Trong một căn nhà rơm lụp xụp, có ba người đang đứng dưới bóng đèn dầu. Những cơn gió mùa thổi qua thê lương, làm lạnh thêm cái không gian ảm đạm. Người đàn ông ngồi bên cạnh giữa, nhìn vợ mình nằm mệt mỏi, tay giữ bụng bầu.
"Không còn cách nào sao?" - Người đàn ông hỏi
Người đàn bà còn lại lắc đầu. Tay thị cầm lá bùa màu vàng. Dưới ánh dầu mập mờ, những hán tự đỏ nổi lên như máu.
"Con hai vợ chồng đã nhiễm vong quá nặng. Căn nhà này có ác linh, trong quá trình thành hình người, đứa bé đã bị phá mất phần căn. Chỉ sợ sinh ra..."
Người đàn ông nhìn vợ mình, ở phần rốn là tâm của những đường máu màu đen. Tay ông nắm chặt lại...
"Tuy vậy, vẫn còn một cách." - Người đàn bà đang đứng nói
Người đàn ông ngẩng đầu lên.
"Tuy căn đã bị phá, nhưng cốt vẫn còn. Khi đứa bé sinh ra, lập tức phải yểm bùa. Giữ lại phần hồn, triệt đi ma khí. Nhưng quá trình này sẽ làm vong phản ứng dữ dội. Thị đây có thể bị nguy hại."
Người đàn bà trên giường mồ hôi đầm đìa, hơi thở mệt nhọc. Thị quay sang nhìn chồng. Khẽ gật đầu. Người chồng nắm chặt tay vợ. Dồn chút lực còn lại, người vợ bật ra tiếng nói khe khẽ:
"Nếu... tôi có mệnh hệ gì... hãy đặt tên con là... Tấm"
Phần 2: Chị hụp cho sâu, kẻo về mẹ mắng (+/-)
Tấm càng lớn càng xinh.
Mười sáu tuổi trăng tròn, Tấm dần bộc lộ ra vẻ đẹp của mình. Làn da trắng ngần, đôi môi đỏ, tóc đen dài mượt. Dù vậy, ai cũng thấy ở Tấm một sự nhợt nhạt đến kì lạ. Tấm xinh đẹp nhưng thiếu sinh khí, cơ thể yểu điệu như cành mai, cảm tưởng như chỉ cần bẻ nhẹ là mọi thứ gãy răng rắc.
Cám, trái lại, hay nói, hay cười. Năng động hoạt bát. Cám không được đẹp như Tấm, nhưng lại được cái nét duyên mà ai cũng quý.
Một hôm hai chị em rủ nhau đi bắt tép. Cám chạy nhảy tung tăng đi trước. Tấm im lặng đi sau.
Đến nơi, Cám nhảy xuống nước mà nghịch. Tấm ở trên bờ, nhìn lên bầu trời, mới ba giờ chiều mà đã có trăng tròn. Bầu trời tựa như màu xanh lá nhàn nhạt, mang vẻ u sầu chết chóc.
Cám đang nghịch thì nhìn thấy bóng trăng phản chiếu trước mặt. Quay về phía Tấm, cô thấy Tấm đang đứng nhìn trăng và vuốt nhè nhẹ tóc.
Tấm ánh mắt vô hồn nhìn trăng. Trăng hôm nay thanh quá. Miệng tấm bắt đầu lẩm bẩm khe khẽ, thứ tiếng nghe như tiếng Tàu. Tấm vốn đâu có biết tiếng Tàu?
Rồi đất động đậy, nước sủi bọt. Một cảnh tượng kinh hoàng diễn ra. Trên mặt đất, hàng ổ giun đất trồi lên quằn quại. Con nào con ấy béo mầm, bò lổm ngổm dưới chân Tấm. Dưới mặt hồ, những con tép xám ngoét nổi lên đỏng thành từng mảng dày đặc, tần tầng lớp lớp.
Cám nghẹn giọng, tay chân bủn rủn.
Tấm từ từ nhìn Cám.
"Em có ngụp đầu
Thì ngụp cho sâu..."
Cám bật khỏi mặt nước, băng qua cánh rừng. Về đến nhà thất thần. Mẹ hỏi mãi mới dám kể lại.
Người đàn bà - mẹ Cám nghe xong, lắc đầu. Thị mở tủ, trong đó có một chiếc hộp có hình bát quái. Mở ra có một chiếc gương chiếu yêu, và một chiếc yếm đỏ.
"Giờ mẹ phải đi có việc, con đợi ở nhà mặc chiếc yếm này, tuyệt đối không đợi bỏ ra."
Nói xong, thị cầm chiếc gương chiếu yêu vội đi vào rừng, hướng về phía Tấm.
Phần 3: Bống bống bang bang... bống ăn xương trắng đám tang... (+/-)
Thủa ấy trong làng bỗng dưng xuất hiện tin đồn về một loài thủy quái. Những người bắt cá trong làng kể vể những tiếng động kì lạ buổi đêm. Tiếng mặt nước lõm bõm rồi tạt lên ào ào như gió rít.
Một đứa trẻ nghịch nước đã bị cắn mất nửa bàn chân.
Tấm ngồi trong phòng. Nhớ về hôm ấy đi bắt tép với Cám rồi bị ngất ở bờ hồ. Cô chỉ nhớ mẹ Cám đã đưa cô về, chuyện còn lại ra sao, cô không nhớ nữa.
Nửa đêm, bỗng có tiếng lõm bõm tại giếng nước sau nhà. Tấm giật mình. Cô sợ. Chẳng lẽ thuỷ quái có ở giếng nước nhà mình?
Cô co người lại, run rẩy.
Nhưng trong đầu cô có một giọng nói: "Đừng sợ... Ta là bụt đây... Con cá đó... Vốn là của con..."
