Tôi bước thẳng xuống tầng 1 với trạng thái vô cùng bực dọc. Chả hiểu vì cái gì nữa, chắc là do bị đuổi về. Ức đến tận cổ. Nhưng tính tôi là thế, bình sinh tôi chẳng chửi mắng, đánh đập ai bao giờ. Tức giận thì im lặng, ai hỏi gì thì trả lời cộc lốc, thế thôi. Bố tôi bảo tôi là thằng : “ văn dốt võ dát “. Cũng đúng, phải tay người khác có lẽ Thanh đã ăn ngay 1 cú nộ long cước vào mồm, không thì chí ít cũng cho một bản tình ca mùa hạ tanh bành khói lửa lên rồi.
Thằng cường đô la chạy theo tôi, níu tay áo tôi lại:
- Sao thế ?
- Chả sao!
- Chưa tìm hiểu công việc song mà, quay lại đi, không sao đâu.
Đờ mờ nghĩ ai cũng mặt dày như chúng nó được chắc, tôi trả lời buông xong:
- Thôi khỏi.
- Tớ tin là cậu sẽ thích công việc này, tớ thấy cậu rất phù hợp.
Không nói gì nữa,, tôi lừ lừ bước ra cửa, có vẻ như con bé Nghệ An khi nãy làm MC cũng nắm được tình hình, lúc tôi đi ngang qua nó, nó hoi:
- Không tìm hiểu nữa à?
- Thế là hiểu rồi.
- Người ta trao cho cơ hội làm chủ thì không muốn. muốn làm culi, chẳng hiểu đầu chứa cái gì.- Nó lẩm bẩm
Nghe song câu này, tôi cay dái lắm rồi, cạnh khóe chửi lại luôn.;
- Đầu chứa cám lợn đấy, cám lợn tập thể cmn luôn.
Con bé im thin thít, cúi gằm mặt xuống đất luôn, Tôi thì lạnh lùng như siêu nhân Gao, không thèm buồn đầu nhìn lại. Cắm chìa khóa xe vào ổ định lao về thì cường đô la ngăn lại:
- Này, đừng về, về bây giờ xóm trọ không có ai đâu, về làm gì, lên đấy tiếp đi.
Đm, dị nhân à, hình hài con người da mặt con tê giác à, đến nước này mà vẫn còn chèo kéo con nhà người ta được. Nói không phải mê tín chứ ông này mà có ngã xe, mài mặt xuống đường kiểu đéo gì cũng bị an ninh thôn chạy ra bắt vì tội phá hoại đường làng ngõ xóm. Tiền viện không mất đâu nhưng cũng mất tiền mua si măng cát sỏi mà làm lại đường đền cho người ta. Thiệt là Không thể yêu thương nổi, tôi quay lại vặn vẹo:
- Thế bây giờ về xóm mà có người thì sao?
Tôi làm mặt ngầu, hất hàm hỏi Cường. Thấy thế, Cường có vẻ xoắn, cúi gầm mặt xuống đất, tay vân vê tà áo, mặt hiện rõ vẻ rối bời, lí nhí mãi mới phọt ra được vài câu:
- Thế…cho…tớ…về…với
Tôi chưa kịp nói gì Cường đã nhảy tót lên phía sau yên xe. Tôi chậm rãi trên đường về, trong đầu tính toán xem về xóm nên tỏ thái độ như thế nào. Thôi, cứ dĩ hòa vi quý, lời nói chẳng mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau. Nói cho oai cho sướng cái mồm nó điên lên lại đập cho thì đúng là tiền mất tật mang( Hôm qua nó còn bảo đánh nhau va chạm gì nó lo cho tất cơ mà, gớm lắm). Tôi giữ phương châm : “ ĐI nhẹ, nói khẽ, cười duyên, chửi khéo” xào huyệt của bọn chúng.
Đúng như tôi dự, về đến xóm thấy bọn vô công rồi nghề đứng chém gió tá lả đầy sân, tôi chẳng nói chẳng rằng, đi thẳng vào phòng, ngồi sắp xếp ại đồ đạc chuẩn bị chim cút.
