Part 17
Nghe Nguyệt rên khẽ rồi khẽ co người trong chăn, Nguyên khẽ thở ra. Chắc lại gặp ác mộng rồi. Mỗi lần Nguyệt bị thương thì không bao giờ Nguyệt ngủ ngon giấc vì ác mộng.
Nhẹ nhàng nằm xuống giường, Nguyên ôm Nguyệt vào lòng:
- Không sao đâu Nguyệt, có Nguyên ở đây rồi. – Nguyên khẽ thì thầm.
Nguyệt thoáng thả lỏng người, rồi quay qua, choàng cánh tay qua người Nguyên, rúc sâu hơn vào đó, ngủ ngon lành.
Nguyên nằm yên chịu trận nghe hương tóc của Nguyệt thoang thoảng trong không khí. Hôn nhẹ lên đỉnh đầu Nguyệt, rồi đưa tay lùa vào mái tóc của Nguyệt, Nguyên thì thầm như tự hỏi:
- Đến bao giờ Nguyệt mới biết Nguyệt là người con gái quan trọng nhất với Nguyên đây?
Đặt Nguyệt ngồi xuống chiếc xch đu trong vườn, Nguyên khẽ thở nhẹ khi nghe Nguyệt cằn nhằn:
- Nguyệt đã nói là Nguyệt tự đi được mà. Nguyên làm Nguyệt có cảm giác như mình sắp chết tới nơi vậy.
- Ăn nói bậy bạ – Nguyên vờ trừng mắt nhìn Nguyệt – Nguyên còn lạ gì Nguyệt. nếu thật sự đi được thì nãy giờ Nguyên có để Nguyên bế như vậy không? Không có chút sức lực nào mà cứ ồn ào. Làm màu với ai chứ đừng làm màu với Nguyên, biết chưa?
- Hai đứa mình nằm trong bụng nhau thì phải. – Nguyệt nhăn nhó lẩm bẩm.
- Chỉ có Nguyên là con sâu nằm trong bụng Nguyệt thôi.
- Chưa chắc à? Nguyệt biết Nguyên đang nghĩ gì đó nha.
- Nghĩ gì nào? – Nguyên nhìn Nguyệt thách thức.
- Chuyện có liên quan tới Thắm. – Nguyệt nói khẽ – Hai người thật sự không thể tiếp tục sao?
Nguyên cười trừ. Quả đúng là Nguyệt, Nguyên nghĩ cái gì chưa kịp nói ra thì Nguyệt đã biết trước hết cả rồi.
- Tại sao vậy? Thắm tốt lắm mà, dễ thương, học giỏi lại hiền lành.
- Coi chừng bé cái lầm nha Nguyệt. Thắm không hiền như những gì Nguyệt thấy đâu. Hơn nữa, Nguyên và Thắm đâu có gì để Nguyệt làm quan trọng hóa vấn đề như vậy. chỉ là thấy hạp nên hay đi cung thôi. Còn giờ thấy không hợp nên…
- Thắm nói với mọi người Nguyên ngỏ lời với Thắm rồi mà.