Giọng nói văng vẳng trong phòng. Giọng nói chi phối cô. Giọng nói khiến cô mở cửa, bước ra sân sau...
Trong ánh trăng tròn phủ xuống, không gian bao quanh bởi một màu xanh lam ảm đạm. Tấm nhẹ nhàng bước từng bước về phía sau nhà.
Miệng giếng thấp, tròn gồ ghề. Tấm từ từ nhìn xuống dưới sâu, màu ẩm mốc của rêu xộc lên. Dưới đáy giếng đen ngòm, xuất hiện hai con mắt màu vàng, lòng đen hình bầu dục, có một con vật đang bơi trên mặt nước.
Rồi ngạc nhiên hơn, bằng một cách nào đấy, con vật đó bám vào thành giếng rồi len lên, từng nhịp, từng nhịp.
Để khi nó lên miệng giếng, Tấm mới nhận ra đó là một con cá lớn to bằng một đứa trẻ sơ sinh. Chỉ khác là, trên thân con cá này mọc ra bốn chân.Đã sinh ra là cá, thì sẽ chết theo cách của một con cá! - Bống said
Tấm nhìn nó. Con cá nhìn Tấm, sau đó quẫy cái đuôi phành phạch, ra vẻ mừng rỡ.
Tấm lấy tay xoa đầu, phát hiện ra trên miệng con cá, những cái răng nhọn hoắt đỏ lòm ấy vẫn đang gặm một nửa bàn chân.
"Từ giờ chị sẽ gọi em là Bống." - Tấm thì thào
Tấm nói chuyện với con thuỷ quái mà không biết, từ trong bóng đêm, mẹ của Cám đã nhìn thấy tất cả.
Phần 4: Chăn trâu chăn ở đồng xa, chăn ở gần nhà làng bắt mất trâu (+/-)
Những ngày sau đó, Tấm lẳng lặng bắt những con vật nhỏ ném xuống giếng, khi thì con gà, khi thì con ếch. Mặt nước càng ngày càng nhiều xương trắng, tanh ngòm.
Mấy hôm đó trời mưa liên tục, mây đen phủ kín bầu trời. Mẹ của Cám ngồi trong nhà, thị suy nghĩ mông lung.
Vong linh trong Tấm ngày càng biểu lộ rõ. Phong ấn được ấn vào người Tấm ngày càng yếu đi. Hiện giờ thị cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc lấy Tấm làm bình chứa, để không cho vong ấy ra ngoài. Nếu không có vật giữ, nó sẽ thoả sức hoành hành.
Nhớ ngày xưa mẹ của Cám và cha của Tấm là một cặp đạo sĩ trừ ma. Trong một lần đi đến một ngôi đền cổ, họ gặp một ác linh. Tương truyền rằng, ác linh này vốn là một thầy ấn người Trung Quốc, được đưa đến để phong ấn các long mạch tại An Nam. Hắn lấy hiệu là Bụt, vốn là kẻ tàn ác, tu luyện tà thuật, lấy xác người và xác động vật làm vật dẫn, để tạo nên những sinh vật kì dị. Trong một lần đụng độ với thánh Gióng, đội quân của hắn không chịu nổi lửa thần của ngựa sắt. Trước khi bị cây gậy sắt màu đen quật vào gãy cổ, hắn kịp thời lập phép thoát hồn. Ám vào cỏ cây sinh linh ở đó mà sống.
Cuộc chiến giữa hai người và lão Bụt hết sức ác liệt. Cuối cùng, cha của Tấm bị thương. Ác linh tưởng như biết mất. Không ngờ lại bám theo cha Tấm, cuối cùng nhập vào phần hồn của đứa trẻ.
Mẹ Tấm chết sau khi sinh Tấm ra. Cha Tấm cũng qua đời không lâu sau đó. Khi đó, mẹ của Cám mới nhận nuôi Tấm, đồng thời cũng là để canh giữ ác linh. Không lâu sau đó, mẹ của Cám nhận nuôi thêm Cám - một đứa trẻ mồ côi trong làng.
Mấy hôm nay Tấm có biểu hiện lạ. Trong giếng nước sau nhà cũng phát ra yêu khí oan nghiệt. Mẹ Cám phải ngồi án binh bất động. Khi tâm hồn của Tấm bị dao động, ác linh sẽ dễ dàng chiếm lấy.
Hôm sau trời ngừng mưa. Mẹ Cám gọi tấm ra ngoài, bảo: “Con ơi con! Làng đã bắt đầu cấm đồng rồi đấy. Mai con đi chăn trâu, phải chăn đồng xa, chớ chăn đồng nhà, làng bắt mất trâu”
Tấm vâng lời.
Sau khi chắc chắn Tấm đã đi, Cám không có ở nhà, mẹ Cám mới ra giếng ở đằng sau. Thị vặn cổ một con gà, rồi ném xuống giếng.
Ở dưới giếng, bọt nước bắt đầu xuất hiện. Những chiếc răng nhọn hoắt trồi lên, ngoạm lấy con gà, máu đỏ hoà trong nước.
Đứng bên trên, người phụ nữ lấy lá bùa mầu vàng, niệm ấn chú, lấy dao cứa vào tay rồi nhỏ lên một vài giọt máu. Máu vừa rơi xuống giấy, khói bốc xì xèo. Thị cuốn lá bùa quanh một túi vải đựng đầy diêm tiêu, miệng niệm chú.
Một tiếng nổ lớn vang lên. Sau khi máu bắn tung toé, xương văng khắp nơi, thành giếng bắt đầu lục đục, đất đá xung quanh đổ sập xuống, khói bụi bốc lên.
Trong thoáng chốc, miệng giếng đã bị lấp.
Mẹ Cám ho sặc sụa, người không còn chút sức. Mười sáu năm liên tục phải niệm chú phong ấn ác linh, pháp lực suy tàn, nay một phép cỏn con như vậy cũng không thể thực hiện một cách dễ dàng nữa.
