Part 9
- Bỏ đi mà Nguyên – Nguyệt vừa nói vừa khóc.
Nguyên lờ đi lời nói của Nguyệt cố rướn người ra thêm một tí.
Khi Nguyên với ta được tới con diều thì cành cây gãy, Nguyên té xuống đất cùng với cành cây và con diều còn nắm chặt trong tay.
Nguyệt đang ở dưới đất thấy Nguyên bị té không những không tránh ra mà còn chạy vào, một cành cây nhọn quệt qua.
- Nguyên. Nguyên có sao không? – Nguyệt vừa khóc vừa nói.
Nguyên cảm thấy chân trái mính đau nhói nhưng nhìn lên thấy mặt Nguyệt có vết máu thì lo lắng:
- Nguyệt bị sao vậy? Sao lại chảy máu? Đau. – Nguyên la lên khi Nguyệt chạm vào chân của mình.
Nguyệt bật khóc nức nở:
- Đau lắm hả Nguyên. Để Nguyệt đi gọi chị Na.
Na hoảng hồn khi thấy Nguyệt chạy vào nhà với vết máu chảy trên gương mặt thấm xuống cả chiếc áo đầm màu hồng.
- Em bị sao vậy Nguyệt?
- Nguyên bị té. Nguyên kêu đau chân – Nguyệt nức nở.
- Trời đất. – Na la lên rồi vội bế Nguyệt lên tay chạy ra vườn.
Cả bốn người nhìn hai đứa trẻ trong bệnh viện. Một đứa thì bó bột. Một đứa thì phải khâu mất mấy mũi mà không biết nói gì. Từ nhỏ hai đứa đã quậy ra không biết bao nhiêu là chuyện. Hình như không có chuyện gì mà hai đứa chưa quậy ra vậy mà bốn người lớn, bốn bậc cha mẹ cũng không thể nào đoán được lần tới hai đứa sẽ gây ra chuyện gì.