Tháng 9, những cơn mưa dài vẫn nặng hạt trên phố Sài Gòn. Mưa mưa bao giờ cũng mang đến cho người ta thật nhiều cảm xúc...Đã lâu rồi nó không còn giữ thói quen không bao giờ sử dụng áo mưa mỗi khi chạy trên đường mặc cho Sài Gòn vẫn nặng hạt. Sức khỏe không cho phép nó làm điều nó thích cũng như mọi xui xẻo vẫn đeo bám mọi dự định của nó...đôi lúc dường như cảm thấy khá mệt mõi. Thôi thì vạn sự khởi đầu nan vậy.
Thấm thoát đã tròn nửa năm kể từ ngày nó bắt đầu viết My Life...ngẫm nghĩ lại thấy thời gian trôi qua nhanh thật. Có nhiều thay đổi, có nhiều những người đến và đi khi my life từng ngày từng ngày được lan rộng, có lẽ đó là một tín hiệu đang mừng vì nó đã làm thêm được một điều gì đó cho chính nó và cả những người đã, đang và sẽ tìm thấy trong chính my life của nó.
6 tháng trước nó viết my life là lúc nó đang ở góc chân tường mà cuộc sống đang dồn nó vào, cay đắng, không tìm thấy lối thoát trong cuộc sống...nó lao đầu vào viết viết và viết như trút mọi nỗi lòng, nó đưa mylife đến với nơi người ta gọi là web đen...chẳng phải vì nó hay vào web đen mà chỉ vì nó muốn chứng minh rằng ở nơi tăm tối nhất người ta vẫn tìm thấy được một cổ tích giữa đời thường.
Ngày mylife khẳng định được vị trí nào đó trong lòng nhiều người bạn xa lạ, đó là ngày nó bắt đầu nhận ra được nhiều hơn những chia sẻ từ chính những người bạn xa lạ ấy, có người hơn nó rất nhiều tuổi...có người còn mang câu chuyện đời còn khó tin hơn điều nó trải qua rất nhiều lần khiến nó lại càng vững tin hơn để tiếp tục câu chuyện hoang đường của mình. Nó còn nhớ như in lời tâm sự của một người anh, một người bạn rằng :"...Em có biết mình đang làm gì không?...giờ này em ngồi đây chán nản trong cuộc sống, còn bé Thy thì sao?...Nếu Thy được người ta chăm sóc, hạnh phúc thì tốt...nhưng ngược lại thì sao, biết đâu Thy qua bên ấy bị đối xử không tốt, biết đâu Thy qua bên ấy rồi bỏ đi sống cuộc sống một mình thì sao...đất lạ xứ người, một đứa con gái sống một mình sẽ khổ biết chừng nào..." Mỗi lời anh nói ra như mỗi cú tát thật đau vào lòng nó...để rồi nó biết phải làm gì tiếp theo thay gì phải ngồi im chờ đợi con số 10 năm dài đằng đẵng trôi qua.
Mylife từ ngày hôm ấy đã mang một ý nghĩa khác với ý định ban đầu, my life không còn là nơi để nó trút tâm sự cá nhân nửa mà trở thành điều duy nhất nó có thể làm để hy vọng tìm thấy em. Không cần phải đưa em về ngay bên cạnh nó, không cần phải làm đem lại điều gì đó to lớn cho cuộc sống của em, cũng không phải để phá vỡ hạnh phúc gia đình của em (nếu như em thực sự đang hạnh phúc) mà đơn giản chỉ để nó biết rằng "em ổn".
Ngày hôm nay lại là bước ngoặc nửa dành cho my life của nó. Nó biết vẫn sẽ có nhiều người phản đối nó làm câu chuyện của mình lan rộng...Mặc kệ, nó vẫn sẽ làm, làm tất cả những gì để hy vọng tìm được câu nói "em ổn" từ người nó yêu thương.
Câu chuyện sẽ sớm được xuất bản trong cuối tháng 9 này sau cả một quãng time chuẩn bị. Xin cảm ơn những người đã mang đến cho nó cơ hội đem my life ra khỏi cộng đồng mạng để vươn xa hơn đến với nhiều người. Để không chỉ hy vọng 1% nào đó my life đến được với "em" mà nó sẽ mang đến cho những người đọc một điều gì đó ý nghĩa trong cuộc sống...hay đơn giản chỉ là kể một câu chuyện cổ tích để cho ai đó tin vào cổ tích.