Đến NPH còn không làm được gì để xóa bỏ hack cheat, thì tôi, một con sâu nhỏ bé trong số vô vàn những con sâu khác cũng chẳng thể nào thay đổi được tình hình
Đã từ lâu, trong thế giới game online, những kẻ bị gọi là hacker vẫn bị chửi rủa, khinh ghét không ra gì. Đây được xem là những kẻ chuyên đi phá hoại game, gây mất cân bằng, dẫn đến việc game sụt giảm người chơi nghiêm trọng. Điển hình như Cabal, Đột Kích... những game online đình đám trên thị trường nước nhà đã bị hacker phá tan tành.
Không ai ưa những kẻ chuyên sử dụng hack. Họ miệt thị những kẻ này là chơi bẩn, mặt dày, thề không bao giờ chung sống với hack. Thậm chí có người còn đe dọa sẽ “xử tới bến” nếu bắt gặp ai đó sử dụng hack.
Lần đầu tiên tôi biết tới hack là khi nào nhỉ? À đúng, đó là vào hồi lớp 6, khi Gunbound vẫn còn làm mưa làm gió khắp các quán game gần trường cấp 2 nơi tôi theo học. Một ngày nọ, cậu bạn học cùng lớp rỉ tai tôi: “Tao vừa phát hiện ra bí kíp trăm trận trăm thắng, có muốn thử không?” Vốn vẫn chưa thuần thục từng Mobile trong game, nhưng lại rất thích chơi Boomer, tôi gật đầu đồng ý. Rồi cậu ta tải về một chương trình gì đó và khởi động. Đến khi vào game, tôi mới giật mình nhận ra vì sao cậu bạn tôi gọi đó là bí kíp. Đường đạn căn góc, thậm chí là lực bắn ra sao để trúng mục tiêu ở xa nhất đều được hiển thị. Tôi chỉ việc làm theo hướng dẫn đó, và dần dần từng người chơi đều bị tôi hạ gục một cách quá ư dễ dàng. Rồi cuối cùng tôi bị phát hiện sử dụng hack. Có lẽ người chơi tôi đang đối đầu đã quá quen với những cú bắn thần sầu không cần canh góc ngắm, hoặc cũng đã từng dùng hack nên biết tỏng chiêu trò.
Tuy chẳng biết tôi là ai, nhưng những lời miệt thị của gamer kia trong lúc bức xúc cũng khiến tôi có phần xấu hổ. Thời kỳ của Gunbound qua đi vài năm cũng là lúc game bắn súng đồng loạt tấn công vào từng quán net. Những cậu bé một thời vốn chỉ biết đến Half Life 1.1 bỗng dưng có một chiến trường mới rộng hơn, cảm giác chân thực hơn, và quan trọng nhất là gặp được nhiều đối thủ hơn.Khi xưa phải gọi mãi mới đủ hơn chục người cùng nhau lập mạng bắn Half Life, giờ đây chỉ cần đăng nhập vào game, chọn phòng, bạn có thể trở thành một chiến binh bất cứ khi nào bạn muốn. Rõ ràng là thích thú lắm chứ. Nhưng cái cảm giác hòa nhập với cộng đồng mới nó không kéo dài được lâu.
Có lẽ khi mang cái tiếng là hacker, chuyện bị chửi là điều hiển nhiên thôi. Đã là gamer, phải chung sống với hack thì ai mà không bực. Tôi cũng không trách ai hết, cho dù mỗi khi log game, trên bảng chat vẫn nhan nhản những câu chửi như tát vào mặt tôi. Vốn tôi cũng đã chai rồi.
Nói rằng tôi quen xài hack khi chơi game thì cũng đúng thôi. Ngay từ cái thời "ăn nấm", tôi đã luôn tìm cách xài mẹo hoặc lỗi của trò chơi để thắng cho dễ. Từ cái trò 4 nút cho đến Playstation rồi PC, tôi cũng chỉ biết một cách chơi duy nhất là tìm các cheat code, các mẹo, góc lag…để phá băng nhanh trò chơi.
