Sưu tập trên google thấy hay nên post cho mọi người xem.
Chương một:con virus quỷ quái
Tập một:Điều ước thành hiện thực....
Reng reng!!!
Chuông báo thức rung lên!!!lờ mờ mắt nhắm mắt mở...lại một cái trần nhà trắng xóa...
Tôi cố nhắm mắt mở mắt thêm vài lần nữa hi vọng mình có thể thoát khỏi giấc mơ này.Nhưng thôi,có lẽ đây là thật rồi,mà tôi luôn mong rằng nó là mơ.Buồn cười thật,khi cái thế giới không phải là cái thế giới này,nếu bạn hiểu ý tôi,thì tôi hay ngồi mơ mộng rằng nếu như Zombie xảy ra thì mình sẽ thế này thế kia...vậy mà....
Đã 1 tuần trôi qua từ sau cái ngày ấy....cái ngày mà tôi gọi là ngày Chúa Phán Xét.
Vươn vai ngồi dậy ngáp dài....tôi ngồi thừ người ra nhìn cái góc tường loang lổ,đã tróc sơn phân nửa.bụi vữa rơi trắng góc sàn,nghĩ lại về thời gian đó.
4 tháng trước,các nhà khoa học phát hiện ra một di tích cổ xưa ở dãy Himalaya,tiếp giáp với Ấn Độ....họ phát hiện gì thì tôi chả nhớ,chỉ nhớ rằng họ đã tìm được một con quỷ-một loại virus cúm A,khiến nạn nhân ho,sốt bla bla ....và phát triển một cách nhanh chóng thành đại dịch ở đất nước đông dân thứ 2 của thế giới.
2 tháng trước,đại dịch lan toàn cầu,số người chết lên tối 10 triệu người.Nhưng nếu chỉ thế thì có lẽ cũng không đến nỗi tôi ngồi nguyền rủa mấy thằng cha phát hiện.Các nhà khoa học đã chế tạo thành công ra vắc xin nhằm ngăn ngừa căn bệnh này,cả thế giới tung hô.Tổ chức WHO lập tức chế tạo hàng loạt loại thuốc này,và phân phát với giá rẻ mạt-vâng xin nhấn mạnh là rẻ mạt,và thế là đạn đã lên nòng chỉ đợi bóp cò nữa thôi.Ở Việt Nam thì giá chỉ 100k 1 lần tiêm.đơn giản và nhanh gọn.
Tôi cũng chả biết bao nhiêu người đã tiêm thứ thuốc này nhưng tôi chắc chắn rằng rất đông,may mắn thay là tôi lại thuộc dạng ghét bệnh viện ghét tiêm thuốc thế nên tôi cũng chả thèm tiêm’’sống chết có số,chạy đâu cho thoát’’-đấy tôi nghĩ thế đấy mà thực ra thì với 1 thằng sinh viên nghèo thì làm gì có tiền,và tôi đã sống sót,mà cũng chả biết có phải là may mắn hay đen đủi nữa.Sống thế này,kiểu như giống phim I am a legend mà tôi thích xem,nhưng mà người ta còn biết chế thuốc người ta còn có mục tiêu,còn tôi,thể loại mà mẹ vẫn trì triết’’ngu lâu dốt dai khó đào tạo’’ thì biết làm gì.
10 ngày trước hay là trước đó nữa tôi cũng chả biết,chính phủ giấu như giấu UFO ấy, có trời mới biết được lúc nào thì ca bệnh đầu tiên đã hiện ra,và chỉ 3 ngày tiếp theo thì hàng chục hàng trăm hàng triệu ca bệnh nổ ra.kiểu như ong vỡ tổ,chim vỡ đàn ấy.Và khi ấy chả ai phản ứng kịp cả.mọi thứ trở nên náo loạn.dịch bệnh bùng nổ.Chính phủ,Quân đôi cố gắng vãn hồi lại trật tự.nhưng như nước tràn bờ đê,mọi thứ đã quá trễ.Tôi vẫn còn nhớ cái lần cuối cùng xem phóng sự trực tiếp,cảnh đường phố náo loạn ở trung tâm,xe đâm tiếng la hét,những hình ảnh mà tôi đã xem hàng trăm hàng chục lần ở đủ các thể loại phim Tận thế.Cảnh cuối cùng tôi được thấy là một người đàn ông,à không một con zombie lao vào cô phóng viên.
