Vài dòng entry của những ngày đầu trước khi vào SG...đêm nay ko có chap..tự nhiên đọc lại...tự nhiên thấy mình cũng đã đi đúng con đường mình chọn...tự nhiên thấy khao khát tiếp tục...Hồi ký vẫn sẽ tiếp tục...nhưng với những ai đang muốn giữ cho mình cảm xúc vui, đẹp để có thêm niềm tin vào cuộc sống thì có lẽ bạn nên dừng đọc hồi ký của M tại đây để tránh những cảm giác hụt hẫng đau buồn...nếu bạn tiếp tục...hãy chắc rằng bạn sẽ ko mất niềm tin vào tình yêu và cuộc sống khi đọc hồi ký này nhé ...Hôm nay ko thể viết chap...xin tặng mọi người entry này, là entry từ những ngày M chuẩn bị vào SG...đọc và chia sẻ cùng M nhé...
...Đêm mưa. Phố huyện vắng đến lạ lùng...ngoài đường mưa rơi lạnh lùng, nghe đài nói hình như có áp thấp nhiệt đới...có lẽ vì vậy mà mưa nặng hạt hơn thường ngày.Giờ này trời đã khuya, chẳng con ai dám đi ngoài đường, thi thoản chỉ có vài chiếc xe chạy ào ngang qua phá tan nhưng tiếng mưa rơi lạnh lẻo.Khẽ thu người lên chiếc ghế nhỏ, dán mắt vào màn hình với trang blog thân yêu của mình, lòng ngổn ngang bao nhiu là tâm sự...về bạn bè...và về con đường mà tôi đã chọn cho mình...cũng như con đường phố huyện này, tôi đã thuộc lòng từng hàng cây, góc phố, từng cái quán nhỏ và cả từng khuôn mặt những con người của cai1con phố huyện nhỏ nhoi này. Tất cả giờ bống thân quen, đáng nhớ đến lạ lùng...
...Chỉ còn rất ít thời gian tôi còn có thể ngồi đây lặng nhìn ra phố, có thể lang thang lẵng lẻ 1 mình như suốt 3 năm học qua tôi vẫn thường làm...Tất cả cũng chỉ vì...tôi đã có sự chọn lựa cho riêng mình về con đường tôi sẽ đi sắp tới, con đường mà thật không dễ để tôi có đủ dũng cảm để tôi chọn nó...giống như việc phải rời xa thật xa mãi phố huyện đầy ấp kỉ niệm này.
...Từ cái ngày tôi biết nhận thức đâu là mơ ước đúng, đâu là những mong muốn viễn vong...tôi biết rồi sẽ có ngày mình phải tự chọn cho mình 1 điều gì đó để theo đuổi. Thấm thoát mà đã tốt nghiệp 12 rồi nhi... cũng như những còn người đang ở cái tuổi 18 tươi đẹp này tôi cũng phải đừng trước những sự chọn lữa rất khó khăn cho con đường phía trước để tiếp tục bước đi. Đến bây giờ tôi đã nhận thức được mình đã quyết định, đã chọn cho mình 1 con đường mà có lẽ với mọi người khi biết được sẽ cho tôi là thằng ngốc...rất ngốc. Tốt nghiệp 12, kết thúc kì thi đại học...có 2 sự chon lựa đến với tôi, cứ như là 1 sự thách thức với thằng con trai tuổi mới lớn đang căn tràn nhiệt huyết trẻ trung này.Nếu tôi theo lời của mẹ...sẽ có 1 công việc làm nhẹ nhàng ổn định trong công ty của người anh bà con đang làm giám đốc với mức lương không đến nổi tệ, tôi sẽ có thể làm việc, có tiền nuôi sống bản thân và kết thúc cuộc đời từ đây với công việc ổn định này, sẽ có tiền để ăn uống, mua sắm đầy đủ cho cuộc sống mình, sẽ không phải lo lắng gì về những khó khăn cho cuộc sống mình và nếu làm vừa đúng công việc mình tôi có thể thăng tiến nhanh chóng vì sau lưng là sự gởi gắm vói ông anh giám đốc của mình...Mọi việc thật hấp dẫn làm sao....nhưng đổi lại tôi ko còn đi học nửa và đương nhiên chấm dứt ước mơ của mình tại đây.