Thị đang quan sát miệng giếng, bỗng linh tính mách bảo có điều không ổn. Thị quay ngoắt ra sau rồi giật mình.
Đằng sau thị, là Tấm...
Tấm đang đứng…
Tấm đang cười.
Phần 5: Hậu Cá Bống (+/-)
Thị rùng mình…
Tấm đứng đằng sau, run bần bật, miệng cười, mắt trợn ngược, tay chỉ thẳng vào giếng:
“Đến người bạn duy nhất của con, mẹ cũng nỡ tâm giết sao?”
“Tấm. Hãy tỉnh lại đi. Nó chính là yêu quái…” – mẹ Cám nói, đồng thời chầm chậm lùi về phía sau, tay lấy ra một nắm bùa.
Tấm không nghe thấy gì nữa. Chỉ thấy những kí ức hỗn loạn kéo dài.
Từ thời thơ ấu, Tấm không có bạn. Vốn sinh ra da đã xanh xao, lại mắc một căn bệnh quái ác: cứ hoạt động mạnh, là xương cốt sẽ bị nguy hại. Vì vậy lúc nào Tấm cũng có vẻ nhợt nhạt, yếu ớt. Bọn trẻ trong làng luôn tìm cách tránh xa Tấm. Một phần là vì sợ lúc nô đùa Tấm sẽ bị thương, một phần là sợ ánh mắt lạnh lẽo kì dị Tấm luôn mang trên mặt.
Cám tính trẻ con, không để ý đến Tấm, chạy vào chơi cùng với lũ trẻ trong làng. Cám càng vui vẻ hoạt bát bao nhiêu, Tấm càng ưu phiền sầu muộn bấy nhiêu. Dần dần, buồn bã tích tụ thành trầm uất.
Một lí do nữa, là Tấm luôn nghĩ mình không có mẹ. Dù cả hai được nhận nuôi, nhưng người ta thường gọi người đàn bà đó là mẹ Cám, chứ không phải mẹ Tấm. Dân làng luôn gọi đó là người dì ghẻ của Tấm. Tệ hơn nữa, họ còn rỉ tai nhau rằng, ngày mẹ Tấm mất, mẹ Cám luôn đến nhà bố Tấm mỗi đêm. Vốn dĩ không ai biết thị xuất hiện để phong ấn vong linh trong người Tấm, vào cái giờ mà nó hoạt động mạnh nhất.
Nhưng những lời truyền miệng thất thiệt, cũng đủ để một đứa trẻ như Tấm thêm phần hoài nghi.
Rồi Tấm gặp Bống. Một con vật mà không tránh xa Tấm. Một con vật muốn chơi với Tấm.
Sau bao lâu chỉ có một mình, Tấm đã tìm thấy một người bạn.
Để đến hôm nay, chính mắt nó thấy mẹ Cám tự tay giết Bống.
Giờ nó chẳng còn gì cả.
Chẳng còn ai cả...
Đứng trước mẹ Cám, Tấm mắt trắng dã, miệng sủi bọt, phun ra một tràng tiếng Tàu kéo dài, lần này có lẫn cả giọng đàn ông khản đặc.
Ác linh trong người đã chiếm lấy cô.
Sự thực là chính ác linh đã gọi con cá đến. Chính ác linh đã sắp đặt để Tấm quay lại và chứng kiến khung cảnh này.
Tấm bắt đầu niệm chú, từ đằng sau, con trâu mà Tấm dắt đi chăn, hai mắt đỏ ngầu, miệng thở hùng hục, dường như đã bị kiểm soát, xuất hiện rồi tiến về phía mẹ Cám.
Nó đang lấy đà.
Mẹ Cám xoay người, lấy chân quệt lên mặt đất vẽ thành hình vòng tròn âm dương. Những lá bùa trên tay, gấp lại, rồi lại xòe ra, dệt lên thành một lá bùa lớn to bằng nửa thân người, trải dài từ lưng đến chân, hai tay cầm hai mép trên, phủ ra trước ngực.
Con trâu lao tới, nó bước đến đâu, mặt đất rung động đến đấy. Nó không còn là một con trâu bình thường nữa, tốc độ của nó đã ngang bằng một con ngựa.
Mẹ Cám mặt không biến sắc. Khi con trâu đến gần, thị uốn người cùng lá bùa sang một bên. Con trâu đang có đà, bỗng bị đẩy theo đường cong của mép vòng tròn âm dương dưới đất, mất thăng bằng, chệch hướng, lao thẳng vào miệng giếng.
Ầm một cái, đống đất đá cùng gạch vụn văng tung tóe.
Tấm đứng ở đằng sau vẫn đang nhắm mắt niệm chú. Con trâu đứng dậy, lắc người, chân trước cào đất rồi chuẩn bị lao tiếp.
Một lần nữa, con trâu lại bị mẹ Cám hất ra, ngã văng người, oạch xuống mặt đất.
Tấm chuẩn bị niệm chú tiếp, thì có tiếng động lạ ở phía sau. Cả hai người cùng quay về phía có động.
Cám đã về.
Trong lúc Cám ngây ngô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì Tấm đã quay người về phía Cám, mở miệng cười độc địa. Tấm lao về phía Cám, bàn tay trái đổi sang màu tím đậm, nhằm thẳng vào ngực Cám.
“Muốn điều khiển ai, phải lấy tim kẻ đó.” – Tấm lẩm nhẩm
Mẹ Cám theo phản xạ, hét lên một tiếng lớn, chạy ra khỏi vòng tròn âm dương, thẳng về phía Cám. Cùng lúc đó, con trâu chẳng biết từ đâu lao đến, điên cuồng nhằm thẳng phía eo thị mà húc.
Trong lúc thập tử nhất sinh, đau đớn vô cùng.
Khi mà bàn tay Tấm chỉ cách trái tim Cám một gang tay.