Dù đã quá trễ nhưng chính phủ vẫn đã phản ứng,các vùng cách ly được lập nên.Tôi và gia đình(may mắn thay gia đình tôi cũng chưa tiêm)quyết định chạy đến cảng Cam Ranh nơi có vùng cách ly của quân đội,mà thực ra tôi chẳng thiết tha đến đó.tôi không nghĩ rằng có thể giữ được một bầy vịt hoảng loạn khỏi một bầy sói ..Thế đấy..đây là kỉ nguyên kết thúc của loài người.bạo loạn nổ ra khắp nơi.Chúng tôi đi được một đoạn thì một đoàn người bao vây lấy xe và ép chúng tôi phải xuống xe để cho họ đi.hàng chục người bao vây lấy xe.Họ đập phá chửi bới ngoài xe,lấy hàng loạt thứ đồ vứt lung tung ra chặn lấy đầu xe,và đập phá cửa kính ép chúng tôi phải xuống....và chúng tôi đành phải để lại chiếc xe oto cũ kĩ cho họ.chúng tôi buộc phải đi bộ để chạy trốn.Rồi với dòng người cuồn cuồn đổ đi.Hàng đoàn người hối hả chạy trốn.Họ có lẽ cũng đến Cam Ranh như gia đình tôi.
-Á ....á....cứu cứu!!!ọc....ọc...
Nhìn lại sau lưng tôi thấy một cô gái trẻ đẹp đang nằm giật giật,đè lên có lẽ chính là người yêu hay chồng cô ta,đang ngoạm lấy cổ cô gái và rứt ra một miếng thịt.ngước mắt lên,tôi nhìn thấy trong mắt anh ta,hay là zombie đại loại thế.là một màu đỏ như máu màu của dã thú...
Hoảng loạn ùa đến tất cả chạy như điên,họ đè bẹp lẫn nhau để chạy...tôi cố nhìn lại...đằng sau cô gái đã giật giật mạnh hơn.Đâu đó vang lên vài tiếng súng,một ý nghĩ thoáng qua đầu : phải như đây là Mĩ có súng đạn thì anh đây làm rambo chấp tất nhé!!!
Gia đình tôi cố chạy cùng nhau nhưng dòng người xô ép làm tôi vuột mất gia đình.câu cuối cùng tôi nghe bố tôi nói:’’cố chạy đến Cam Ranh...’’Dù cố gắng vượt lên xô đẩy,tôi cũng không thể nào tìm được gia đình giữa dòng người này.
Huỵch!!! Bị đứa ôn thần nào xô ngã tôi cố gắng vượt vào lề đường.thế đấy không bị zombie cắn thì bị dẫm chết cũng chả khác nhau là bao.Nhìn cái chân sưng lên thấy rõ,tôi phải nhanh chóng đưa ra lựa chọn:hoặc là tiếp tục chạy,hoặc là trốn đại đâu đó.mà với cái chân thế này chạy là chết.tôi nhanh chóng rẽ ngang vào đường hẻm nhỏ.Thà trốn may ra còn sống...
Tôi thấy một ngôi nhà ba tầng đã khóa cổng,có lẽ chủ nhà giàu có này đã trốn đi trước,chật vật với cái chân đau tôi cố gắng leo vào ngôi nhà qua hàng rào.tôi lẩm bẩm:’’bà cha nó làm cái hàng rào đéo gì mà cao thế không biết’’. Bỗng huỵch một tiếng,đầu hẻm một con zombie đã bắt được một người,nó đang cắn xé người đó.Xui rủi sao tôi lại té xuống ngay lúc đó và tạo một âm thanh không hề nhỏ.Con Zombie(từ h mình viết tắt là Z nhé)nhìn ngước lên nhìn chằm chằm tôi,và bắt đầu đứng dậy lao ào ào đến tôi.lúc đó vừa cuống vừa sợ,tôi vội vã cố gắng leo lên để vào trong căn nhà,vừa leo vừa lảm nhảm:''thịt tao không ngon thịt tao không ngon đâu!!!''.chả hiểu sức mạnh nào khiến tôi leo tọt được qua hàng rào mà đến giờ nghĩ lại tôi vẫn nghĩ thế nào mà.........và trượt chân té xuống sân nhưng tôi cũng thở phào.ngoài kia con Z vẫn đập cửa gào thét rầm rầm phun phì phì cả nước miếng lẫn máu...
Thoát khỏi kiếp nạn.tôi nhẹ hẳn người đi.Nhưng thôi cũng đến lúc tìm kiếm cách vào nhà rồi,ở ngoài đây không ổn,nó kéo thêm đồng bọn thì xác định là thông bằng răng luôn..
