- Bố mẹ, con đi học đâyyyy....!
Vậy là cuối cùng cũng đã đến năm học cuối cùng của đời học sinh. Lớp 12 rồi, Linh lúc nào cũng tự hứa với mình sẽ chăm học hơn, sống tự lập hơn và người lớn hơn. Nhưng ngay câu nói với giọng điệu trẻ con hết mức cùng với cái điệu vừa đi vừa nhảy đã phản bác lại ý cuối cùng trong mong muốn của Linh rồi.
Năm nay Linh được chuyển lớp. Với thành tích tích cực tham gia các hoạt động của nhà trường năm ngoái, cộng với giải Ba môn Văn cấp tỉnh đã khiến cho cô lọt vào mắt xanh của cô chủ nhiệm lớp 12a2- lớp chọn khối D của nhà trường. Được gặp bạn mới, học tại lớp mới, có cô chủ nhiệm mới khiến Linh không kiềm chế được sự vui thích của mình, mải suy nghĩ đến nỗi quên mất là mình đang đi xe đạp...
Biết nói thế nào nhỉ ? Nếu chỉ là suýt quên, tức là vẫn nhớ được việc mình đang làm thì không nói. Đằng này, Linh vẫn đang mải mê với đống suy nghĩ của mình, mà quên mất rằng mình vẫn đang đi xe đạp trên đường, cho đến khi có một tiếng quát..
- NÀY!!!!
Giật mình, và như sực tỉnh ra, Linh loạng choạng điều chỉnh lại tay lái. Nhưng cái tay nó không nghe lời chủ, và thế là cả người cô bạn lao nhào về phía trước. Chiếc xe đạp đổ hẳn về một bên, đè lên người cô chủ hậu đậu. Linh méo mó, tay thì xoa xoa chỗ đầu gấu vì bị đập xuống đường mà không quên ngẩng lên xem ai là thủ phạm làm cô sợ đến vậy.
- Em không sao chứ ?!
Linh ngạc nhiên nhìn xung quanh. Trước mặt cô là một cậu bạn, mặc đồng phục của một trường khác, đeo ba lô lệch vai, ống tay áo xắn lên với một hình xăm một con rắn hổ mang đang nhe răng trên cánh tay, nhìn đến là đáng sợ- Linh chợt nghĩ vậy. Nhưng sao cậu bạn đó hỏi thăm mà không nhìn mình nhỉ ?
- Lần sau em nhớ đi cẩn thận nhé!
Bất giác nhận ra, câu hỏi quan tâm đó đâu phải dành cho mình- Linh nhận ra như thế. Cậu bạn với khuôn mặt lo lắng đang kiểm tra xem trên người cô bé học sinh cấp I mà Linh suýt đâm xe phải có bị làm sao không, với một thái độ ân cần đến là lạ, khác so với cái bề ngoài kia. Bỗng nhiên, cậu bạn quay sang Linh, với khuôn măt như đang kìm nén tức giận:
- Đi đứng cái kiểu gì thế hả ?!
Linh làm mặt giận, không thèm trả lời. Người ta bị ngã, đã không đỡ lại còn mắng, ghét luôn! Cô lật đật đứng dậy, phủi sạch quần áo, đỡ xe lên, đang chuẩn bị đi tiếp thì nghe thấy cậu bạn "đáng ghét" kia hỏi cô nhóc tiểu học:
- Em có biết trường NSL ở đâu không ??
Cô nhóc đó nhìn vào đồng phục của Linh và nói với cậu bạn:
- Chị ấy học trường NSL đó anh!
Cậu bạn quay sang Linh. Linh chợt nghĩ, định nhờ người ta đưa đến trường á ?! Mơ đi, đồ con trai đáng ghét. Cô định quay xe đi luôn, nhưng cậu bạn đó đã lên trước:
- Cho tớ đi nhờ xe được không ?
Linh vẫn còn một chút giận. Nhưng cậu bạn nhìn cô với một cặp mắt sắc lạnh, bất chợt tạo cho Linh một cảm giác gì đó như sợ sệt (hic, ai lại nhìn con gái với cặp mắt lạnh ngắt và "sát thủ" như thế). Mà mình cũng có lỗi cơ mà. Linh lí nhí:
- Ừ cậu lên xe đi...
