Tôi điềm tĩnh tấp xe vào lề đường, ấn nút bắt máy:
- alo ai đấy ạ.
- đây có phải sdt của Trung không nhỉ.
- dạ đúng rồi anh ạ
- anh thấy em đăng tin tìm việc trên chợ tốt, không biết em đã tìm được việc chưa.
- dạ chưa ạ- cứ nói đại thế, xem.nó nói việc gì , ngon hơn thì sao.
- công ty anh đang tuyển nhân viên kiểm kê kho. Không biết e có muốn lầm không.
- cty mình ở đâu hả a?
- Cty ở bắc thăng long, hiện giờ e đang ở đâu.
- E ở Long Biên ạ, hơi xa a nhỉ.
- ukm, nếu e thiện chí thì thu xếp thuê phòng gần đây rồi ngày kia đem hồ sơ lên gặp a. Ở đây chi phí sinh hoạt rẻ, lương khởi điểm của e là 5 củ mốt cơm trưa.
- Dạ, oke a. Thế e hẹn ngày kia gặp a ạ.
- à mà a tên gì nhỉ. Phỏng vấn.có khó không anh.
- a tên Nam, e yên tâm đi, cty đang bổ sung nhân sự gấp, a lo cho. E chuẩn bị hồ sơ đầy đủ là oke.
- thế ạ, thế e cảm ơn a trước nha .
Tôi tắt máy rồi khoái chí lao xe băng băng trên con đường về nhà. Trong đầu mường tượng ra bao nhiêu thứ hay ho phía trước, nhưng cũng như bao thanh niên vozer khác, chủ yếu vẫn là tiền và gái đẹp, hehe. Cười một mình chán, tôi tăng ga lướt nhanh trên quôcs lộ 5 quen thuộc, nổi hứng tạt đầu công te nơ, tạt đầu xe khách Hải Phòng, xe đỗ trệ đường cũng tạt, chả mấy chốc, bóng dáng chàng trai trẻ xa xăm dần trên con đường đầy picachu và khói bụi.
Ngày hôm sau, đi khám nghĩa vụ quân sự trên huyện về, tôi vội vàng sắp xếp hành lí, không quên Xin thêm mẹ già ít kinh phí, nói với mẹ đôi lời sướt mướt, ba lời hứa hẹn, dăm cảnh tương lai mỹ miều. Thế là tôi lại xa nhà. Bắc Thăng Long thẳng tiến .
Nói thêm chút về anh nam đẹp trai hào nhoáng một chút, ở khía cạnh người lạ mà nói thì a thiện chí vãi hết cả lông l. A giới thiệu cho mình một bạn tên Cường để giúp mình lo chuyện ăn ở.
Bạn Cường thì được cái là vui tính hơn ng. Chưa gì bạn đã gạ quê có đặc sản gì đem lên nhé. Thôi thì quân tử phải biết bỏ cái cỏn con trước mắt dể tính chuyện lâu dài. Tôi quảng cáo Tương bần như 1 dân sales chính hiệu. Nhưng Cường vui tính lắm, chê tấm lòng thành của tôi, bảo có gà vịt thì đem lên rồi tắt máy cái rụp .
Haizz, ng đâu vui tính lạ, tương Bần ms là đặc sản chứ gà vịt thì đặc sản con mẹ gì, gà vịt đâu mà chả có. Thôi, tương k ăn thì xương cũng đell có mà gặm cường nhé.
Sau hơn 1 tiếng, cuối cùng tôi cũng mò được đến thôn Nhuế ,Kim Chung, Đông Anh như lời cường dặn. Trà đá trà đấm 1 lúc thì cường cũng xuất hiện. Cường mặc chiếc quần xanh ống loe như học sinh cấp 2. Chiếc áo len sờn bạc. Đôi mắt cường đượm buồn khi thấy gà vịt chẳng treo xe tôi. Giờ tôi ms hiểu sao cường chỉ thích gà vịt, đơn giản là vịt thôi. Nhìn Cường toát lên một vẻ điềm đạm, giản dị như anh Lý Quỳ trong 108 vị anh hùng Lương Sơn Bạc. Tôi thấy camarun .
Cường lầm lũi đưa tôi về xóm trọ rồi đưa tôi đi uống nước. Tôi gọi trà đá, cường bò húc rồi ném phịch bao 555 ra bàn phì phèo nhả khói. Thì ra đằng sau dáng vẻ giản dị ấy là 1 con người cũng sang choảnh, nhu cầu cao ra phết, vì thế mọi người đừng bắt hình dong nhá. Con lợn tuy béo nhưng chưa chắc lon đã ngon đâu. Tôi bắt đầu lân la hỏi Cường về công việc:
- B làm đây lâu chưa?
- CŨng khoảng 7 tháng rồi.
- Công việc thế nào, ổn không, để ra đc k ?
- Cũng ổn, 12 tiếng làm nhưng nhàn, sổ sách thôi, đang tính tháng sau mua exciter 150 nè.
Hây dà, xem chừng công nhân cũng ổn quá đấy chứ ta, đệch mẹ đi dạy hợp đồng đến đéo bao giờ mua đc xe, bán xe có ngày. Tôi hí hửng, hồi họp, ngồi tưởng tượng cảnh lãnh lương.
