18 năm, chúng ta bên nhau, những tưởng không gì có thể chia tách chúng ta. Vậy mà, cậu nhẫn tâm để tôi một thân một mình đi đến xứ lạ. Với cậu 18 năm chúng ta bên nhau không là gì cả. Tôi ghét cậu.
18 năm, chúng ta bên nhau, với tôi, cậu là duy nhất. Tôi những tưởng, với cậu, tôi cũng là duy nhất. Nhưng ngày hôm đó, chỉ một câu nói của cậu, đã cắt đứt 18 năm tình nghĩa của chúng ta. Tôi ghét cậu.
Bảy năm trôi qua, tôi không hề gặp cậu. Cậu đã thay đổi thế nào rồi? Tại sao chúng ta lại ra nông nỗi này? Từ lúc nào cậu và tôi như hai kẻ thù thế này?
Bảy năm trôi qua, đã bao nhiêu lần tôi muốn đi tìm cậu, chỉ cần ở cạnh cậu là đủ rồi, dù tôi không là quan trọng nhất với cậu cũng được. Nhưng tôi cũng biết là tôi không làm được. Tôi ích kỷ chỉ muốn có cậu cho riêng mình. Đã là không thể thì thôi tôi đành để cậu mãi mãi rời xa tôi..