Cậu bạn tranh phần kèm. Linh cũng ngoan ngoãn nghe theo. Sao tự nhiên cô lại nhát như thế nhỉ ? Chỉ vì cậu bé đó có hình xăm con rắn hổ mang trên cánh tay và sở hữu một cặp mắt "sát thủ" thôi sao ? Nhưng mà cậu ấy cũng quá đáng mà...
- Này! Chỉ đường đi chứ...
Lại một lần bị người ta nhắc vì cái tội hay nghĩ linh tinh T_T.
- Ơ... cậu đi đường này...
Cậu bạn đi xe nhanh như ăn cướp vậy, Linh nghĩ thế. Kể cả bị đuổi cô cũng chẳng đi nhanh được như thế. Linh có ấn tượng cậu bạn này dường như chỉ thích "bạo lực" và "sức mạnh" thôi vậy.
Kííííííttttt...!!!
Một cú phanh gấp làm cả người Linh đổ nhào về phía trước, làm cả mặt cô úp thẳng vào lưng cậu bạn 0_o Mặt Linh như chạm vào một thứ gì lồi lên, mà hình như là rất nhiều vết gì đó. Cậu bạn bước xuống, chẳng thèm nhìn Linh, bước vào trường, nói lạnh tanh:
- Cảm ơn!
Hic. Đúng là một tên con trai khó ưa mà. Linh chợt nghĩ và cũng nhanh chân đi vào trường.
Ngôi trường NSL là một ngôi trường lâu đời của thành phố BG, được xây dựng hơn 50 năm nay. Nổi tiếng là một ngôi trường đứng đầu toàn tỉnh và luôn lọt vào top 100 trường có chất lượng đào tạo tốt nhất cả nước, phải nói rằng bất kì học sinh nào được khoác áo đồng phục của trường NSL đều cảm thấy tự hào. Được xây dựng trên nền của một ngôi chùa cổ cũ nên khuôn viên trường khá là rộng. Ngôi chùa này ngày trước, khi còn chiến tranh đã bị giặc đánh phá nghiêm trọng, không còn nguyên nổi một viên gạch nên đã được cho di dời, xây lại tại địa điểm khác, còn nơi đây được dùng để xây dựng trường cấp III. Nhìn tổng quát có thể thấy đây là một nơi được giao hoà giữa sự cổ kính và hiện đại. Từ cổng vào, phía bên tay trái là một ngôi nhà 3 tầng của giáo viên và ban lãnh đạo nhà trường, vốn được một kiến trúc sư người Pháp tự tay thiết kế, nên mang một vóc dáng rất Châu Âu, và cũng tự tôn lên mình vẻ cổ điển và bí ẩn vốn có. Ngay phía trước ngôi nhà này, là nhà đa năng của trường. Cao hai tầng, đầy đủ phòng tập và dụng cụ cho mọi môn thể thao. Nhà trường luôn có ý muốn thúc đẩy phong trào hoạt động ngoài giờ cho học sinh, không muốn trường chỉ đào tạo những "con mọt sách", "không có kiến thức thực tế" nên khu nhà đa năng này luôn được quan tâm hàng đầu. Phía bên tay phải và phía trước khi nhìn từ cổng vào được đặt làm nơi xây dựng khu nhà học cho học sinh. 2 toà nhà 4 tầng, được gọi là khu nhà A và khu nhà B, vừa được xây mới, xây dựng theo lối kiến trúc hiện đại, sơn màu vàng hoà lẫn với nắng. Khoảng giữa sân trường có nhiều cây lớn, có thể đượt liệt vào hàng cổ thụ. Nhiều cây do chính ông bà, ba mẹ của các học sinh đang học tại ngôi trường này tự tay vun đất và tưới nước mỗi ngày để nó được lớn như ngày hôm nay. Phía đằng sau cùng của trường, là khu nhà học cũ. Khu nhà này đã gần 7 năm nay không được sử dụng, chỉ giữ lại làm kỉ niệm cho các học sinh cũ lâu năm về thăm trường, và đợi đến một ngày nhà trường có quyết định dỡ bỏ đi để xây thêm những công trình khác.
Linh vội bước vào trường. Ngày đầu tiên đi học không thể để bị muộn được. Cũng may là cậu bạn kia đi cũng nhanh không thì Linh cũng đến muộn mất. Tính cô cứ sát giờ vào lớp mới bắt đầu ra khỏi nhà. "Quên mất, mình còn chưa kịp hỏi tên cậu ấy"- Linh chợt nghĩ trong đầu.
