Em là sinh viên năm nhất trường kinh tế kỹ thuật công nghiệp. Thế éo nào sáng nay em về quê đi qua cánh đồng gặt bị Phấn Bướm bay vào ngứa cmn hết cả người. Em liền phi lõi Ngô ra hiệu thuốc để mua thuốc bôi.
Nhưng ồi ôi em gặp toàn mấy em hót gơ xinh vãi đâm ra em luống cmn cúông( gìơ mới tới đoạn nhục) em nhanh nhẩu nói với bà cô bán thuốc(gịong k to nhưg rõ ràg đủ cho cả hiệu thuốc nghe thấy):
.
“Cô ơi bán cháu lọ thuốc ngứa Bướm”
.
Tổ sư bà bán thuốc nhìn em như thằg cô hồn tháng bảy còn mấy em hót gơ thì nhìn em như thằg ebola mới đi côg tác về. Bà cô già đưa em chai Dạ Hương với gịog nói chua hơn mèo:
.
“Ngày rửa 2 lần”
.
Em đứng cmn hình trog 2s mồm lí nhí nói:
.
“Ý cháu nói là thuốc bôi dị ứng Phấn Bướm”
.
Đậu má cả hiệu thuốc nó cười như đười ươi sóc lọ còn em thì khỏi nói chắc các bâc biết như nào đấy.!?
Hàng chôm ở ola