Chạy lại gần cửa nhà.tôi thấy cửa đã khóa..cửa gỗ kiểu này thì có 2 thằng như tôi cũng không đẩy được.vòng quanh căn nhà tôi thấy một cửa phụ.cửa này bằng kính mỏng,qua lớp kính tôi vẫn thấy cái chìa nằm trong ổ.Ơn Trời!!!Nhìn quanh,tôi thấy một cục đá vừa vừa ở cái hồ kế bên nhà.’’Xoảng’’ cửa kính bể một lỗ.vội vàng cho tay vặn chìa khóa,lao vào nhà đóng sầm cửa lại,nằm xuống sàn thở phào:’’xem như sống rồi...’’
Rầm!!!
Giật mình tôi nghĩ:’’không lẽ nó phá cổng rồi,mẹ nó zombie hay siêu nhân thế..”
****************
Tập 2:Một ngày "Bình Thường''.
Vội vã bật mình dậy,tôi chạy nhanh đến khung cửa sổ nhìn ra phía cánh cửa cổng sắt đen vô hồn ngăn cách tôi và lũ zombie.
- Phù!!!.- tôi thở phào nhẹ nhõm vì nhìn thấy cánh cổng vẫn còn nguyên.
Vâng,đó là tất cả những gì ngắn gọn mà tôi có thể nhớ được về thời gian qua.
Trở về thực tại.tôi đứng dậy vươn vai ngáp dài,bước vào nhà vệ sinh kèm theo suy nghĩ vu vơ:
-‘’hôm nay mình làm gì đây,???’’
Tôi là một thằng bình thường như bao thằng khác,cái gì cũng biết mà chẳng giỏi cái gì,lại thấp bé nhẹ cân.Cao 1m62 nặng 49 kg thân hình hơi gầy một tý, đề nghị ăn bồi dưỡng thêm - là tất cả những gì có thể giới thiệu về tôi. Thế mà lại hay,lắm anh đô con 6 múi lại chả luồn lách chạy kịp trong cái loạn lạc này,thể loại mà tôi đã quá quen những năm cấp 2 cấp 3 khi bị bọn đại ca bắt nạt. được cái tính tôi có sự lạc quan hay như bạn bè gọi là tưng tửng,nhờ nó mà tôi không tiêm thứ thuốc quái quỷ kia,và có lẽ nhờ nó mà tôi sống được đến giờ.
Cấp bách nhất lúc này là sống sót,trong một tuần trốn trong căn nhà này tôi đã tìm ra được những thứ có thể duy trì sự sống cho mình. Điều may mắn nhất ở đây là nước không mất.tôi không biết tại sao và tôi cũng không quan tâm. Thế là thứ quan trọng nhất là nước thì đã có. Lục tung cái gian bếp tìm được 1 thùng gạo còn hơn nửa thùng tầm 5 6 kg. Một chai nước mắm một chai nước tương,được vài trái trứng gà trong tủ lạnh,hơn chục lon đồ hộp. đó là tất cả những gì tôi tìm thấy có thể ăn được. ít nhất thì cái bình ga vẫn còn và khá nặng có lẽ đủ để nấu ăn được cả tháng chứ không ít.vậy đấy tôi sống.
Một ngày chỉ ăn 2 bữa,và tất nhiên là cơm+nước mắm hoặc nước tương là món chính,được bữa đầu là trứng chiên trứng tráng vì tôi sợ trứng hư. Tôi không dám ăn đồ hộp vì có lẽ tôi giữ lại cho những tháng ngày khó khăn sau này. Với bữa ăn đạm bạc và không gian thật tù túng làm tôi trở nên đờ đẫn,ù lỳ.đồng hồ sinh học trong tôi trở nên rối loạn,có lúc như không phân biệt được ngày và đêm.