Xế tàn, chiều rủ tôi về, Cường mạnh dạn hô: Bác ơi tính tiền, rồi thọc tay vô túi quần.... đi vào nhà vệ sinh .
Đen vồn, đúng lúc đại gia buồn đái, thôi không sao, ăn dè hà tiện hi vọng vẫn đủ ăn tháng đầu chờ ngày lãnh lương, sau này còn nhờ vả đại gia nhiều cơ mà...
Tôi mắt ngấn lệ xì tiền ra trả( đang rách thôi, có tiền đệch phải nghĩ), xong xuôi cũng là lúc Cường giải quyết nỗi sầu song, tôi nói đưa tôi đi mua vài đồ dùng cá nhân nhưng Cường bảo ở xóm trọ có e bán, tối mua ủng hộ ẻm.
Tôi nhất trí và lẽo đẽo theo Cường về xóm trọ, ruột gan cồn cào vì đói, lại thêm cốc trà đá vào nữa, càng sốt ruột.
Vừa đặt đít xuống giường, lần lượt từng người một trong xóm trọ sang làm quen, người thì Sinh Viên, người thì làm KCN gần đó, cười nói tíu tít, vui vẻ. Tôi cũng thấy vui, nhưng cái bụng biểu tình mạnh quá nên tôi đứng dậy kiếm cớ gì đi ăn, nhưng mà các bạn nhiệt tình quá, k chạy được đành ngồi chịu trận với cái bụng rỗng tuếch, làn tóc rồi bờ môi khô.
Cuối cùng cũng sau màn chỏi hỏi Chủ tịch nước, cả tiếng đồng hồ chứ chả ít. Tôi rỉ tai Cường:
- Đi ăn không, tớ đói quá.
- Không được, ở lại đây ăn cơm với xóm, giản dị thôi, nhưng cả xóm ăn cùng, vui lắm.
- Tay Cường nắm chặt tay tôi
- Thôi, t chưa quen ai mấy, ngại lắm.
- Ngại hại bao tử, ở đây mấy e sinh viên về sớm nấu giúp mọi người luôn ý mà. Trước lạ sau quen, ngồi vào bữa cơm để còn làm quen nhau chứ.
Tôi chưa kịp nói gì thì có 2 e gái chạy ra khoác lấy tay tôi, lôi xềnh xệch:
- Vào đây, không đi đâu cả, ngồi cùng em là hết ngại chứ gì.
Á đù, từ bé chưa đc khoác tay gái bao giờ, nghe cũng xuôi tai, cảm thấy trym k xuôi, tôi gật đầu rồi lẳng lặng mà đi.
Tôi khá bắt ngờ vì ở đây có cả phòng ăn, phòng bếp riêng nhé. Là 3 phòng ở bình thường nhưng thông nhau, cơm nước đã bày sẵn, mọi ng cũng đã ổn định chỗ ngồi. Tất cả chia làm 6 mâm, mỗi mâm khoảng 4 người.
Nhìn vào mâm cơm tôi giật cmn cả mình, cảm thấy đỡ đói hẳn. 4 người mà chỉ vỏn vẹn 2 đĩa to hơn đĩa chấm bột canh 1 tí, 1 đĩa khoai tây xào lòng gà, 1 đĩa rau cải bắp xào cà chua. Gọi là xào lòng gà cho nó đúng thôi, chứ lòng mề gì mà cả bữa tôi ăn đc 1 miếng lòng gà dài bằng đốt ngón tay, dự là 2 bộ lòng chia làm 6 đĩa, thật chứ Trung đây chả ngoa tí nào. Mà tôi có được gắp đũa nào đâu. đầu bữa mọi ng gắp cho nhau, 1 ng 1 gắp là hết cmn thức ăn.
Ở đây còn có kiểu vừa ăn vừa chơi nối chữ phạt uống nước canh nữa. Dkm, cứ thằng Khoai Tây, thằng Tây Đen, Thằng Đen Xì, Thằng XÌ Khói, Thằng Khói Độc, thằng Độc Dược...
Lẽ ra là cũng vui đấy, nhưng cái bụng không thỏa mãn nên Trung đây đếch thèm vui nữa, đặt bát xuống, tôi nói:
- Mọi người ăn cơm nhé, em ăn đủ rồi.
Mọi ng đồng loạt xua tay ra hiệu ngồi xuống, em gái ngồi bên cạnh thủ thỉ bảo ở đây ăn song cứ ngồi đấy cho vui, mọi ng ăn song hết rồi cùng đứng lên. Tôi miễn cưỡng ngồi xuống nhìn mồm .
Sau bữa cơm, tôi định mua ít bánh kẹo làm quen với xóm thì Cường kéo phăng tôi đi uống nước, tôi hỏi sao k ở xóm chơi Cường bảo các em Sinh Viên đang ôn thi, mọi người k ai được nói chuyện ồn ào đâu.
Tôi ậm ừ cho qua rồi đi theo Cường, vẫn quán nước cũ, vẫn phong cách cũ, thằng trà đá, thằng bò húc. Rồi mọi thứ vẫn cứ như cũ, tôi ngộ ra 1 điều, hình như uống Bò Húc buồn đái hơn trà đá thì phải, hôm nào phải bỏ thời gian ra nghiên cứu mới được, biết đâu lại đc Nobel khoa học thì bỏ mẹ .