Một tia sáng lóe lên.
Giữa Tấm và Cám xuất hiện một chấn động lớn, đẩy cả hai người sang hai bên. Cám ngã nhoài xuống đất, còn Tấm bị văng xa hơn, đập đầu vào gốc gây bất tỉnh. Con trâu vì thế đang lao nhanh cũng khuỵu người xuống.
Một lớp bụi mù phủ qua.
Không gian trở nên im lặng.
Cám nhìn xuống dưới thân mình, nơi chiếc yếm đỏ mà hôm trước mẹ đưa cho, có những văn tự đang phát sáng.(hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa )
Phần 6: Trận đồ (+/-)
Những văn tự bằng vàng xuất hiện trên tấm yếm rồi nhanh chóng biến mất. Không phải tiếng Hán cũng không phải tiếng Nôm, trái lại, những văn tự này có hình dạng gần giống như họa tiết trên Trống Đồng Đông Sơn.
Dĩ nhiên Cám không biết, cũng không nhận ra.
Cám ngồi trên mặt đất. Hồn bay phách lạc. Đến khi mẹ hét Cám hét ba lần, cám mới giật mình.
“Đỡ Tấm vào nhà. Nhanh”
Hai người đưa Tấm vào trong. Mẹ Cám lấy trong tủ một lọ thuốc ra rồi xoa lên những vết bầm trên người Tấm.
“Mẹ sẽ giải thích sau. Vào kho lấy cho ta một thúng đầy thóc với gạo. Trước khi Tấm tỉnh dậy. Mau lên.”
Có một thúng đầy. Mẹ Cám đỡ Tấm xuống sàn. Tay múc đầy gạo và thóc, rải xung quanh thành trận đồ bát quái.
“Càn – Đoài – Ly- Chấn - Tốn - Khảm - Cấn – Khôn”
Rồi lấy tám lá bùa yểm vào tám cửa.
“Bày trận."
Xong xuôi. Mẹ Cám đứng dậy mà người không vững. Lần này, trông thị thực rất tệ. Sắc mặt nhợt nhạt, thể trạng yếu đuối, dường như do vận công quá sức nên nguyên khí đã bị hao tổn.
“Con có bị trọng thương ở đâu không?”
Cám lắc đầu.
“Sao chị Tấm lại…”
“Đến nước này thì ta cũng phải kể hết với con.”
Mẹ Cám thuật lại câu chuyện, từ lúc còn ở ngôi đền cho đến khi Tấm sinh ra.
“Ta cứ nghĩ khoảng thời gian dài như vậy, ác linh đã biến mất. Nhưng không ngờ, người tính không bằng trời tính.”
“Chiếc yếm con mặc, là thứ ta tìm được trong ngôi đền. Sau lần khiêu chiến ác linh, nhờ linh tính mà ta tìm được sâu dưới lòng đất, một chiếc hòm bằng đá. Ta không biết chiếc yếm có nguồn gốc từ đâu, nhưng nhận ra công dụng của nó có thể xua đuổi tà ma, nên đưa cho con sử dụng.”
“Ta không nói con biết. Vì ta không muốn con sợ Tấm. Thực lòng ta biết, Tấm rất cô đơn.”
“Hiện ta không còn đủ sức để phong ấn ác linh đó nữa. Mệnh ta cũng chẳng còn bao lâu. Ta cần đi tìm một người. Trong lúc ta đi, con hãy thay ta chăm sóc Tấm. Đừng làm thay đổi vị trí của chỗ gạo và thóc này. Trận đồ này, người vào được nhưng ma không vào được. Người ra được nhưng ma không ra được. Bất cứ khi nào Tấm không thể tự mình bước ra, dù Tấm nói gì, con cũng không được làm theo.”
“Hãy nhớ. Tấm rất cần có con.”
Phần 7 : “Rặt rặt xuống nhặt cho tao, ăn mất hạt nào thì tao đánh chết” (+/-)
Sau khi dặn dò, mẹ Cám đi. Cám ở nhà.
Tấm ngồi trong vòng bát quái. Cám ngồi ngoài hiên. Trời nổi gió, dần đổi sang màu xám xịt.
Hôm nay mây che mất trăng. Những rặng tre rủ bóng phủ xuống mặt đất. Dưới gốc tre mọc lên những khóm cỏ dại, u tối một vùng.
Cám ngồi ôm mình trước hiên. Người run bần bật. Thi thoảng có tiếng Tấm gọi khe khẽ từ đằng sau. Cám không nghe.
Thỉnh thoảng lại có tiếng Tấm đứng dậy, đi quanh vòng tròn rồi lại ngồi xuống.
Thỉnh thoảng lại có tiếng Tấm vọng ra: em ơi thóc gạo lẫn nhau thế này, em có muốn mình cùng nhặt không? Em ơi nhặt gạo ra gạo, thóc ra thóc xong, mình cùng đi hội.
Rồi chốc chốc lại có tiếng Tấm cười.
Cám ôm đầu. Cám không nghe. Cám nhìn về phía trước.
Kì lạ ở chỗ, trong những bụi cây trước mặt, khi nãy chỉ có một con chim sẻ, giờ đã lên tới mười con.
Và tiếp tục tăng lên.
Từng đàn từng đàn chim sẻ không biết từ đâu bay tới, đậu xuống. Chúng bu chen chúc cạnh nhau. Có những cành cây trĩu xuống một cách gắng gượng.
Chúng không cất tiếng hót, cũng không gây nên tiếng động. Tất cả chỉ im lặng, trân trân nhìn Cám, những ánh mắt thực quái gở.
