Có vài lần tôi bị đánh thức bởi bị ai đó vô tình đạp vào người, nhưng âm thanh du dương bởi những tiếng nghiến răng kèn kẹt, những tiếng ngáy như sến rầm lại nhanh chóng đưa tôi vào giấc ngủ .
Gần sáng, tiếng mưa lách tách cùng tiếng gà gáy văng vẳng vẳng tai,nhìn đồng hồ mới hơn 5h sáng, tính ngủ tiếp nhưng cái lạnh khiến tôi co rúm lại và không thể ngủ được nữa .
Châm 1 điếu thuốc, tôi ra hiên ngồi ngắm bình minh dưới cơn mưa phùn, mọi thứ đều ảm đạm, mờ mịt. Đưa tầm mắt ra xa, cái ánh sáng vàng vọt của ánh đèn đường cao tốc làm tôi cảm thấy ấm áp, vững tin hơn 1 chút, tôi tự nhủ, chắc là 1 thời gian xa xa nữa, tiền đồ của tôi không chói lói như trong nhà hát lớn thì cũng phải như ánh đèn kia, đủ nhìn, đủ dung, chứ không u tối thế này.
Khi điếu thuốc thứ 2 vừa tắt cũng là lúc mọi người trong xóm lần lượt thức dậy,mưa cũng ngớt, người nọ gọi người kia, không dậy cũng phải dậy. Thì ra là ở đây 6h sáng là tất cả mọi người phải thức giấc, haizz , mỗi người một công việc, mỗi ng một cách sống, sao phải thế nhỉ. Hay đây là doanh trại quân đội??????????????
Lại cái kiểu đánh răng tập thể như tối qua, riêng tôi chui vào 1 góc nhà tắm để vệ sinh cá nhân. Hơn lạc loài, hơi khác người nhưng tôi vốn dĩ không phải là một người thích chạy thôi chào lưu. Nếu’s chạy’s theo’s trào’s lưu’s thì’s tôi’s đã’s viết’s review’s như’ này’s .
Nghe thoảng bên tai những tiếng cười đùa nói chuyện nhưng chẳng bận tâm làm gì, nhưng đến khi một giọng nam vang lên to tác dõng dạc:
- Mọi người ai ăn sáng thì ra đóng 3000 để đi chợ mua đồ về làm bữa sáng nhé .
Thì ra là hô hào ăn sáng, vui ghê cơ, nhưng mà 3000 thì ăn gì ta? Thịt chó Nhật Tân ? Chả Cá Lã Vọng? Hay Bánh Cuốn Thanh Trì… Thôi thôi, khỏi tham gia, ra ngoài ăn xôi hộp cho nó bình dân.
Và có bao giờ Trung nghĩ không ai hiểu Trung bằng Cường, lúc Trung cần nũng nĩu trên ờ vai Cường này, lúc Trung cần ai đó ôm Trung thật lâu ngay từ sau lưng Cường này, chỉ Cường mới biết, chỉ Cường mới hiểu được Trung .
Văn nghệ văn gừng tí cho vui, các bác đừng nghĩ em gay nhé. Nhưng phải công nhận Cường Đô La hiểu em vãi lờ. Vừa bước ra tới sân Cường đã chặn đầu em rồi, giữ nguyên nụ cười thật tươi trên môi, cường nhìn thẳng vào mắt tôi mà nói:
- Xong chưa, t đưa đi ăn sáng rồi đi phỏng vấn cho sớm.
Đấy, tâm lí chưa, ĐƯA ĐI ăn sáng đấy nhé, hí hí, đúng tâm tư nguyện vọng của tôi luôn, tôi vui vẻ đáp:
- Ok, đợi vào lấy cái đt đã.
- Thôi không cần đâu, dù gì phỏng vấn cũng không được dùng đt đâu mà.
- Kệ, để im lặng.
Nói rồi tôi chạy vào nhặt con 1202 vứt lăn lóc góc phòng, đi qua cái gương tôi không quen vuốt ve tóc tai, cậy rĩ mũi, trùng tu nhan sắc lại rồi mới đi ra. Cẩn thận đâu có thiệt, biết đâu hôm nay chị vào phỏng vấn mình thì sao, đẹp trai hơn, phong cách hơn, ghi điểm là cái chắc chứ lị .
Ra ngoài sân tôi đã thấy Cường Đô La đã đứng cùng Hạnh Shino rồi, qua vụ tối qua, tôi không ưa Hạnh cho lắm. Thấy tôi, Hạnh chìa tay ra trước mặt tôi và nói:
- Đưa e cất đt cho
- Làm gì- Tôi nói cộc lốc
- Không được dùng đt mà
- Kệ, a để im lặng.
- Cũng không được
- Sao không, a đến công ty lần đầu, a bảo a k biết quy tắc cty thế nào. Để im lặng có ảnh hưởng gì đến cuộc phỏng vấn đâu.