Giống y như lúc tôi mới đến. Tôi đang chuẩn bị sang phòng của a Thọ để thu hồi lại con 1202 thì bọn chúng lại lũ lượt kéo đến. Đầu tiên là 1 em gái tên Hằng, thân hình cân đối, 3 vòng như 1,cười tươi như hoa:
- Tìm hiểu công việc thế nào rồi a. – Hằng ngồi xuống sát cạnh tôi
- A không làm được e ạ.
- Tại sao a lại nghĩ mình không làm được.
- Vì anh không thích
- Em nói thẳng, đây là công ty Lô Hội, biết là anh đang rất khó chịu bởi nhận được 1 dòng thông tin tránh ,, nhưng đó là dòng thông tin tránh được nhà nước cho phép.
- Nhà nước cho phép á, bh a mới biết đấy.
- Nói thật, khi em đến đây, em cũng nhận được một dòng thông tin tránh rằng công việc bán hàng ở siêu thị. Khi biết không phải e cũng cũng tức lắm, như a ấy. Nhưng đến bây giờ, em vô cùng cảm ơn ng đã cho em dòng thông tin tránh ấy, để em được biết, được hòa nhập vào môi trường này.
- Môi trường gì vậy?
- Môi trường” đỉnh cao của nhân văn”
- Đỉnh cao của nhân văn ??? Tôi hỏi lại bằng giọng mỉa mai, giễu cợt
- Đúng, anh thấy không, ở đây một người sống với nhau rất có ý thức, vui vẻ chan hòa, chân thật, sống có quy tắc, a thấy ở đây có ai văng tục chửi bậy không.
- Uk, nhưng chân thật thì chưa đúng lắm đâu
Biết mình hớ, đéo thể dụ dỗ em bằng cái mô hình sống bầy đàn, nó tổ lái sang vấn đề khác, lúc này đã có them vài đứa ra ra vào vào thỉnh thoảng nói leo vài câu, nhưng Hằng vẫn là chính
- Anh đã nghe đến công ty Lô Hội bao giờ chưa:
- A có nghe qua qua
- A thấy thế nào
- Qua qua thì thấy tnao đc.
- Để e nói a nghe nhé, công ty Lô Hội phân phối các sản phẩm chiết xuất từ cây lô hội của tập đoàn forever and one, là tập đoàn lớn của USA, chủ tịch tập đoàn là ông( Tên Tây đéo nhớ đc) tỷ phú giàu thứ (cũng đéo nhớ) ở Mỹ.
- Thế cơ á- Tôi hỏi nhạt
- Vâng !! Em đã từng được khoác tay, chụp ảnh cùng ông ý trong . 1 đại hội ở Việt Nam.
- Thế ảnh ý có bán được nhiều tiền k e?- Tôi hỏi xoáy.
- Nói thật, bây giờ e đã lên chức trợ lí giám sát, thu nhập cũng 7-10tr/ 1 tháng- Xạo lol, 10tr mà ăn uống còn khổ hơn cả đàn lợn nhà tao nữa. Nghĩ bụng thế, nhưng e vẫn cố gắng hòa nhã.
- Thế à, chúc mừng e.
- E chẳng hơn a cái gì cả, a học đại học, còn e chỉ học hết cấp 3, nhưng e hơn anh 1 cái, đó là e biết đến môi trường này trước a. Sáng nay a đc gặp a quản lí là a Thanh đúng không, a ý cũng chỉ hơn a là biết trước a thôi.
- Thế anh làm lâu cũng lên quản lí à, nhìn a có tướng quản lí không e ? Tôi đứng hẳn dậy, xoay xoay người làm trò. Đéo nhìn tôi cũng biết mấy đứa ngồi kế bên đang bụm miệng cười, riêng Hằng vẫn đang cố gắng tỏ ra nghiêm túc :
- Ai vào đây cũng sẽ có tư cách làm quản lí, đây là môi trường đào tạo ra những ng làm chủ a ạ.