Cô bước nhanh trên hành lang. Đằng sau có tiếng gọi:
- Linh ơi!
- A! Trang! Đến cùng lúc vậy.hì- Trang là bạn thân nhất của Linh từ khi bước vào học cấp III.
- Ừ, may quá chưa muộn. Đến lớp nhanh đi. Tớ nghe mấy đứa nói có hai học sinh nam cùng chuyển đến lớp mình.
- Hai học sinh nam ?! Lớp mình là lớp khối D mà. Cũng có con trai thích học khối D sao ?!
- Hình như học A1 nên cũng được xếp vào lớp mình.
Hai người vẫn đang mải miết nói, bỗng nhiên thấy có một toán học sinh nam phía trước. Ôi trời trơi, là nhóm của tên Quang. Hắn với mấy tên đàn em cùng lớp suốt ngày trêu Linh, tưởng năm nay chuyển lớp thì được hắn tha, ai dè vẫn phải gặp hắn ở đây.
- Thằng kia! Có phải hồi sáng mày làm Linh ngã phải không ?
Linh tròn mắt ngạc nhiên. Cậu bạn lúc sáng đây mà. Nhưng sao lại bị nhóm của Quang "tra hỏi" thế kia ?!
- Linh là con nào ?!- Cậu bạn mặt vẫn tỉnh bơ, kèm chút kinh thường mà trả lời.
- A thằng này, mày dám gọi Linh như thế à ?!
Trời ơi! Tên Quang này thích Linh nên hay trêu cô để "lấy le" với cô. Nhưng ai mà thích được một tên như hắn chứ. Mà với tính tình của cậu bạn kia chắc là sẽ có đánh nhau to mất. Linh lo lắng, chạy nhanh đến để can ngăn hai người lại. Tên Quang nổi tiếng là "đầu gấu" của trường. Nhanh như cắt, hắn giáng một cú đấm vào ngay mặt cậu bạn kia. Cũng chẳng vừa, cậu bạn đưa bàn tay lên, hứng trọn cú đấm và giữ chặt tay hắn lại. Hai cặp mắt hừng hực sự tức giận đang đánh tia lửa điện vào nhau. Linh vừa chạy đến, nói to:
- Quang! Cậu làm gì thế! Dừng lại đi!
- À Linh đây rồi. Mày trả lời đi, có phải sáng mày làm ngã Linh "của tao" không ?!- ("của tao"- Linh chợt thấy lạnh gáy)
Cậu bạn cúi xuống, làm một nụ cười mỉm đầy bí hiểm. Như chợt hiểu ra điều gì đó, cậu ngẩng lên, cười một nụ cười đầy trêu trọc, mỉa mai và đầy thách thức:
- Thì ra đây là Linh "của mày" à ?! Tao không những làm ngã nó, tao còn kèm nó đến trường nữa đấy!
- Á à thằng ch...- Quang lại dơ nắm đấm lên...
- Dừng lại!
Từ trong lớp Linh bước ra là một cậu bạn nữa. Vóc dáng nhỏ hơn, mắt đeo cặp kính dày cộp, ăn mặc nghiêm chỉnh đứng ngay trước mặt hai tên học sinh chuẩn bị đánh nhau.
- Các cậu đã phạm vào điều 3 của luật học sinh tại trường rồi đấy!- Cậu bạn đeo kính với giọng nói chắc nịch "tuyên án". - Theo điều 3, nếu các cậu dám đánh nhau trong nhà trường thì sẽ bị kỷ luậ...
BỐP!
Chưa hết câu, cậu đã bị ngay một cú đấm trời giáng từ phía bọn đàn em của Quang. Cậu ngã lăn ra đất, kính bay đi chỗ khác. Cậu bạn kia quay sang nhìn, thì lại bị ăn ngay một cú đấm của tên Quang ngay giữa mặt, ngã nhào xuống ngay bên bên cạnh. Cả hai cậu bạn lúc này nằm chống tay dưới, tay nắm chặt nắm đấm.
- Mày dám...
- ... làm rơi kính của tao...