- E muốn tốt cho a thôi.
- Ơ mà e là sinh viên mà, sao e rành cái này thế.
- Ờ…. Thì… là a Thọ nhờ e bảo vs a, thôi a giúp e đi
Chẳng muốn nghe nó lèo nhèo, với lại k cầm đt cũng chả ảnh hưởng gì lắm, tôi đưa điện thoại cho nó cầm rồi chẳng nói chẳng rằng dắt xe ra cổng. Cường lẳng lặng đi theo rồi nhảy tọt lên yên sau:
- Bạn thích ăn gì, bún phở hay ăn xôi.
- Thích ăn bún, nhưng ăn xôi đi cho chắc bụng- Tôi vẫn hay trả lời kiểu chẳng giống ai như thế
- Ừ, thế đi thẳng đi.
Lòng vòng 1 đoạn cũng đến quán xôi, thấy Cường đứng nhòm nhòm biển để gọi món tôi biết Cường cũng chỉ đi qua chứ chưa ăn ở đây bao giờ. Hai đĩa xôi trứng nóng hổi, còn bốc khói nghi ngút, thêm 1 ít tương ớt, tôi nhai nhồm nhoàm, ngấu nghiến như thằng chết đói. Mà đúng là chết đói thật chứ giống cái đéo gì nữa. Trưa qua đã ăn bún rồi, tối qua có ăn đc mẹ gì đâu .
Tôi ăn nhanh lắm, cắm đầu vào ăn không để ý xung quanh nhưng ngẩng mặt lên đã thấy Cường ăn xong rồi. Thấy tôi ăn xong, Cường đứng lên và nói:
- Đi vào cty đi cho sớm
Nói rồi Cường lại thọc tay vào túi quần, nhưng hình như Cường không biết nhà vệ sinh quán này chỗ nào, vả lại ăn xôi thì cũng không buồn đái cho lắm nên Cường đứng ra vỉa hè nhìn gió cuốn mây trôi .
Đưa đi ăn đây sao, đệch, các bác có quen hotgirl nào không, giới thiệu em, tối em đưa đi ăn ở nhà hàng sang choảnh nhất cái đất Hà Thành này luôn, dĩ nhiên là các bác được đi cùng.
Vui thế thôi, em cũng hiểu chuyện, gọi chị chủ quán:
- Chị ơi của em hết bao nhiêu đây ạ.
- Của e 20k e ạ
Tôi móc 10k trong ví đưa cho chị rồi bảo gọi Cường lại:
- Có 10k không, vào đưa cho chị đi,
- Tớ đem có 20k thôi, anh Thọ gửi mua hộ bao thuốc.
- Tớ không còn tiền lẻ đâu
Nói rồi tôi ra thẳng xe ngồi, không thèm ngoái lại xem Cường xử trí ra sao. Các bác thấy tôi có cứng không? Quá cứng đúng không? Chuyện….. Vừa ăn xôi trứng song mà lị.
Cường ngoan ngoan trở về vị trí yên sau và chỉ đường, không khí giữa 2 người có vẻ ngột ngạt hơn. Càng tốt, thân với ông này chỉ có nước bán thân. Tôi nghĩ bụng thế.
Chợt nghe tiếng lách tách ở đằng sau, thấy ông mãnh này đang cầm đt nhắn tin, tôi bực tực hỏi:
- Sao bảo không đc dùng đt
- Tớ khác cậu khác.
Cường trả lời thế thì tôi còn biết nói cái gì nữa, chỉ hứa với lòng mình là chiều nay công việc ổn định song sẽ đi thuê phòng trọ ở riêng .
Đi một lúc thì cũng đến nơi, Cường bảo tôi dừng ở trước cửa một nhà dân, nhưng thấy xe pháo dựng khá nhiều, tôi thắc mắc:
- Công ty đâu?
- Trên kia? Công ty thuê chỗ này để làm văn phòng phỏng vấn
Tôi không nói gì nữa, đi vào trong cửa có 1 đôi nam nữ ngồi với tập vở ô li trước mặt bảo:
- Mua vở mà lên phòng vấn đi e.
- Thôi ạ, em trí nhớ tốt lắm.
- Nhưng không có vở không được đâu- Cường đỡ lời.
- Thế lại giống không được đem điện thoại à?
Tôi không đấm mà Cường tím tái hết cả mặt mày. Năm xưa Gia Cát Lượng dùng lời lẽ mà chửi chết Tư đồ Vương Lãng. Nay Chí Trung chỉ nói có 1 câu mà Cường Tiểu Nhân cũng tím tái mặt mày. Nhưng Gia Cát Lượng phải ngồi chửi cả buổi, còn Trung đây chỉ nói có một câu. Há chẳng phải Trung và Lượng cũng chỉ ngang cơ hay sao .