Rồi từ phía sau, Cám nghe thấy một câu hát vọng ra, giọng hát khe khẽ như tiếng thì thào. Tiếng hát chầm chậm, từng nhịp, lạnh thấu xương, len lỏi từ bên trong, văng vẳng ra ngoài sân vắng:
“Rặt rặt (con chim sẻ) xuống nhặt cho tao
Ăn mất hạt nào thì tao đánh chết”
Tấm vừa dứt câu, tất cả lũ chim đồng thời nhắm mắt.
Một chiếc lá nhè nhẹ rơi từ trên cây, chạm xuống mặt đất...
Rồi lũ chim sẻ mở to mắt ra đồng loạt. Hàng chục đôi mắt màu đỏ đang nhìn về phía Cám. Chúng chớp mắt, chúng gật lắc đầu, chúng hót, chúng đập cánh, những âm thanh vang lên dồn dập, như ma kêu quỉ khóc, như người chết thét gào.
Một con rời khỏi cành. Những con còn lại cũng làm theo. Tất cả lao thẳng vào trong nhà. Ùa vào trận đồ bát quái. Lông chim bay rụng khắp nơi. Trong nhà, hàng chục con chim sẻ đang điên cuồng mổ xuống đất. Gạo và thóc văng lên tung tóe.
Cám ở ngoài hiên. Chết trân. Hãi hùng. Trời vốn xám xịt nay lại càng tối hơn.
Cô từ từ quay đầu về phía sau.
Có ánh chớp nổi lên. Trời bắt đầu đổ cơn mưa trĩu hạt. Phản ảnh trong nhà là một khung cảnh hỗn loạn. Những con chim điên dại, đang thực hiện công việc riêng của chúng.
Đứng ở tâm vòng tròn đó, Tấm tóc xõa rũ rượi, mặt trắng xanh không chút sinh khí, từ từ ngẩng đầu lên…
…nhìn thẳng về phía Cám.
Rồi Tấm chầm chậm, chầm chậm, bước qua trận đồ nay đã vỡ tan tành, tiến về phía đứa em.
Cám rên lên một tiếng kinh hãi rồi bỏ chạy, mới được hai bước chân đã vấp xuống bùn. Trời mưa nên bùn não nhoét. Cám đứng dậy, rồi lại trượt chân, ngã nhoài người xuống. Cùng khắc ấy, bóng người phía sau đang từ từ tiến đến gần.
Cám nghẹn lên một tiếng rồi ngất đi.
Tấm quay người về phía đằng sau.
Ở sân, có một con gà đang đứng đó. Nó kêu:
“Cục ta cục tác, cho ta nắm tho..”
Tấm bẻ cổ con gà.
Tấm tiến về phía sân sau. Tại chiếc giếng nơi Bống chết, miệng giếng bị lấp bằng đất đá, có một chỗ hõm xuống tạo thành một vũng nước. Tấm nhỏ máu gà xuống, máu chạm xuống nước bốc khói xì xèo. Mặt nước chuyển sang màu đỏ, nổi lên những bong bóng sùng sục.
Tấm chọc tay xuống mặt nước, sâu trong lớp bùn, có một đôi hài làm bằng xương trắng, ánh sáng tỏa ra nhè nhẹ, kì dị như lân tinh. Sau đó, tay nhúng cặp hài xuống vũng nước đang sôi ấy.
Cặp hài trắng nổi lên những đường vân, biến thành cặp giày thêu màu đỏ, với những hoa văn kì dị. Tấm nhìn cặp giày một lúc lâu, trong đầu văng vẳng tiếng nói.
“Cặp hài đỏ này
Ta dành cho con
Hãy dùng lấy nó
Để gặp nhà vua.”
Bỗng ở trong mặt đất có tiếng lục đục. Có một con rết nhỏ bằng đốt ngón tay chui lên. Tấm để con rết bò lên tay, nói với nó:
“Con hãy đi tìm rết tinh cho ta…”
Rồi Tấm thả nó đi.
Đoạn, Tấm đi qua nhà, nói vọng vào trong:
“Các ngươi, không ăn nữa. Hãy đi tìm vị trí của nhà vua cho ta.”
Bọn chim sẻ chớp những cặp mắt màu đỏ, sau đó ùa ra ngoài, bay đi tứ phía.
Tấm tiến lại gần Cám. Cám vẫn đang bất tỉnh. Tay trái của Tấm giơ lên, bàn tay chuyển sang màu tím.
Những văn tự trên yếm của Cám lại phát sáng.
Tấm càng giờ cao tay, những văn tự càng sáng hơn.
Rồi Tấm giật mình nhảy lùi lại.
Vào khoảnh khắc ấy, Tấm, không, ác linh trong người cô được nhắc nhở về kí ức năm xưa, trong cái biển lửa của chiến trận, có một người đàn ông dáng người oai vệ, tay cầm gậy sắt nặng trịch, cưỡi trên con ngựa đen hai mắt rực lửa, tiếng gầm hí vang trời.
Nghĩ ngợi một lúc, Tấm thu tay về, chân bước đi về phía cổng nhà.
Hôm ấy, người ta thấy một dáng người đi trong trời mưa tầm tã, hướng thẳng về phía kinh thành.[/spoler]
[spoiler=Phần 8: “Từ nay nàng sẽ là vợ ta.”]
Tin một thiếu nữ tên Tấm lên làm vợ vua đã lan ra khắp chốn. Khắp thiên hạ, người ta đồn nhau những câu chuyện kì quái, dù chẳng ai muốn tin, nhưng người này kể cho người kia, xong cuối cùng cứ lan ra thành một tích lạ.
Người ta đồn nhau rằng, hôm ấy trên lòng sông, dưới chân cầu, có một chiếc hài thêu tinh xảo nối trên mặt nước. Một số người bơi xuống vớt chiếc hài ấy. Nhưng đến gần chiếc hài bỗng nhiên bị kéo thụt xuống lòng nước, không thấy ngoi lên.
Dân làng xung quanh cho rằng có yêu quái. Quây quanh hai bên bờ, mời thầy pháp đến, làm đủ mọi thứ phép nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra.