Thế là mỗi người vừa dứt một câu nói, đứng dậy, lao vào "tả xung hĩu đột" với nhóm của Quang. Một cảnh tượng loạn đả đầy hỗn loạn đang diễn ra. Linh chứng kiến nãy giờ, sợ đến nỗi không dám bước vào, mà ngay đến lúc này lời nói của cô cũng không có giá trị gì với Quang nữa. Thế là trong phút chốc, Linh chợt nghĩ ra, chạy ngay ra phòng nghỉ giáo viên ngay gần đó, gọi cô chủ nhiệm. Cô chủ nhiệm bước ra, nhóm của Quang chạy toán loạn, hai cậu bạn thì đứng thở hồng hộc, chờ xem cô giáo sẽ phán xử thế nào. Tiếng trống tùng tùng vào lớp vang lên. Cô nói tất cả đi vào lớp.
- Hai bạn này là hai bạn học sinh mới chuyển đến lớp ta. Đầu tiên cô muốn hai người tự giới thiệu mình trước cả lớp.
Cậu bạn đeo kính nói với giọng chững chạc.
- Tên mình là Hoàng Sơn. Mình vừa mới chuyển đến từ trường Chuyên của tỉnh.
"Chuyển đến từ trường Chuyên cơ à ?"- cả lớp xôn xao, ngưỡng mộ cậu bạn vừa mới chuyển đến. Cậu bạn này chắc học giỏi và ngoan lắm. Sao lúc nãy lại đánh nhau được nhỉ ??!- Linh chợt nghĩ.
- Bạn kia, em hãy tự giới thiệu về mình đi! - Cô giáo nhắc.
Cậu bạn nãy giờ cúi đầu, ngẩng lên. Vẫn là khuôn mặt lanh tanh và cặp mắt sát thủ, nhưng có phần chán nản.
- Tên Quốc Khánh. Chuyển đến từ trường Dân lập XYZ.
"Trường Dân lập XYZ ?"- lại một lần nữa lớp được dịp xôn xao. Nhưng lần này không phải là ngưỡng mộ như Sơn mà là sự sợ sệt bao trùm lên cả lớp. Trường Dân lập XYZ được coi là trường "bạo lực" nhất cả tỉnh. Học sinh ở đó không học hành gì, chỉ suốt ngày đánh nhau, kéo bè kéo phái gây gổ lẫn nhau để tranh giành ngôi vị Thống lĩnh của XYZ. Học sinh ở đó lâu nay vẫn được biết đến như những con quái vật sinh ra để đánh nhau. Vậy mà nay đã có một con quái vậy hiện hữu ngay trong lớp, lại toàn con gái thế này.
- Cả lớp trật tự nào! Hai bạn Sơn và Khánh hôm nay đã gây gổ đánh nhau ngay trước cửa lớp ta. Nhưng vì hôm nay là đầu năm học mới nên cô cũng không muốn kỷ luật hai bạn. Thầy hiệu trưởng đang cần hai học sinh nam đến gặp thầy để phụ giúp thầy một vài việc. Vì hai bạn là học sinh mới, nên cô sẽ cử một bạn nữa dẫn hai bạn đi. Linh, em giúp cô nhé!
Linh giật mình.
- Ơ ơ, sao lại là em ạ o_O, hic hic ?!
Linh lí nhí, chẳng dám cãi lời cô. Ôi, ngày đầu tiên của năm học mới mà đã như thế này rồi sao ???
- 2 bạn đi theo tớ!- Linh nói, với giọng ngán ngẩm.
"Mới ngày đầu năm học mà đã gặp đủ chuyện rắc rối thế này rồi T_T". Linh đi nhanh lên phía trước, để lại hai cậu bạn phía sau. Bình thường thì Linh là một cô bé khá dễ tính, thích đùa và hoà đồng. Những chuyện không may xảy ra cô đều quên đi rất nhanh, vì cái tính tình trẻ con hay quên chẳng cho cô nhớ cái gì lâu được. Nhưng mới từ sáng đến giờ hết ngã xe lại đến có một vụ ẩu đả vì cô. Linh tự nhiên có cảm giác chán nản và mệt mỏi, sao tự nhiên mọi chuyện lại xảy ra rắc rối thế. Cô hậm hực bước về phía trước. Sơn đi đằng sau, cảm thấy tất cả.
- Bạn gì ơi! Mình chưa chính thức làm quen nhau nhỉ ?! Bạn tên là Linh phải không ?- Sơn bất chợt lên tiếng.
- Ừ...- Linh quay lại.
- Tớ xin lỗi vì chuyện lúc nãy...- Sơn chạy lên phía Linh, đi cạnh cô. - Chỉ vì mấy tên đó làm rơi kính của tớ. Xin lỗi đã khiến bạn bị vạ lây.