...Còn nếu tối quyết định tiếp tục đi học...ừ thì sẽ đi học, ừ thì sẽ chẳng có gì cả ngoài 2 bàn tay trắng, sẽ phải tìm việc làm thêm để trang trải tất cả chi phí ăn học của mình, sẽ phải còng lưng đạp xe đến trường, sẽ phải đối mặt với những tháng ngày sinh viên đầy gian nan thử thách,sẽ phải vất vả bon chen tìm việc làm sau khi ra trường, sẽ phải sống nhưng ngày đói khát chỉ có mỳ tôm và nước lã hay thậm chí là ko có gì để ăn, sẽ phải sống những ngày cuối tháng ko tiền, sẽ phải tự học cách tiêu sài tính toán chi li từng tí, sẽ có bệnh tật, ốm đau, sẽ có những cám dỗ bên ngoài xã hội,sẽ có nguy hiểm, sẽ có buồn đau, cay đắng mà cuộc sống mang lại,sẽ có lúc chán nản, mệt mõi, thất vọng, bực tức, bất lực, sẽ...sẽ...và sẽ rất nhiều khó khăn chờ tôi phía trước....nhưng sẽ được thỏa mãn niềm khao khát khám phá cuộc sống của mình, sẽ dc làm những gì mình thích, sẽ dc trãi qua cuộc sống của 1 thằng sinh viên đầy gian nan thử thách, cuộc sống sẽ ko còn lặng lẽ, bình yên đến nhàm chán tẻ nhạt mà ồn ào hơn, sôi động hơn và hơn cả tôi sẽ có cơ hội tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình.
...Bạn bè, gia đình và chính bản thân tôi có lẽ hơi bất ngờ vì tôi đã chọn cho mình con đường thứ 2, tiếp tục dấn bước vào cuộc đời sinh viên khó nhọc nhưng cũng thật ngu ngốc, kiêu ngạo làm sao ...Nhưng tất cả họ đều hiểu vì sao tôi chọn con đường này...đó là vì bản tính bất cần đời, ham sống, ham làm việc, ham khám phá tất cả những mùi vị đắng cay, ngọt bùi, khó khăn của cuộc sống bao la đầy nhiệm màu này.Tôi biết sẽ có rất nhiều điều không dễ vượt qua đang chờ tôi phía trước, ko chọn con đường bằng phẳng bình yên...có lẽ sự chọn lựa này quá mạo hiểm đến ngốc phải ko nào!..Nhưng biết sao được vì tôi đã chọn nó rồi và chưa bao giờ tôi có ý nghĩ sẽ dừng lại, sẽ hối hận...ngay lúc này tôi vẫn đang cảm nhận dc trong trái tim mình đang có 1 ngọn lửa rực cháy nhiệt huyết tuổi trẻ, ước mơ và bản tính vốn có của 1 con MONSTER đang ở đây...vậy làm sao tôi có thể cho phép mình đi ngược lại với chính mình để chọn con đường bình yên dc chứ.Cảm thấy vui...rất vui vì đã luôn đứng vững, đã luôn sống đúng với con người của mình...Dám sống, dám làm, dám chịu trách nhiệm với tất cả sự chọn lựa của mình, dám đối mặt với cuộc đời bằng chính nhiệt huyết của mình. Con đường tôi đi còn nhìu khó khăn lắm, sẽ có lúc tôi chán nản, sẽ có lúc gục ngã, sẽ có lúc bất lực...nhưng tôi sẽ biết tự mình đứng lên và tiếp tục đi cho hết con đường mình đã chọn hôm nay, con đường mà mình thực sự muốn đi.
...Trời về khuya rồi, mưa vẫn chưa ngừng rơi...đêm nay có lẽ mưa sẽ vẫn rơi thật nhiều.Phố huyện giờ lại càng vắng đến nao lòng. Cảm thấy dường như mình đã trưởng thành hơn vì ngày mai...tôi sẽ bắt đầu đi con đường khó khăn ấy,xa gia đình, xa phố huyện, xa cuộc sống lặng lẽ, bình yên này...Có lẽ nên nói 1 câu vĩnh biệt chứ nhỉ...Này thằng tôi ơi! Luôn mạnh mẽ! Luôn vừng vàng mày nhé!