Người càng lúc càng đông. Từ phía sau, khi đoàn xa giá chở nhà vua qua cầu, con voi ngự bỗng nhiên cắm ngà xuống đất kêu rống lên không chịu đi.
Khi nhà vua và đoàn tùy tùng đi qua, người dân mới rẽ sang hai bên.
Vua sai tùy tùng nhảy xuống nước, vớt chiếc giày. Dân làng nín thở, sợ người lính ấy sẽ bị kéo xuống nước sâu mà biến mất. Kì lạ thay, người tùy tùng ấy dễ như không, với lấy chiếc giày, trình lên nhà vua.
Nhà vua cầm chiếc giày lên, nhìn xung quanh, những họa tiết hình xoắn ốc màu đỏ cuộn tròn, những đường vân như vảy cá, nổi lên rồi lại chìm xuống.
Nhà vua như trong cơn mê, lẩm bẩm:
“Người đi vừa chiếc giày này hẳn là một trang tuyệt sắc.”
Rồi bỗng dưng, vua truyền lệnh:
Hễ ai đi vừa chiếc giầy, thì vua sẽ lấy làm vợ.
Dân làng ồ lên ngạc nhiên. Dù sợ hãi vì chiếc giày, nhưng việc làm vợ vua vẫn là một món hời lớn. Các bà, các cô chen nhau đến chỗ thử giày. Nhưng cứ ai cầm giày lên định ướm vào chân, lại thấy trong tay mình không phải là chiếc giày, mà là một con cá bốn chân, có hàm răng nhọn hoắt đang nhe ra. Hễ chỉ cần cho chân đến gần, nó sẽ vồ lên mà ngoạm chặt.
Thành thử, cứ ai đang định thử giày, thì lại kêu “ối” lên một tiếng, giật mình, ném chiếc giày ra xa. Dần dần, khắp dân trong làng, không ai dám thử nữa. Chiếc hài cứ chỏng chơ nằm trên mặt đất.
Nhà vua có vẻ thất vọng, bỗng từ trong đám đông, xuất hiện một người con gái nhẹ nhàng bước đến. Người con gái đó dáng vẻ hiền dịu, làn da trắng, hai mắt trong veo, thân hình đầy đặn, dáng người yểu điệu như liễu yếu đào tơ. Nàng đi đến, chống một chân xuống và thử giày.
Vừa như in.
Nhà vua vui mừng, sai người gọi người con gái ấy đến, hỏi:
Nhà vua lấy tay nâng cằm của Tấm lên, ngắm nghía rồi nói:
“Từ nay nàng sẽ là vợ ta.”
Rồi nhân gian đồn nhau câu chuyện như thế, có kẻ còn thêm mắm thêm muối. Rằng, sau khi nhà vua đưa Tấm đi, có bóng một con thuồng luồng mắt đỏ bơi dưới mặt nước. Rằng, Tấm thực chất là hồ li tinh sống ở trên núi, bày kế mê hoặc nhà vua, bởi người trong làng, chưa ai nhìn tấy Tấm trước đây cả.
Mẹ Cám nghe được tin, lập tức quay về nhà.
Cám ngồi trong nhà, co ro một góc, nhà cửa tan hoang, gạo và thóc vương vãi khắp nơi.
Thấy mẹ về, Cám òa lên khóc.
Ôm Cám vào lòng, thị lẩm bẩm: “Nhắm đến hoàng cung. Thì ra ngay từ đầu, ác linh đã có ý định phong ấn long mạch.”
Ngày hôm đó hai mẹ con Cám, im lặng dọn dẹp nhà cửa. Trong đầu mẹ Cám nghĩ đủ mọi cách để dừng tay ác linh. Nhưng hoàng cung canh phòng cẩn mật, cao thủ vô số, khả năng xâm nhập vào là quá nhỏ, không chừng phải đổ máu vô ích.
Tối hôm đấy, mẹ Cám ngồi trong nhà, bói một quẻ, xem sao, xem mệnh. Nhìn kết quả lá số, thị im lặng một lúc lâu. Đoạn, thị gọi Cám ra mà bảo rằng:
“Ý trời đã định, mệnh ta sắp cạn, sống chẳng còn được bao lâu nữa.”
“Việc phong ấn long mạch ngàn năm chẳng phải chuyện một sớm một chiều. Thời gian này, ta sẽ truyền lại cho con những gì ta biết để phòng thân. Sau đó, con hãy lên đường đi tìm các đạo sĩ trong giang hồ. Họ sẽ nghĩ ra cách để bảo vệ long mạch.”
“Thế nước đang lâm nguy. Chúng ta phải có bổn phận phải bảo vệ nước Đại Việt này.”
Mẹ Cám dặn thêm, từ giờ trở đi, không được rời chiếc yếm đang mặc.
Cám nuốt nước mắt vào trong, gật đầu.
Muốn tu tập cảnh giới đạo pháp đầu tiên, phải mất ít nhất một năm. Mẹ Cám rút ngắn giai đoạn, muốn đạt được những bước cơ bản, phải mất ít nhất sáu mươi ngày.
Vậy mà, chưa tới bảy ngày sau, trong một buổi sáng tiết trời âm u, vạn vật ủ rũ không chút sinh khí.
Trong lúc Cám đang tu tập ở sân, mẹ Cám trong nhà, lẩm nhẩm xóc bình, rơi một quẻ xuống đất. Thị cầm lên đọc, thấy hai chữ viết bằng mực đỏ: ĐẠI HUNG.
Thị bắt đầu dịch quẻ, những tiếng đều đều:
“Quẻ này
Nhà tan cửa nát
Quỷ khóc thần gào.
…”
Cùng lúc đó, ngoài sân có động.
“…
Số đoản mệnh
Bệnh tật, mất máu
Tuyệt đối không được dùng.”
