Về đến xóm, khoảng 9h tối, tôi thấy mọi người đứng đánh răng đầy ngoài sân, như một ngày hội vậy. Nhìn xuống đồng hồ, 11/12 ....... là ngày gì nhỉ, ngày nghị định thư Kyoto được ký kết do UNFCCC khởi xướng năm 97 à, đánh răng tập thể vì khí hậu toàn cầu à. Đệch, chả lan quyên, làm gì thì làm, mai ông tìm xóm trọ mới .
Tôi lầm lũi về phòng giở bộ hồ sơ xin việc ra điền nốt thông tin vào tờ đơn xin tuyển dụng. Tôi đi 1 bước Cường theo 1 bước y như tôi là thằng tù vậy.
Đến đoạn kính gửi....... Tôi sực nhớ ra là tôi còn đang chưa biết mình đang xin việc ở cty nào nữa. Tôi quay ra hỏi Cường:
- Tên công ty là gì bạn nhỉ?
- Ôi, cái đấy không phải ghi đâu. Mai lên phỏng vấn người ta hướng dẫn cho .
- Đơn xin tuyển dụng mà không có tên công ty thì điền cái gì. Bạn cứ đọc đi, để t điền cho chắc, không ng.ta lại nghĩ mình k tôn trọng ng ta.
Cường đang ậm ậm ờ ờ như gà mắc tóc thì 1 em gái đi vào đỡ lời:
- Là cty lắp ráp điện tử Nít-san ạ.
- Thế hả, em đánh vần giúp anh đc k? Tiếng mẹ đẻ a còn ngọng. Tây tàu thế này a chịu thôi. Tên công ty mà viết sai người ta cười cho thối mũi.
- hì hì, là NISSAN.- Em gái cười nheo nheo đôi mắt.
- Cảm ơn em xinh gái nha, giờ để gọi điện cho a Nam bảo anh trước 1 câu.
Tôi quay lại cười tình với e gái 1 cái rồi moi cái điện thoại ra, định bấm gọi thì Cường ngăn lại:
- Không cần gọi đâu, t dẫn cậu qua chỗ a Thọ, bảo a gởi hồ sơ giúp, a ý trong ban quản lí công ty, ai đến đây xin việc a Thọ cũng giúp hết .
Bắt đầu thấy có cái lều gì đó không đúng ở đây, nhưng đêm hôm cmn rồi, biết làm sao. Mà nhỡ ở đây nó thế thì sao. Thôi, chót mua mâm thì đâm cho nát thôi. Tôi đứng dậy, thở dài:
- Đi luôn chứ, xa không?
- Anh ý ở luôn xóm trọ này quản lí nhân viên luôn, theo tớ.
Cầm bộ hồ sơ trên tay, tôi lếch thếch bước theo Cường vào phòng đầu tiên ngay gần cổng ra vào. Đèn vẫn sáng, cửa khép hờ hờ,chỉ đủ để 1 tia ánh sáng ít ỏi len ra ngoài sân, có bí ẩn. Nếu giống như trong phim tôi hay xem thì khi cánh cửa này mở ra, sẽ là một khung cảnh huyễn hoặc, mê hồn.......
Một không gian trắng muốt, ga trắng, màn trắng, chăn gối trắng, và 1 cô gái da trắng muốt, môi căng tròn đỏ mọng, đôi mắt đưa ướt át đầy khao khát, từng đường cong mập mờ ẩn hiện sau một dải lụa trắng mỏng tang trong một tư thế khiêu gợi. Cái viễn cảnh làm tôi không bao giờ kiềm chế nổi thú tính trong tôi, đã quá nhiều lần chỉ vì nghĩ đến cái cảnh đó thôi chứ chưa nói đến nhìn tận mắt mà tôi đã sát hại hàng triệu sinh linh trong vòng chưa đầy nửa giờ đồng hồ .
Nhưng đúng là đời đếu như phim, cánh cửa mở ra, một người đàn chạc tuổi U30 đang ngồi khoanh chân, vẻ mặt ánh mắt rất ngầu, đang quát mắng gì đó 2 cô gái, thấy tôi vào, ông đấy nói: " Cứ ngồi đấy, tôi sẽ xử 2 cô sau" với ánh mắt đầy sát khí. Rồi tươi cười trở lại, nói với tôi:
- Em ngồi đấy đi.
- Dạ, cảm ơn anh- Tôi lễ phép trả lời.
Sau màn tra hỏi tôi học gì, làm ở đâu chưa, bao nhiêu tuổi, tôi cũng kính thưa đàng hoàng. Tôi chìa bộ hồ sơ bằng hai tay, chậm rãi nói:
- Thưa anh, em được anh Nam gọi xuống đây làm nhân viên kiểm kho. Bạn Cường cũng có nói qua cho e về anh. Thôi thì em cũng mới xuống đây, lạ nước lạ cái, có gì mong anh chỉ bảo giúp đỡ, còn bộ hồ sơ này em trăm sự nhờ anh gửi giúp, anh xem qua giúp e xem qua có thiếu xót gì để em bổ sung ạ.