Mọi người bảo tôi "chơi ăn gian". Ok thì rõ ràng, tôi không cãi. Thử hỏi, một đứa học sinh mỗi ngày được cho 5 nghìn VNĐ ăn sáng thì tiền đâu, thời gian đâu ngồi ngoài tiệm đánh điện tử để mà khám phá game một cách hoàn chỉnh. Tôi vẫn có niềm đam mê của mình, và có cách riêng để tận hưởng trò chơi.
Dần dần, tôi đã quen với kiểu chơi đó, vậy nên mỗi khi chơi trò gì tôi cũng lần mò để tìm lỗ hổng của game. Dẫu gì thì đó cũng chỉ là những game offline, chả ảnh hưởng đến ai. Tôi phá băng trò chơi nhanh hơn người ta, nhưng tôi cũng không làm người ta mất đồ hay nhân vật.
Có thể các bạn không tin, nhưng một lần nữa tôi lại bị “dòng đời đẩy ngã”. Một ngày như bao ngày khác, tôi đăng nhập vào game, chọn phòng đang có chế độ ưa thích. Cảm giác ngày hôm đó có thể mô tả bằng từ cay cú. Một gã không hiểu vì sao lại có thể có tốc độ không ai đuổi kịp. Thời gian cooldown vừa kết thúc, hắn đã kịp chạy sang nhà đối phương và dùng dao hạ cả đội. Tất cả chưa kịp hiểu ra điều gì thì một người đã bật chat: “Nó hack đấy”. Ồ, hóa ra là chẳng phải mình tôi dùng hack. Cay cú là vậy, nhưng nhiều ngày sau, tôi vẫn cố gắng vào game và chơi như một game thủ chân chính, với lối chơi sạch sẽ đúng với khả năng của bản thân. Cố gắng của tôi lại khiến bản thân nhận ra rằng, khả năng của bản thân sẽ chẳng bao giờ địch lại nổi những cheater chỉ biết nhìn theo những hình thù được vẽ xuyên tường và hạ gục đối thủ, mặc kệ họ tức giận tới đâu.
Và thế là ngựa quen đường cũ. Cảm giác sử dụng phần mềm cheat nó lạ lắm, vừa có phần rón rén sợ bị phát hiện, lại vừa sướng khi mình có thể biết chắc chắn địch đang ở đâu. Những ngày đầu tiên sau khi tải bản hack về máy tính, tôi chơi game như không biết sợ ai. Cứ thấy địch là nhảy vào, vì biết chắc chắn aimbot của mình luôn nhanh hơn tốc độ ngắm của họ, bất kể họ có kỹ năng cao đến đâu đi chăng nữa.
Dĩ nhiên sau khi bị phát hiện và bị kick khỏi phòng vài lần, tôi cũng đã “khôn” ra. Lần này tôi không nhảy vào giữa cả đội quân nữa, thay vào đó là dùng wall hack xác định những kẻ đi lang thang. Thế nhưng lúc này, ngay cả những kẻ đi lang thang đó cũng đã bật hack. Trận chiến của hai hacker có vẻ cân sức đấy, nhưng lại chẳng dễ chịu chút nào vì tôi làm được gì, họ hoàn toàn có thể làm theo.
Rồi những topic, những bình luận bức xúc về những kẻ sử dụng hack chúng tôi xuất hiện ngày một dày đặc. Nhà phát hành cũng vào cuộc, thế nhưng không hiểu vì sao, cứ ra bản update mới là lại có bản hack mới, cứ như là người viết phần mềm biết trước những lỗi NPH sẽ vá để ngăn chặn hack vậy. Còn về phần những người ức chế, khó chịu, tôi cũng chẳng quan tâm lắm.
Tôi chẳng có thời gian mà lên đọc những lời nhận xét về mình nó xấu xa, thảm hại đến mức nào cả. Nếu không có người dùng hack để thắng được tôi, thì việc gì tôi phải hack để thắng lại họ cơ chứ?
Đúng là hack không hề tốt đẹp gì, nhưng trong một môi trường mà ai cũng là kẻ xấu, thì chỗ nào dành cho những người tốt, những người với tư duy chơi game đẹp và công bằng? Câu hỏi đó lởn vởn trong đầu tôi, nhưng thú thật, đến NPH còn không làm được gì, thì tôi, một con sâu nhỏ bé trong số vô vàn những con sâu khác cũng chẳng thể nào thay đổi được tình hình. theo tri thức trẻ