Lời mẹ vừa dứt, Cám ngẩng đầu lên.
Chẳng biết tự bao giờ, Tấm đang đứng nhìn từ phía cổng, cười nhẹ:
“Chào em. Chị về giỗ cha.”
Ngoại truyện: (+/-)
Ngựa sắt hí lên một tiếng.
Tên thầy yểm đã bị thiêu dưới ngọn lửa. Con rết tinh không ai điều khiển, cũng vì thế mà chui xuống lòng đất.
Người đàn ông trên lưng ngựa sắt, đảo mục quang nhìn xung quanh. Khắp nơi, lửa cháy la liệt, thiêu rụi tầng tầng lớp lớp xác của những tên xâm lược phương Bắc.
Ông nhìn trên tay mình, chiếc gậy sắt đã bị gãy. Con rết tinh quả không phải sinh vật bình thường. Lớp vỏ ngoài đen bóng của nó còn cứng hơn cả vàng khối. Hẳn sinh vật này đã phải sống cả ngàn năm.
Người đàn ông giật yên cương, tiếp tục phi ngựa đến nơi có giặc.
Chiều hôm ấy, trên cuộc hành trình, khi đi qua một cánh rừng tre, ông thấy một cột khói bốc lên cùng ánh lửa. Đi về phía ánh sáng, ông phát hiện ra một ngôi nhà bằng tre, nơi đó có một ông lão, người thấp lùn, thân gù, tóc bạc, đang đập mạnh búa vào thanh kiếm, bắn ra những tia lửa đỏ.
Ông lão cởi trần, mồ hôi nhễ nhại, cánh tay săn chắc đang vung những nét búa chắc nịch.
Người đàn ông xuống ngựa, tiến đến gần. Ông lão cũng vì thế mà dừng lại.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Người đàn ông trẻ thân hình cao lớn, khí khái anh hùng. Đối diện là một ông lão, tuy dáng người thấp bé, nhưng đôi mắt sáng ngời, ánh nhìn tinh anh, thoáng qua cũng biết là người có tài năng lớn.
Người đàn ông trẻ mở lời trước:
“Tiểu bối đang trên đường đánh đuổi giặc Ân, vũ khí duy nhất đã bị hư hại. Nay may mắn gặp được người rèn vũ khĩ giữa chốn rừng thiêng nước độc này. Xin mạn phép hỏi liệu có thể mượn một vài binh cụ, đuổi giặc ngoại xâm, sau này gặp lại, nhất định sẽ báo đáp.”
Lão thợ rèn nhìn người đang đứng trước mặt, đảo mục quang sang bộ giáp sắt và con ngựa sắt, sau đó vuốt râu rồi nói:
“Giặc Ân thế mạnh, quân nhiều. Chỉ một vài vũ khí thông thường e rằng không đủ. Ta có thứ này cho tráng sĩ, không biết có dùng được không?”
Nói rồi, lão vào trong nhà, đi qua bao vũ khí, rìu, cung, kiếm được chế tác tinh xảo… cuối cùng lão đi đến một chiếc hòm, trong đó có một đốt tre.
Lão lấy đốt tre đưa cho người đàn ông.
Người đàn ông nửa tin nửa nghi, tuy chỉ là một đốt tre nhưng bên trong dường như ẩn chứa một nguồn sức mạnh to lớn từ phía thiên nhiên, trong đốt tre này, có một nguồn năng lượng màu lục đang tuôn chảy.
Người đàn ông ngạc nhiên, hỏi:
“Lão bối, vật này, dùng như thế nào?”
Ông lão cười, rồi lẩm nhẩm hai tiếng trong miệng, lập tức, các cây tre trong rừng bật gốc, tách các đốt ra rồi ghép lại với nhau, tập trung quanh đốt tre ban đầu ấy, thành một cây gậy tre khổng lồ, to như cái cột đình. Người thường khó mà nâng được, nhưng với người đàn ông trước mặt, việc sử dụng chiếc gậy ấy dễ như không.
“Cây gậy tre này, tuy không sắc như đao kiếm, lại không được thuận tiện như cung tên, nhưng khi mỗi đốt bị gẫy, các đốt xung quanh sẽ lập tức bay đến để đắp vào. Mỗi đốt đều chứa sinh khí của đất Việt, tráng sĩ hãy tùy nghi mà sử dụng, đánh đuổi giặc ngoại xâm.”
Nói xong, lão đi đến trước con ngựa sắt. Đặt tay lên đầu nó, con ngựa trước kia hung dữ, mà giờ như gặp chủ cũ, chỉ dám thở nhè nhẹ, hai làn khói bốc ra từ phía mũi.
“Phi thường. Thực phi thường. Con ngựa sắt bất kham này, cuối cùng cũng có người dùng được.”
Người đàn ông trẻ ngạc nhiên, quay người lại:
“Chẳng lẽ… Lão là…”
Ông lão bỗng cười lớn, xua tay:
“Không… không… Ta chẳng là ai cả. Chỉ là một lão rèn nông cụ bình thường. Nghe tin tráng sĩ lên đường đánh giặc, ta mới góp chút sức mọn, cậy nhờ tráng sĩ đem lại bình yên cho đất Văn Lang. Chứ lão già quá rồi, giặc đến, chạy không nổi.”
Người đàn ông trẻ đang định nói điều gì, thì từ phía xa, bằng thính lực phi thường của mình, nghe thấy tiếng dựng trại của giặc Ân.
Cầm thanh tre trên tay, người đàn ông nhảy lên lưng ngựa, nói vọng xuống rằng:
“Tiểu bối nhận vật này, đánh đuổi giặc ngoại xâm. Sau này xong việc, nhất định sẽ trả lại.”
Ông lão cười: “Vật này. Tráng sĩ hãy cứ giữ lấy. Dù sao nó cũng chỉ là một đốt tre.”
