đây là một câu hỏi kinh điển trong xã hội nói chung và cá nhân mỗi người nói riêng, vậy liệu theo bạn tiền có mua được hạnh phúc?
ngày xưa con người ta ăn lông ở lỗ chỉ cần kiếm cái ăn qua ngày rồi gặp bạn tình thì tiếp tục duy trì nòi giống - sau thì tiến hóa theo thời gian con người ta bắt đầu biết đến sự tích lũy của cải dư thừa rồi sinh dần ra thói độc chiếm, xã hội dần hình thành sự phân chia giàu nghèo - khi con người nhận thức về điều đó cao hơn thì họ mở ra một xã hội với vị vua tối cao được "thiên mệnh" trao phó để quản thác nhân dân phán truyền sự sống cái chết thì lại chính lối đà ấy khiến nó sụp đổ - và một sự đổi mới cho xã hội khi con người được phép phấn đấu hết mình và chiếm lấy quyền tự do cho bản thân thì những người ém vế hơn cũng mãi chỉ là một kẻ bần hàn muôn thuở trong xã hội - thì lại từ chính sự mâu thuẫn này khiến con người cho ra một chế độ công bằng hơn "do dân - vì dân"...
vậy thì liệu con người trải qua tất cả quá trình đó có phải là một sự đúng đắn ?
câu trả lời của riêng bản thân tôi là đúng - con người luôn cần phát triển , thích nghi và cân bằng , chỉ có điều ở pha cân bằng thì nó chưa bao giờ là hoàn hảo nên bắt buộc con người phải luôn tiến hóa và thích nghi ....
quay lại vấn đề.ta thấy rõ được quy luật tiến hóa và thích nghi. do ta luôn tiến hóa và thích nghi nên nhu cầu về vật chất và tinh thần cũng tiến hóa và thích nghi tiền giúp ta phục vụ về vật chất vì nó là công cụ trực tiếp cũng như là sức mạnh của một con người để mua - làm việc - sống có mục đích - và làm chủ những điều mình thích tiền giúp ta phục vụ về tinh thần vì nó chính là đơn vị để đánh giá quyền lực kinh tế cũng như bản lĩnh và phong độ của một con người - hẳn là tiền do chính thân chủ làm ra.
đó cũng là đánh dấu cho sự tiến hóa đầu tiên của con người để chấm dứt quá trình ăn lông ở lỗ
Chờ cập nhật
đó là mặt chính diện còn mặt phản điện của ta, nó không còn là sự phân bua chia rẽ giàu nghèo giữa người với người mà từ quy mô rộng rãi hơn là từng gia đình với gia đình - từng khu vực với khu vực - các quốc gia với quốc gia.
con người không còn sống trong tình chia sẻ lá lành đùm lá rách mà một sự chiếm hữu mới ra đời , tôi giàu anh nghèo - tôi mua anh (cô) và anh (cô) là của tôi,từ nay những thứ anh (cô) làm được sẽ là làm cho tôi và anh (cô) được ở trong nhà tôi như một công cụ lạo động vậy. con người trực tiếp được buôn bán cách trắng trợn và ý thức của họ chưa đủ để nhận thấy điều này và vẫn cam chịu với số phận. nhưng cũng cho ta thấy rõ sức mạnh của đồng tiền nó không chỉ còn là công cụ bảo lưu phẩm chất con người mà còn quay lại làm chủ của con người về cách sử dụng cũng như cách mà người ta kiếm tiền.