Hẳn bất kỳ ai đi qua ngôi biệt thự cũng sẽ thắc mắc về chủ nhân của ngôi biệt thự. Và câu trả lời có sẵn trên cánh cổng rộng lớn bằng gỗ ấy. Hai bên trái phải của cánh cổng là hai tấm biển đề hai cái tên : Hoàng Xuân Tùng và Trịnh Minh Vũ.
Câu chuyện của chúng ta bắt đầu từ căn biệt thự này. ( Bỏ quá cho tác giả, hồi còn đi học, hắn chưa bao giờ đạt điểm cao môn tả cảnh kiêm tả người. Cho nên các sis thấy đó, cấm có câu nào tả người trong truyện của hắn ” cười đểu”)
Vũ đưa mắt nhìn một vòng khắp căn biệt thự mà Tùng định mua:
- Mày thấy thế nào? – Tùng vui vẻ ôm vai Vũ – Rất tuyệt đúng không? Dương nhà tao thích nó lắm đó.
- Đẹp thật. Sao mày tìm được căn biệt thự này vậy? – Vũ gật gù.
- Một khách hàng biết tao đang định mua nhà giới thiệu cho ta đó. – Tùng nói – Thật ra thì tao không hài lòng lắm với căn phòng lớn ở giữa này. Tao định bàn với mày, thay hết mấy khung cửa gỗ bằng kính rồi ngăn ra một phần nhỏ làm phòng khách, khi cần chỉ dọn một tí là có một phòng chiêu đãi khách. Thấy sao hả?
- Nhà mày sao lại hỏi tao – Vũ bật cười – Tao làm bên may mặc chứ có phải xây dựng dâu.
- Nói ngớ ngẩn gì vậy? – Tùng khẽ nói – Tao với mày đã gắn bò từ nhỏ tới giờ. Hai thằng đã từng thề sẽ không rời xa nhau mà. Chứ mày tưởng tao dư hơi mà mua căn nhà rộng thênh thang thế này chỉ để hai vợ chồng tao ở á. Không dám đâu. Ngôi biệt thự này đủ để chứa hai đại gia đình đó. Làm như tao không biết mày cũng đang dò hỏi coi có ngôi nhà nào giống vậy không bằng..