- Khỗ nỗi a chỉ thích đi làm thuê, mệt chân tay nhưng đỡ mệt óc e ạ.
- Anh đang dối lòng đấy, thành thật chút đi.
Đm, nghe bọn này lải nhải đau hết cả đầu, tôi liền nói đại một lí do để tháo lui :
- Nói thật bây giờ a đang nợ, A muốn kiếm tiền ngay trước mắt, chứ a k có tiền để đầu tư cái gì cả.
- A nợ nhiều không
- Hơn chục triệu.
- Thế thôi á, a đã được nghe kể về a xxx chưa. Trước khi vào đấy, a ý cũng nợ 150tr, a ý vay mượn để tham gia vào cty, bh a ý đã trả hết nợ, và mới mua oto đấy.
Đm bọn này fan ai đéo fan lại đi fan chai-en à. Hư cấu vl ra. Chắc mua oto đồ chơi. Mà nếu có mua oto thật thì là lấy tiền lũ ngu chúng mày đấy. Không chịu được nữa, tôi nói thẳng :
- Bây giờ thế này nhớ, 1 là ae vui vẻ nói chuyện khác. Còn chuyện công việc thì miễn đi. A không nghe đâu, k làm là k làm.
- Tại sao lại không làm, sáng nay a bỏ về a đã tìm hiểu kỹ đâu.
Tôi không nói gì nữa, đi thẳng ra ngoài đường châm vội 1 điếu thuốc để lấy lại sự bình tĩnh. Nghĩ vẩn vơ, tôi là một người tâm hồn lãng mạn, yêu văn thơ, yêu hoa và đặc biệt thich Bướm, nhưng cũng rất thích công nghệ. Có lẽ tôi là thằng ba phải, nhưng khi nào tôi sẽ mày mò tìm cách chế biến tap đo độ dày da mặt( nhưng hôm nọ lên google tìm thấy có thằng chế tạo rồi, đo độ dày nhưng chắc da mặt cũng đo được).
Hết 2 điếu thuốc, tôi quay vào, bọn chúng chỉ chờ có thế lại bu lấy tôi nhu ruồi bu lấy mật. Số tôi đúng là hẩm hiu, sao lại vớ phải bọn này, gái bu thế này thì hạnh phúc biết bao nhiêu. Bọn chúng lại chất vấn tôi bằng vô vàn câu hỏi tại sao : tại sao k làm, tại sao k thích, tại sao k tìm hiểu…. Có lúc tôi điên quá tôi sửng cồ lên rằng :’’tại sao cứ hỏi tôi là tại sao, hỏi thế tôi biết trả lời là tại sao, xin đừng hỏi tại sao’’. Giả điên thế mà bọn chúng vẫn không tha, bọn chúng chuyển sang pr sản phẩm, nào là a biết tại sao mặt bọn e nhiều mụn không, vì dùng sp của cty, đang trong quá trình đảo thải độc tố.. bla bla.
Đó thực sự là một cuộc tra tấn lỗ tai. Thiết nghĩ, bọn này mà cho đi lấy cung phạm nhân là hơi bị chất lượng đấy. Cũng may, một lúc sau thì tiếng gõ máng vang lên, báo hiệu giờ ăn trưa đã đến. Và thế là em lại bị lôi vào cuộc. Hôm nay thì 1 đĩa rồi lợn, lúc e về thấy ngồi ngoài sân tự nhồi vs nhau, thêm một đĩa khoai tây xào và cả 2 đĩa vẫn bé như tối qua. Rồi lợn tự nhồi lên chả có cái mẹ gì, toàn tiết, họa hoằn lắm mới có tí thịt mỡ, lại còn mặn nữa chứ, chắc là để ăn dè.
Ấy thế mà bọn chúng vừa ăn vừa xuýt xoa, khen lấy khen để, khen vang trờ nổ đất, \.nói không phải mê tín chứ có khi người đi ngoài đường cũng nghe thấy, tưởng đang thịt voi thịt hổ gì cũng nên.
