phần1 : đầu thai.
09.10.1990 trời mưa.. Có lẽ thượng đế đã khóc khi ngài đã đánh mất 1 thiên thần giống như tôi.
Trước khi đi ngài còn gọi tôi lại rồi dặn dò thêm:
_ @lekentchau
ta đã sinh ra con, í lộn... Ta đã tạo ra con và có công dưỡng dục con, dạy bảo con nên thần. Giờ con đã là 1 thiên thần tuyệt vời. Nhưng con của ta, con biết không. Con đã lọt vào mắt xanh của hằng nga. Cái con mẹ này là dê lắm, thấy zai đẹp là chảy nước miếng à. Mà nge nói đâu thằng cuội đang còn tìm con tính sổ vì chuyện này đấy.
Ta không muốn xa con, nhưng ta buộc phải đưa con xuống hạ giới đầu thai làm người để giúp con tránh kiếp nạn này. Con thấy ý ta thế nào? Are you ok?
_ ok, lét gâu..
Thế là trong nháy mắt tôi đã ở trong bệnh viện nhi. Quái lạ thay, cái bệnh viện gì mà suốt ngày nghe thấy tiếng trẻ con khóc.
Nhiệm vụ của tôi bây giờ là tìm cho ra 1 đứa pé trông thật kute để đầu thai vào nó trước khi để thằng cha cuội tìm ra. Nge nói thằng này bị điên mãn tính nè..
Sau 1 thời gian rình rập, núp gió, chờ bão thì tôi cũng tìm ra. Chao ôi, 1 thằng pé trông rất kool.. Thoạt đầu mới trông thấy tôi cứ ngĩ nó là bi rain ^^.
Có 1 đám ngừơi đang vây quanh thằng pé để đón chào sự ra đời của nó.. Dường như chẳng có ai có thể thấy đc sự hiện diện của tôi.
Tôi đi xuyên qua họ, tiến gần lại thằng pé. Bỗng nhiên tôi đứng khững lại. Trời ơi, ánh mắt... Ánh mắt thằng pé đẹp mê hồn. Thằng wỷ này sát gái phải biết.. Nhưng rồi tôi cũ dứt đc ra khỏi ánh mắt đầy ma lực đó.
Tôi đưa tay đặt lên cu.. À dỵt mẹ nhầm. Đưa tay đặt lên cổ thằng pé rồi bóp lấy bóp để..
Chỉ mới dùng 1/12 phần công lực, thằng pé đã chết không kịp ngáp.
Niền vui chuyển sang nỗi buồn, hạnh phúc biến thành niềm đau. Tâm trạng của mấy người xung quanh bỗng nhiên thay đổi 1 cách chóng mặt.
Rồi bỗng từ đâu 1 phụ nữ mặc áo blue trắng lao vào. 1tay bóp mũi thằng pé, cô ta từ từ đưa miệng mìh đặt kề miệng thằng pé. Bây giờ tôi mới biết người hạ giới gọi đó là hun. Cô ta hun như chưa từng đc hun.. Đúng là đồ dê xồm, ngay cả đứa pé mà cũng ko tha. Chẳng khác ạ hằng nga ở trên thiên đình. Haizz... Chỉ tội ngiệp thằng nhỏ, chết rồi mà vẫn ko đc yên.
Không còn nhiều tgian nữa, tôi phải đầu thai vào thằng pé gấp.
Xẹttt một cái, như vừa chìm trong một giấc ngủ sâu. Mở mắt ra, tôi thấy mình đã trở thành đứa pé lúc nãy. Còn hồn ma thằng pé vẫn đứng đầu giường miệng lẩm bẩm. " ịt mẹ, thằng nào bóp cổ ông? "
mấy người xung quanh thì lại một lần nữa đột ngột thay đổi tâm trạng. Quái lạ, mấy người dưới này điên hết hay sao mà hết khóc xog lại cười?
Trong đám này có 2 người mà tôi ấn tượng nhất.. Khi lớn lên tôi gọi 1 người là bố, 1 người là mẹ.
Họ bảo họ sinh tôi ra, nhưng tôi đã chết. Và rồi bác sĩ lại sinh tôi thêm 1 lần nữa. Giờ tôi mới biết cái con mẹ đã hãm hiếp tôi trog bệnh viện là bác sĩ.. Càng ngĩ càng tức ma..
Và rồi Thời thơ ấu của tôi cứ thế mà êm đềm trôi đi cho đến năm tôi vào học cao đẳng...