Thôi bàn chuyện anh hùng có mà đến tết tây, cường Cứng họng, leo lên tầng 2 ngoan ngoãn như con cún cụp đuôi. Tôi theo sau Cường bước vào căn phòng rộng chừng 25m2.
Laptop, máy chiếu, bảng trắng đủ cả. Lác đác người ra người vào cũng chừng 2 xịch mạng. 1 trai một gái ngồi trên hò hét mọi người trật tự sau đó bật chương trình “ Quà tặng cuộc sống “ rồi bảo 1 người chú ý xem nhé .
Thoạt đầu tôi nghĩ chắc là bọn nó thử độ tập trung, thử cách phân tích của mình rồi tí nữa phỏng vấn sẽ hỏi đây mà. Thề là từ bé đến giờ tôi chưa khi nào ngồi ngoan như thế, tay chống cằm, mắt dán vào màn hình máy chiếu, phân tích từng chi tiết nhỏ nhất của mỗi tập phim.
Nhưng mà đệch mẹ chúng nó, hóa ra chúng nó bật là để bọn tôi xem cho đỡ buồn trong thời gian chờ đợi những người khác tới. Khi căn phòng đã gần kín cho ngồi, cô gái lúc nãy vào, nói liến thoắng bằng giọng Nghệ An, nhanh như hack speed, tôi nghe câu được câu chăng, đại loại là:
- Kính thưa các cụ ông sờ mông các cụ bà, kính thưa các cụ bà sờ cà các cụ ông. Hôm nay không phải ngày lành, cũng chẳng phải tháng tốt, hôm nay là ngày các bạn quy tụ về đây để tìm hiểu về công việc của chúng tôi. Và hôm nay rất vinh dự cho các bạn khi có sự hiện diện của anh xx Thanh ( không nhớ họ tên). Anh thanh đã bỏ trăm công nghìn việc, vượt đường xá xa xôi để đến đây chia sẻ với chúng ta. Anh là một người rất thành công trong lĩnh vực…. Bla Bla .
Khi ổng bước vào phòng, mọi người vỗ tay rầm rầm, riêng tôi thì không, chỉ thấy hơi cay sống mũi tý vì đến giờ mới biết mình bị xỏ mũi. Giờ hô hào làm loạn cho bõ tức có khi bị ăn đập gãy nguyên hàm răng như chơi. Mà bỏ về cũng chả giải quyết được cái gì , lỡ hẹn với các chỗ làm khác rồi .
Đâm lao theo lao, đằng nào ta cũng bị lừa rồi, ở lại xem hài, giả ngơ chút troll cho vui .
Hôm nay Thanh diện áo trắng tinh khôi được đóng thùng gọn gẽ trong chiếc quần Âu nuột nà, khoác bên ngoài là Vec đen lịch lãm. Giày đen, tóc vuốt keo bóng LỒN lộn, nụ cười không tắt khiến Thanh đang thực sự làm chủ 1 sân khấu sôi động với hàng... chục khán giả trong buổi sáng ngày hôm nay.
Sau màn giới thiệu và làm quen khiến lũ con gái phía dưới lúc thì cười ngặt nghẹo, lúc thì ửng hồng đôi má vì ngượng ngùng khiến tôi GATO hộc máu, tức nổ đom đóm mắt. Thanh bắt đầu hành nghề với bài thuyết giảng của mình.
Đây là một bài thuyết giảng vô cùng logic, đánh mạnh vào tâm lí người nghe. Nắm bắt được tất cả đối tượng ngồi dưới đang có nhu cầu mong muốn làm công nhân, Thanh khéo léo khoét sâu vào những khó khăn, bất cập của người công nhân như: thu nhập thấp, vất vả, độc hại, ca kíp....
Sau đó thanh nêu ra những con đường làm giàu cơ bản, tôi không nhớ rõ cho lắm, hình như là : con đường học hành, thừa kế tài sản, con đường công chức…. nhưng thanh đều đưa ra lý do để khẳng định là tất cả mọi người đang ngồi ở đây không thể thành công được bằng con đường ấy. Và cuối cùng… con đường kinh doanh, và cụ thể hơn là kinh doanh mạng, Thanh đưa ra những lập luận rất chặt chẽ là con đường này vô cùng khả thi, nguy cơ rủi ro gần như là không có .
Thanh hô hào hỏi ý kiến khan giả như để lấy sự tương tác giữa người nghe và người giảng:
- Các bạn ở đây có muốn mình trở thành doanh nhân không ???
- Có ó ó ó ó ó ó ó
Tiếng đồng tình rất to ở phía dưới, tôi biết chủ yếu là của mấy thằng mồi ( Như Cường Đô La chẳng hạn ) thôi. Ấy nhưng mà tôi lại là thằng hô to nhất. Được nước lấn tới, Thanh lại tiếp:
- Các bạn có thể giơ 2 cánh tay của mình lên cho Thanh thấy được không ạ.