Cơm song, tôi hỏi mọi người a Thọ đâu thì m.n nói a thọ ngủ r. tôi định đánh thức thì m.n nói ng ta đang ngủ đừng có làm phiền. Cũng chẳng biết ai đang làm phiền ai nữa, nhưng 1 mình 1 chiến tuyến nên tôi đành nhịn. Mọi người ăn song đi ngủ trưa hết, còn mình tôi lạc lõng, ngồi vắt vẻo trên xe, suy nghĩ sự đời. Có 1 em gái vào sau cùng, e này tôi chưa nói chuyện bh. Có vẻ như vừa rửa bát xong, tay áo còn xắn, những chiếc bát trên tay còn nho nước tong tõng, e nhẹ nhàng hỏi tôi :
- A k ngủ trưa à.
- Ừ, a k quen.
- A cố mà lấy đt rồi về sớm, tìm công việc khác mà làm, tết nhất đến lợi.
E nói nhỏ hẳn lại như sợ ai nghe tiếng, tôi cười hiền từ, gật đầu khe khẽ, chưa kịp nói lời cảm ơn e đã đi thẳng vào phòng, chưa kịp hỏi tên, cũng chẳng hay biết tuổi.
Chả hiểu sao, như đc tiếp thêm động lực, tôi mạnh dạn bước ra phòng a thọ gõ cửa. Tiếng vào đi vang lên, tôi đẩyy cửa vào, a thọ k ngủ, a đang ngồi với 3 ng khác ủ mưu gì đó như lời m.n nói. Còn tôi, tôi vẫn thưa gửi đàng hoàng , xin lại hồ sơ, xin lại điện thoại mặc a thọ chèo kéo đủ 1 cách.
Thấy không được, ông đòi tôi 100k tiền ăn ở 1 ngày trong khi nói chi phỉ ăn ở cả tháng ở đây chỉ hết 600k. Oke thôi, tôi đang muốn biến khỏi chỗ này ngay lập tức.
Dắt xe ra về, tôi nghe văng vẳng sau lưng tiếng nói và tiếng cười giễu cợt : ‘’chúc e đi xin việc lại gặp đa cấp nhé’’. Tôi không tức, chỉ cười nửa miệng, cảm thấy đáng khinh.
Tôi kể các bạn nghe, lần đầu tiên tôi bị cảnh sát giao thông bắt là năm lớp 11, lúc ấy bỏ tiết đi chơi. Xe mượn, phạt mất 150k, tôi cắm cả đt. Tôi không nhờ vả ai mà chỉ tìm sự đồng cảm bằng cách vào lớp hỏi mấy thằng bạn xem đứa nào bị phạt thế bh chưa. Chúng nó nhất nhất chưa ai bị phạt. Thế là tôi lại bỏ 1 tiết nữa ra chỗ khi nãy, xem giao thông bắt người chỉ để tự nhủ với lòng rằng : ‘’ À, có rất nhiều người bị giống như mình, chắc là ai cũng phải mất tiền ngu để có thể cứng rắn hơn, gai góc hơn, để học được những bài học mà không trường lớp, sách vở nào dạy cả. Vì thế, đừng tiếc nuối những gì đã mất, hãy cố gắng đừng để nó xảy ra lần thứ 2 là được.
Tôi cảm thấy mình vẫn quá may mắn so với những con người đang u mê, muốn lôi người khác xuống vũng bùn hôi hám cùng với họ. Chợt nghĩ đến em gái ban trưa, sau gọng kính dày cộp ấy là đôi mắt buồn rầu đầy cam chịu, tôi chắc chắn e đang rất muốn thoát khỏi cuộc sống ấy, nhưng vì một lí gì đó khiến e k thể dứt ra ngay lúc này.
Thôi không nghĩ nhiều nữa, bây giờ tôi phải đi tìm kiếm những đồng tiền chân chính do chính mồ hôi công sức, chất xám của mình làm ra đây.
Bỏ lại mọi thứ sau lưng
Hà Nội phồn hoa trước mặt!
Bài review của Sting Dau - vozer. Cám ơn các bạn đã đọc!