Rồi Sơn quay sang phía Khánh:
- Ê này. Cậu cũng xin lỗi Linh đi chứ.
"Cậu bạn này thật tử tế và tốt bụng quá". Linh chợt thấy vui hơn một chút vì có một người quan tâm đến cô. Nhưng Khánh thì không. Nhìn hai người đi phía trước với khuôn mặt tỏ vẻ chẳng quan tâm lắm đến câu nói vừa rồi, cậu thở một hơi dài rồi quay mặt đi, nhìn bâng quơ ra ngoài sân trường. Linh quay sang Sơn:
- Tớ không sao đâu! Cũng vì đây là lần đầu tiên tớ bị phạt khi nào cấp III, nên có chút buồn thôi...
- Nếu là lần đầu tiên thì bạn phải vui lên chứ. Kỉ niệm khó quên khi còn đang đi học mà.hì
Linh chợt bật cười. Cậu bạn này đúng là dễ mến thật. Thân thiện nữa chứ. "Chẳng bù cho cậu kia". Linh thấy mình đang đi cạnh hai cậu bạn có tính cách rất khác biệt. Một người thì thân thiện, cởi mở. Còn người còn lại thì lạnh lùng, bất cần. Đúng là học khác trường, khác môi trường sống thì tính cách cũng khác nhau nhiều thật. Bất chợt, Khánh quay sang, vẫn giọng lạnh tanh:
- Phòng thầy hiệu trưởng ở đâu ?! Dẫn đi nhanh rồi còn về lớp học.
Lại còn nói với giọng như vậy nữa chứ. Linh thấy không ưa cậu bạn này một chút nào. Khó tính, cộc cằn, lạnh lùng, bạo lực. Nhìn thật dễ ghét. Nhưng mà cậu ấy nói cũng đúng. Đi nhanh rồi còn về lớp học nữa. Cô bảo hai cậu bạn đi nhanh lên, rồi tiến thẳng về phía khu nhà giáo viên.
Phòng thầy hiệu thưởng nằm ở tầng hai. Muốn đến nơi cần phải đi qua một dãy hành lang kín, hai bên lần lượt là phòng văn thư, phòng họp giáo viên, phòng dành cho thầy hiệu phó và cuối cùng là phòng thầy hiệu trưởng. Tất cả các phòng đều chỉ có lối vào là một cửa chính, không có cửa sổ để nhìn từ hành lang vào phòng, nhưng trong mỗi phòng đều có cửa sổ lớn để nhìn ra ngoài sân. Đang trong giờ học nên hầu như các phòng đều không có ai. Cả ba đến nơi, đã thấy thầy hiệu trưởng chờ sẵn ở cửa.
- Em chào thầy ạ! - Sơn và Linh đồng thanh. Khánh thì vẫn đứng im nhìn, chẳng buồn để ý.
- Các em đây rồi! Thầy cần dọn một chút đồ đạc. Các em đi vào đây!- Thầy nói khi cả ba vừa đến nơi.
Sơn ghé tai Linh, hỏi nhỏ:
- Tên thầy là gì vậy Linh ?!
- À, thầy tên là Trần Tuấn Nam!
Thầy Nam dẫn ba người vào. Phòng thầy được bố trí từ ngoài vào trong, đầu tiên là bộ bàn ghế sofa, nằm phía bên trái. Phía bên phải là một giá sách lớn. Phải nói rằng thầy Nam là một người rất thích đọc sách. Thầy cũng đa cao tuổi, năm nay đã gần 60, về công tác tại trường đã hơn 10 năm nay. Có lẽ căn phòng này đã gắn bó với thầy rất lâu, nên hầu hết mọi sổ ghi chép, sách, báo,... của mình thầy đều cất lên giá sách này. Nhìn 4 tầng sách, bất kì một học sinh ưu tú nào của trường cũng đều thích thú vì sự gọn gàng, ngăn nắp và kho kiến thức phong phú mà nó mang lại. Phía bên kia, trên bức tường treo khá nhiều tranh. Hầu hết là tranh phong cảnh và tĩnh vật, nhưng ở giữa lại có một bức ảnh được đóng khung, chụp toàn thể các cán bộ giáo của trường, nhưng cách đây đã lâu. Phía đối diện cửa chính, phía sau bộ bàn ghế sofa là bàn làm việc của thầy, ngay phía sau đó là cửa sổ lớn, được mở ra để ánh sáng chiếu vào phòng. Thiết kế phòng như thế này thì người ngồi vào bàn làm việc sẽ không bị ánh sáng chiếu thẳng vào mặt, gây chói mắt.