Ông ý ngồi rút ra xem qua một chút, rồi cười cười nói nói:
- ĐHSP Hà Nội 2 à, bảo sao ăn nói cũng nuột phết nhỉ. Sao không xin làm giáo viên.
- Em thấy mình không đủ chuyên môn, vả lại giờ đầu ra chi phí tốn kém quá anh ạ.
- Thế học mấy năm, tốn nhiều tiền không?
- Em học 4 năm ạ, cũng cỡ 200 triệu đấy anh.
- Có tiếc không?
- Tiếc chứ a.
- Thế nếu quay lại 4 năm trước e có đi học không.
- 7 năm đi anh, e sẽ học hành đàng hoàng từ cấp 3 và học đúng ngành mình mong muốn. Cấp 3 em nghịch quá, tưởng k được thi tốt nghiệp, đến lúc biết được thi thì ôn vội ôn vàng ĐH, khối A mất gốc nên đành học vẹt khối C. Có đậu đâu, em nguyện vọng 2 vào đấy thôi.
- Thế e muốn học gì?
- Kỹ sư hoặc báo chí anh ạ .
Ông chả nói gì nữa, cười ha hả như thằng điên, rồi tổ lái hẳn cmn sang vấn đề khác:
- Ukm thôi, ở đây a lo tất cho, bất kì vấn đề gì về an ninh, va quệt xe, đánh nhau, hay bị cô nào bắt cóc bảo a, a lo tất.- Ông nói rồi cười đểu
Đạch mẹ tưởng mình nói chuyện có duyên lắm à mà cười, bố đi làm công nhân chứ giám đốc, hay đại sứ quán gì đâu mà cần bảo vệ, điệu cười ghét thấy ông bà vải luôn . Nhưng lại phải nhẫn nhịn:
- Vâng, thế thì tốt quá.
- Thế đã có đồ dùng cá nhân chưa?
- Dạ, em nghe cười Cường nói xóm trọ có người bán nên chưa mua gì cả ạ.
- ukm, đây là hạnh e gái của anh.
Ổng chìa tay giới thiệu cô gái ngồi ngay cạnh ổng khi nãy bị ông nạt, tôi chưa kịp nói gì cô ấy nói luôn:
- Em có chị gái ở bên Mỹ hay gửi đồ về cho, em sinh viên khó khăn anh mua ủng hộ cho em, anh cần cái gì.
- Anh cần Bàn chải, kem đánh răng, với khăn mặt thôi em.
Nói rồi Hạnh bỏ ra 1 lọ kem đánh răng nhìn như lọ sữa rửa mặt, toàn chữ nước ngoài tôi chả biết cái mẹ gì, chỉ thấy hình mấy khóm nha đam. Hạnh nói loại này tốt lắm, chữa chảy máu chân răng, đánh không cần dùng nước bla, bla.. Tôi cũng chả lấy làm quan tâm cho lắm, cứ chả vờ lắng nghe cho nó sướng thôi. Tôi cười hiền rồi nhận lọ kem đánh răng đó vào đội của mình .
- Thế bàn chải khăn mặt e cũng có chứ.
- Từ từ đã anh.
Hạnh lại lấy ra một thỏi son rồi lại miên man với câu chuyện son xịn, tôi nghe cứ ù ù cạc cạc như vịt nghe sấm thôi. Đại loại là son dưỡng cho con trai, dùng cho ai bị lẻ môi hoặc môi thâm như dái chó. Tôi thì môi lẻ thường xuyên , lẻ toác ra ấy, mà lại chết cái tội hay bắn thuốc lào nên môi nó cũng không được hồng hào xưn xưn cho lắm. Nên cũng nhận cmn về đội luôn. Sau đó còn có cả sữa tắm nhưng tôi không dùng cái đó bao giờ nên k lấy. Hạnh đưa cho tôi bàn chải và khăn mặt, sau đó là đến màn thanh toán, tôi là người chủ động:
- Của anh hết bao nhiu, cho anh gửi.
- Tất cả của anh hết 310.000d anh ạ .
Cũng may là đang ngồi khoanh chân chứ ngồi xổm chắc ngả ngửa ra đằng sau đập đầu xuống nền nhà, không chết thì cũng điên cmnr. Chứ chả còn tỉnh táo mà ngồi đây viết review cho các bác đọc được đâu. Thế nên tôi khuyên các bác học thói quen ngồi khoanh chân đi nhé, vừa đàng hoàng phong độ lại an toàn, ngồi ị mà cũng khoanh chân được thì càng tốt, càng thể hiện đẳng cấp, bản lĩnh đàn ông nhé .