Người đàn ông chắp tay đa tạ. Sau đó cầm cây gậy tre lớn, tiến thẳng về phía giặc.
Ông lão ở lại. Một lát sau, ông đứng dậy, lấy tay xoa vào những đốt tre của ngôi nhà. Nói: “Quả là khí khái của một vị thánh.”
Đoạn, sau khi làm các động tác giãn người, ông lầm bẩm như đang nói với ngôi nhà trước mặt:
“Giặc ngoại xâm đến, một lão già như ta cũng chẳng thể ngồi yên.”
Nói xong, lão hướng về ngôi nhà tre, bật ra hai tiếng:
“Khắc xuất.”
Ngôi nhà tre từ từ chuyển động, các đốt tre tách rời nhau ra thành hàng trăm, hàng nghìn đốt, lơ lửng trong không gian.
Ông lão di chuyển bàn tay, sắp xếp các mảnh tre trong không trung, trong đầu đang tưởng tượng ra một sơ đồ khí cụ, khi vật đã thành hình, ông hô:
“Khắc nhập.”
Những đốt tre lập tức ghép vào nhau, thành các cột, các trụ lớn, bánh răng, mọi chi tiết đều ăn khớp.
Trước mắt lão bây giờ, ngôi nhà không còn nữa, mà đã trở thành một con châu chấu tre khổng lồ.
Lão bước lên lưng con châu chấu đấy, rồi ngồi khoanh chân xuống.
“Đi thôi.”
Tức thì, các bánh răng cùng xoay, các trục quay hoạt động, sáu cái chân của nó bắt đầu chuyển động, tiếng về phía trước.
Năm đó, ngoài tích về một người đàn ông phi phàm nhổ bụi tre trên đường mà đánh giặc ra, người dân còn đồn với nhau về một ông lão với khí cụ khổng lồ, đánh đuổi giặc ngoại xâm.
Tuy vậy, vì chuyện này chỉ là lời đồn trong dân gian, nên không được nhà vua ghi vào sử sách.
Phần 9: vương phi (+/-)
Tấm không đi một mình.
Đi cùng với Tấm là một người cận vệ lực lưỡng, cao gấp đôi người bình thường, tứ chi to như cái cột đình. Hắn cầm một thanh đao lớn nặng gần nửa tạ, cán đao đang đặt ở phía gáy, đùng đùng sát khí.
Ở phía sau là cả một đoàn lính hộ vệ gươm giáo đầy đủ. Nguyên do cũng bởi, trước khi Tấm rời cung, nhà vua đã ban cho một trăm lính tinh nhuệ, cùng với lời dặn: kẻ nào đụng đến một sợi tóc của vương phi, lập tức giết không tha.
Tấm mỉm cười. Lúc này, Tấm không còn là người thị nữ thôn quê nữa, mà là một vương phi đầu cài trâm ngọc, tay đeo vòng vàng, khoác trên mình áo lụa vàng lấp lánh, xinh đẹp vô cùng.
Chào Cám xong, Tấm sai người cận vệ hộ pháp cùng các tì nữ đứng đợi ở phía ngoài cổng. Rồi kéo tay Cám bước vào trong nhà để nói chuyện riêng.
Mẹ Cám cũng ngồi xuống.
Ba người cùng lặng im.
Mẹ Cám nhìn vào con người phía trước, lúc này, một luồng yêu khí bốc lên sôi sùng sục, như muốn ăn tươi nuốt sống mọi vật xung quanh.
Tấm nhìn mẹ Cám rồi nói nhỏ nhẹ:
“Mẹ. Sao hôm nay ngày giỗ mà không chuẩn bị gì hết vậy?”
Mẹ Cám ngẩng đầu lên, nhìn Tấm:
“Ngừng diễn kịch được rồi. Ngươi biết hôm nay không phải ngày giỗ cha Tấm chứ?”
Tấm lấy tay áo che miệng, bật lên một tràng cười khanh khách.
“Mẹ à… Con nói hôm nay là ngày giỗ… Chứ đâu có nói là giỗ ai ?”
Rồi quay sang nhìn Cám:
“Cám này. Em đã chuẩn bị hậu sự cho mẹ chưa?”
Cám giật mình. Người trước mặt mình, không phải chị Tấm nữa.
Đoạn, Tấm nhìn chiếc yếm đỏ, sau cười với Cám:
“Cám à... Em vẫn mặc chiếc yếm đó sao... Chẳng lẽ từ lúc chị đi, em không tắm sao?”
Rồi. Đột nhiên, nét mặt Tấm trở nên nghiêm nghị.
“Đưa chiếc yếm cho chị đi.” – Tấm nói
Cám ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Nhìn Tấm một lúc lâu.
Dường như không cần giữ bình tĩnh nữa, Tấm nói lớn: “Đưa chiếc yếm cho chị!”
Vừa nói, Tấm vừa đứng dậy, nhoài người ra phía trước, tay hướng thẳng về phía chiếc yếm, mẹ Cám cũng đứng dậy, định ngăn cản Tấm.
Tức thì, cả ba người cùng trông thấy những văn tự trên yếm lại phát sáng một lần nữa. Tấm thu tay về, quay lưng về phía mẹ con Cám, đi thêm một vài bước, ngửa mặt lên trời, vừa cười vừa nói:
“Quả nhiên... Quả nhiên... Thần vật này. Người Hán chúng ta không thể chạm vào được...”
Mẹ Cám ngạc nghiên. “Thần vật?”
“...nhưng người Việt các ngươi thì có thể.”
Rồi Tấm quay người lại, cho tay vào trong áo, từ từ rút ra một con dao.
Mẹ Cám rút ra hai lá bùa rồi hét lên: “Ngươi định làm...?”
Thị chưa kịp nói nết câu, thì đã thấy ở trước mặt, Tấm hai tay cầm dao, tự đâm vào bụng mình.