- Bức ảnh đó là khi thầy vừa mới về trường công tác, chụp nhân dịp 20/11. - Thầy Nam chỉ vào bức ảnh. - Ngoài bức đó ra, các bức tranh khác các em dỡ xuống giúp thầy nhé.
Nói rồi, thầy bước ra khỏi phòng và đi đâu đó. Khánh chẳng nói chẳng rằng, bước đến dỡ dần từng bức tranh xuống. Sơn cũng bước tới. Mỗi người dỡ một bên. Linh đứng phía dưới, cầm những bức tranh được hai người đưa cho đặt xuống nền nhà. Để đã lâu, những bức tranh đều dính nhiều bụi. Bụi bay khắp phòng khiến Linh cứ hắt hơi liên tục. Chỉ còn lại hai bức tranh cuối. Nhưng một bức ở ngay sát trên so với bức còn lại, khiến cho hai cậu bạn phải đứng sát vào nhau, người này với qua tay người kia để dỡ tranh xuống, mà chẳng ai chịu nhường ai lấy trước cả.
- Này! Dịch ra!- Khánh lên tiếng, giọng hách dịch.
- Cậu đứng ra để tớ lấy trước. Lấy bức bên dưới trước cho đỡ bụi.
Khánh chẳng nói chẳng rằng, hích vai đẩy Sơn ra. Bị cú hích bất ngờ, Sơn bước loạng choạng về sau. Sơn quờ tay vào tường tìm điểm tựa, lỡ tay đập vào bức ảnh chụp các giáo viên trong trường. Bức ảnh rơi xuống, đập vào thành của ghế sofa, long cả khung ra ngoài. Sơn quay sang nhìn Khánh với ánh mắt đầy oán trách và giận dữ, bước xuống. Cậu nhặt bức ảnh lên.
- Có sao không vậy Sơn ?!- Linh hỏi, tay thì nhặt khung tranh lên.
- Ừ không sao, may quá kính của khung không bị vỡ. - Sơn nhìn và nói.
Khánh cũng bước xuống. Cậu cảm thấy có chút lỗi trong việc này nên không muốn dửng dưng với nó. Bỗng nhiên, cậu nhìn thấy có một cái gì đó. Cậu cúi xuống, nhặt nó lên.
- Gì vậy ?!- Linh hỏi.
- Một mẩu giấy. Ghi toàn những con số vô nghĩa. - Khánh lật qua lật lại tờ giấy vừa nhặt được.
- Tốt nhất chúng ta hãy để nó về chỗ cũ. - Sơn lên tiếng.
Cậu giật lấy tờ giấy từ tay Khánh. Sau việc vừa rồi, không có lí do gì mà cậu phải tử tế với một người như vậy cả. Linh tiến lại gần sơn, ngỏ ý muốn xem qua tờ giấy. Đúng là trong đó ghi khá nhiều những con số, nhưng hầu hết chúng chẳng có liên quan gì đến nhau và cũng không có gì đáng xem cả. Linh đưa lại cho Sơn tờ giấy để cậu lồng vào trong bức ảnh. Có vẻ mọi việc đã xong xuôi. Linh cũng đã gom xong đống tranh vào một chỗ.
- Chúng mình về lớp thôi. Xong việc rồi!
Nói rồi, Linh bước ra ngoài cửa, hai cậu bạn đi theo sau. Bỗng nhiên, Sơn quay lại.
- Hai cậu cứ đi về lớp trước đi. Mình để quên kính trong phòng thầy rồi. Lúc nãy mình tháo ra cho đỡ bụi, quên mất không lấy.
Nói rồi, Sơn quay ngược lại. Khánh nhìn, rồi bước đi tiếp. Linh cũng đi theo, lúc này cô chỉ muốn về lớp thật nhanh để còn không bỏ lỡ bài giảng trên lớp. Dù sao thì cũng thể để ngày đầu tiên đi học đã phải bỏ tiết được. Cô bước đi nhanh, quên mất rằng có hai cậu bạn vẫn ở đằng sau.
Cốc... cốc... cốc...
Một người đàn ông cao tuổi, tóc đã điểm bạc, tiến ra mở cửa.
- Ai vậy ?!
- Là em, thưa thầy!
Thầy giáo già vui vẻ mở cửa. Như mọi khi, ông nói:
- Những quyển sách của ta em cảm thấy thế nào ?