Thôi không lan man nữa, lúc ấy không mất điện mà căn phòng như tối sầm lại, họng cứng đơ như có ai vừa đấm vào, tôi chả nói được gì, Hạnh nói tiếp:
- Tại là hàng Mỹ nên giá có hơi đắt a ạ. Kem đánh răng 110k, son 160k, bàn chải khăn mặt 50k. Son với Kem đánh răng của hãng Forever đấy anh.
Forever là cái cc gì, từ trước đến nay anh chỉ có biết đến Forever and one của hãng Lệ Rơi thôi chứ anh ăn cơm cà quan tâm mẹ gì đến hàng Mỹ. Lấy lại sự điềm tĩnh và lì lợm vốn có, tôi điềm tĩnh hỏi:
- Có cái gì Bình dân không em ?
- Dạ không a ạ.
- Thế Bàn chải với khăn mặt cũng hàng Mỹ à.
- Không ạ.
- Sao đắt vậy?
- E sinh viên khó khăn, anh ủng hộ e.
- A cũng sinh viên ra trường thất nghiệp e à, anh cũng chẳng có tiền, có khi hiện giờ anh còn đang khó khăn hơn e. Thôi, cho anh gởi lại bàn chải khăn mặt với son, anh ủng hộ e lọ kem đánh răng .
Tôi đưa son và bàn chải cho Hạnh, tay hạnh chìa ra mà cứ rụt rè, sợ sệt như kiểu sắp cầm phải shit vậy. Tôi gởi hạnh 110k rồi xin phép về phòng đi ngủ.
Như thường lệ, tôi đi một bước Cường theo tôi một bước, chả quan tâm, tôi lấy bàn chải cũ rách trong cặp ra đi đánh răng. Với 1 thằng nghèo như tôi thì đồ đắt là đồ đểu. Mà đúng thật, chả thấy bọt mẹ gì cả. Thôi cố đánh hết lọ tự an ủi rằng mình không ngu vậy .
Song tôi về phòng mà chiều nay cường dắt tôi vào, định rũ chăn ra đi ngủ thì Cường bảo:
- Sang bên kia ngủ đi Trung.
- Bên này thì sao- Tôi nói vẻ khó chịu .
- Sang bên kia tất cả mọi người cùng ngủ chung cho vui, phòng này chủ yếu để đồ thôi.
- Trai gái ngủ chung à, uk thì sang. - Tôi nói kiểu mỉa mai chứ chả phải vui tính gì.
- Cứ vui tính, con trai thôi.
Không nói gì, tôi theo Cường sang phòng ăn lúc tối. Cảnh tượng tôi nhìn thấy là chiếu trải khắp phòng, người nằm la liệt. Tôi hỏi:
- Mọi người ngủ hết rồi. Có gì vui đâu.
- Thì tất cả mọi người đều ngủ ở đây mà, ngủ đây cho có tinh thần tập thể.
- Thế tớ nằm đâu? - Tôi nhìn đống người nằm la liệt rồi hỏi.
- Nằm sát vào bạn đó đi, tớ nằm ngoài.
Tôi miễn cưỡng đặt người nằm xuống, lấy điện thoại ntin cho dễ ngủ thì Cường bảo:
- Tắt điện thoại đi kiểu sáng mọi ng k ngủ được, ở tập thể nên phải có ý thức với mọi ng.
Tôi k nói gì, hậm hực đút đt vào túi quần, vãi cả cái ý thức ở đây, đt 1202 mà nó làm như đèn pha ô tô không bằng. Đm, tôi nằm quay lưng lại với thằng Cường Đô La luôn, nhưng quay sang bên này áp thẳng mặt vào gáy thằng nằm bên kia. Một mùi sộc thẳng vào mũi khó chịu khó tả, chua chua, lại ngái ngái, hôi hôi 3 mùi nó hòa quyện vào nhau, với trình độ, với cái văn xích lô của tôi thì thực sự là tôi không thể diễn tả được cảm giác lúc đó .
Tôi nằm ngửa mặt lên trời, thở gấp, 1 lúc sau thì anh Cường Đô La ngáy rồi gác tôi. Tôi gạt chân ra lại gác. Vài lần như thế tôi quyết định nằm dưới chân mọi người, không có chiếu nhưng rộng rãi và thơm tho hơn hẳn .
Nếu ngày mai có việc gì với tôi, ngày đầu đi làm, ngày đầu hẹn hò, hay lần đầu tiên được đi đâu thì đêm đó lại một đêm dài đằng đẵng với tôi. Tôi nằm chịu đựng cái rét đậm hiếm hoi của mùa đông 2015, không một manh chiếu, chẳng 1 tấm chăn. Đưa tay lên trán, tôi nằm suy nghĩ sự đời, cuộc đời này, kiếm được đồng tiền của thiên hạ đúng là chả dễ dàng gì. Rồi lại nghĩ ngày mai, sẽ thế nào nhỉ, tôi sẵn sàng đối diện rồi, đến luôn đi. Cứ thế, cứ thế, tôi thiếp đi lúc nào cũng không hay.