Tôi giơ luôn cả 2 tay, mặt cố tỏ ra vô cùng hồ hởi. Tôi quay ra đằng sau xem đông người sắp vô tròng không thì giọng Thanh vang lên:
- Bạn đứng lên.
Tôi nhìn dưới nhìn ngang xem Thanh đang nói ai nhưng chẳng có 1 ai đứng lên cả, quay lên thì thấy Thanh đang nhìn tôi. Ơ thế hóa ra là gọi mình à , đứng thì đứng, ông sợ quái gì mà không đứng. Tôi hỏi :
- Sao vậy anh?
- Lý do gì khiến bạn thích kinh doanh- Thanh nghiêng nghiêng đầu nhìn tôi, miệng cười tình.
- Các cụ dạy rồi mà anh, phi thương bất phú. Với lại e cũng muốn làm doanh nhân để phong độ giống như anh- Tôi giả ngu
- Cảm ơn bạn, thế sao bạn lại đang muốn làm công nhân.
- Vì chưa có kinh nghiệm cũng như cơ hội để làm a ạ.
- Cảm ơn bạn
Thanh cười cười rồi vẫy vẫy tay bảo tôi ngồi xuống. Thanh tiếp tục với phần thuyết giảng của mình, đi sâu hơn về mô hình kinh doanh theo mạng, kinh doanh mạng khác với kinh doanh truyền thống như nào. Liệt kê và kể lể vài cái tên thành công với con đường này. Haizz, mọi người im thin thít lắng nghe, còn tôi thì chỉ đợi đến đoạn thu nhập.
Với số tiền đầu tư hơn chục triệu, vài tháng sau thu nhập của bạn sẽ là 20>>30tr/1 tháng. Tôi ngồi dươi cứ vỗ đùi đen đét: Ồ, được đấy, ngon đấy…. Thấy tôi như thế, thanh niên Cường ngồi bên cạnh cứ tủm tỉm cười, vẻ mặt hớn thấy rõ .
Thú thật, có rất nhiều người bảo đa cấp nói hay, nói giỏi. Ừ thì tôi công nhận là khả năng thuyết trình lưu loát, nhưng cách thuyết phục người khác vô duyên bỏ mẹ. Toàn nhai đi nhai lại một vấn đề, hoặc đánh vào lòng tự trọng người khác như kiểu chỉ có ngu, hèn mới không tham gia, càng nghe càng nhàm. Và lần thứ 2 tôi đứng dậy, lần này là tôi chủ động, vẻ mặt nghiêm túc, men lỳ hơn hẳn:
- Xin lỗi đã ngắt lời anh, nhưng em có ý kiến ạ.
- Không sao, bạn nói đi.
- Bạn này nói đến đây để phỏng vấn, và mục đích của em đến đây là để xin làm kiểm kho, rốt cục có phỏng vấn không ạ.- Tôi chỉ thẳng vào mặt Cường mà nói
- Tôi đang trao cho bạn một cơ hội làm chủ đấy, sao bạn cứ thích đi làm thuê nhỉ.
- Thế trời đang nắng anh đang muốn mua ô có người lại đưa anh vào quán bán áo mưa anh thấy sao.
- Tôi hiểu nhưng bạn kiên nhẫn tìm hiểu công việc này đi đã, bạn thích kinh doanh mà.
- Vâng, nhưng e không có, và cũng k dám đầu tư vào đây.
- Bạn có người yêu chưa- ơ đờ mờ thằng này tổ lái à .
- Rồi, sao anh- Thực ra đã có đâu, nhưng trước toàn dân thiên hạ cứ nói thế cho đỡ nhục, mất gì đâu
- Bạn sợ ny k?
- Em sợ gì…. Mà không sợ
- Ukm, những người hèn nhát như bạn thường sợ người yêu, mình biết mà.- À đm thì ra nó hạ nhục mình, đã thế bố mày trơ luôn .
- Xin lỗi anh chứ người yêu em cả làng đều sợ nó thì sao em lại không được sợ, có khi a gặp a cũng sợ ý chứ.
Cả phòng cười rộ cả lên, riêng thằng Cường mặt nghệt ra như shit ngâm. Thanh thì tắt cmn luôn nụ cười, nghiêm nghị nói:
- Đề nghị bạn nghiêm túc, còn sợ thì bạn có thể ra về.
- Oke anh.
Tôi vừa nói vừa xách đít đứng dậy đi thẳng ra cửa, thằng Cường cũng vội vã đi theo. Căn phòng như trầm hẳn xuống, đằng sau lác đác có vài người theo tôi đứng dậy ra về.