- Rất hay, nhưng em cũng đơn giản chỉ là giết thời gian!
Thầy giáo không nói gì. Ông biết tính Khánh là như vậy. Từ khá lâu rồi, khi cậu nhóc lớp 6 ngày nào vẫn thường phải đến nhà ông để nộp bài bị phạt. Cũng vào những ngày đó, ông mới biết bên trong một cậu bé hư hỏng, nghịch ngợm này lại có một tâm hồn như vậy.
6 năm về trước...
Cốc... Cốc... Cốc
Người thầy giáo ra ngoài mở cửa.
- Thưa thầy, em đến để nộp bài bị phạt!
Có thể, trước những người lớn khác, Khánh luôn có thái độ hỗn láo. Nhưng không thiểu sao, cậu bé lại có thiện cảm với thầy. Có thể là do ông không bao giờ trách mắng cậu vì những lỗi lầm hay trò nghịch mà cậu gây ra, hoặc cũng có thể là do sự quan tâm của người giáo già này đã khiến cho tâm hồn cậu bé được mở rộng. Và cũng có thể là những lúc như thế này, thầy luôn mỉm cười với cậu bé:
- Tốt lắm. Vào trong này với thầy nào!
Đó là lần đầu tiên khi Khánh vào nhà thầy Trần Tuấn. Khi đó, đầu óc non nớt và tò mò của cậu bé lớp 6 khiến cho con mắt cậu không bỏ qua một chi tiết nào của căn nhà. Một căn nhà nhỏ, được xây bằng gỗ, nằm trong một khu vực cách xa trung tâm thành phố với hiên nhà nhìn thẳng ra một con đường hàng cây yên tĩnh và thơ mộng. Đây là nơi lí tưởng cho bất kì ai muốn có một cuộc sống yên tĩnh, cách xa sự ồn ào và chen chúc nơi phố xá. Thầy sống một mình, nhưng căn nhà luôn ngăn nắp và gọn gàng. Đó là lí do mà đến tận bây giờ, đây vẫn là nơi Khánh muốn đến để tìm sự bình yên và thảnh thơi.
- Sách gì đây hả thầy ?!- cậu bé hỏi khi đứng trước một kệ sách lớn.
Thầy Tuấn nhìn cậu với ánh mắt ngạc nhiên, nhưng như có một tia sáng trong đó. Nhiều khi trong cuộc sống, ác quỷ cũng có thể mọc cánh để trở thành thiên thần. Và trong một cậu nhóc nghịch ngợm, hư hỏng như vậy cũng có thể có một chút ngoan ngoãn lắm chứ. Ông lại gần, ngồi xuống cạnh cậu bé:
- Em thích chúng chứ ?!
- Em thấy mấy cuốn này nhìn đẹp đẹp...
- Nếu em thấy thích, thầy có thể cho em mượn về để đọc.- Ông cười.
Ngập ngừng đôi chút, rồi cậu bé cũng rút ra một quyển sách khá dày, rồi cười tươi:
- Thầy cho em mượn quyển này nhé!
Thầy giáo xoa đầu cậu bé, nở một nụ cười đầy mãn nguyện. Có lẽ điều ông mong chờ là đúng.
... Và bây giờ, Khánh lại đứng trước kệ sách đó, hỏi thầy:
- Ở đây có thứ gì đọc bớt nhàm chán không thầy ?!
Thầy lại cười. Ông tiến đến, nhấc dịch cái ghế lại gần. Đứng lên đó, ông với tới ngăn sách cao nhất của kệ sách, lấy xuống một tập sách đã cũ, nhưng nhìn vẫn còn rất tốt. Phủi hết bụi đi, ông đưa cho Khánh một quyển khá lớn và dày.
- Sherlock... Holmes... - Khánh nhìn bìa cuốn sách, lẩm bẩm.
- Có thể những thứ này sẽ thử thách trí não em. Em muốn những thứ như thế phải không ?!
- Vâng! Nhưng em không chắc là em sẽ thích nó...
- Hãy cứ thử đi. Đừng ngại tìm tòi cái mới, và đừng ngừng lại khi em còn cảm thấy tò mò.- Thầy cười lớn.
Khánh cũng cười theo. Cậu cầm quyển sách về và tạm biệt thầy.
***
"Những con số đó... ám chỉ cái gì... ?"- Khánh thầm nghĩ.
còn tiếp..