Thường là tôi sẽ ngủ quá trưa trật mới dậy,cũng tốt tiết kiệm được bữa sáng.trong cái không gian im lặng đến rơn người.tôi thèm lắm một cái cảm giác được có một ai đó bên cạnh.túng quẫn bức bách làm con người tôi như phát điên.nhiều lúc gào thét lên tôi cứ tưởng tôi điên rồi. đôi khi tôi cũng nghĩ là nên ra ngoài để tìm đường về Cam Ranh. Nhưng ra thế nào hay được vài bước lại chết mất xác. Chán nản tôi tìm đủ mọi việc để tập trung vào và quên đi cái sự cô đơn chán chường đó,tôi kiểm kê lại những gì mình có,lục tung tất cả các phòng và thích thú với những gì tôi tìm được.tôi thường leo lên sân thượng ngắm nhìn xung quanh,với một hi vọng nhỏ nhoi nào đó là có một chiếc trực thăng nào đó đi ngang qua. thậm chí tôi còn gom sẵn sách báo,vải vụn trong căn nhà để sẵn lên để có thể đốt lên báo tín hiệu.nhưng tất cả chỉ là vô vọng.rồi cũng đến lúc tôi chẳng biết làm gì.và thế là lại ngủ tôi nhắm mắt lại nghĩ về những ngày xưa cố cho mình chìm vào trong giấc ngủ để xua tan đi cái sự im lặng ngột ngạt đến đáng sợ này.
Ngước khuôn mặt đầy nước khỏi cái bồn rửa mặt và nhìn vào tấm gương,khuôn mặt hốc hác,râu ria lún phún tôi tự độc thoại với mình:
- Phải tìm cách thôi cứ thế này thì không phải cách!!!
Bước khỏi nhà vệ sinh tôi hít một hơi dài lấy tinh thần. đầu tiên là phải tìm hiểu kỹ địa thế căn nhà. Sơ qua thì căn nhà này nằm không xa lắm đầu đường cái và con hẻm nhỏ này thì đủ cho 1 chiếc oto đi mà thôi. đứng trên sân thượng tôi đã phát hiện ở cuối con hẻm nhỏ này,cách căn nhà tôi ở khoảng 5 căn có một tiệm tạp hóa nhỏ,cùng bên đường.và đó là nơi tôi cần nhất lúc này,có thể vẫn còn lương thực cho tôi.. điều khó khăn đó là trong con hẻm này tôi đếm được là 7 con zombie,có thể hơn.
Vậy là đã có được mục tiêu để đến,chậm rãi đi xuống tôi suy nghĩ cách đối phó với bọn zombie.lục trong nhà bếp tôi kiếm được một bộ dao làm bếp.không mang nhiều tôi nghĩ chỉ hai cái là đủ.kiếm được một thanh sắt ở sau nhà.tôi buộc một con dao vào đầu để làm một cây giáo,đó là điều cần thiết. tôi không dám áp sát lũ zombie này,có trời mới biết nếu không bị cắn thì nước miếng, hơi thở bọn này hít vào có bị dính không.
Tìm vài ba quyển tạp chí,tôi lấy băng keo cột vào 2 cánh tay,có thể sẽ giảm bớt tính linh động đi một chút.nhưng cần thiết nếu lỡ có bị một con nào áp sát.một cái balo tôi tìm được ở phòng ngủ.một chai nước cỡ lớn và vài lon đồ hộp nếu có lỡ bị kìm chân ở đâu đó.tìm kiếm cho mình một mảnh gương nhỏ.đây là mẹo để nhìn được những nơi mình không vào được mà tôi học ở trong phim. Xem như mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ,tôi thấy thỏa mãn.một kế hoạch nhanh chóng được lập ra.tôi sẽ vượt rào qua các ngôi nhà thay vì đi qua cửa cổng để đến được cái tiệm tạp hóa.tự đặt cho kế hoạch một cái tên rất kêu''Kế hoạch ma quỷ''tôi mỉm cười khoái trá.
Nhìn qua cái đồng hồ treo tường vậy mà đã 1h chiều,nhanh thật đúng là tập trung vào công việc nó khác hẳn.Bật bếp ga lên hôm nay tôi sẽ chiêu đãi cho mình một bữa ăn hoành tráng.một lon thịt bò hộp+1 ly nước lọc+1 nồi cơm,thật là cao lương mỹ vị trong cái hoàn cảnh khốn khó này.Vừa ăn tôi vừa suy nghĩ cách để đến được căn nhà ấy.chợt nhận ra mình thật sai lầm.tôi chưa hiểu gì về lũ zombie này.xem phim nhiều quá nên tôi nghĩ rằng bọn nó cũng giống trong phim.tạm gác kế hoạch lại, tôi quyết định là phải tìm hiểu đặc tính lũ zombie này trước.binh pháp có câu ‘’biết người biết ta trăm trận trăm thắng’’ mà lại.lỡ đâu bọn này không giống như phim mình xem thì thôi đứt bóng.đây không phải game để có thể chơi lại.
Quyết định hoãn lại một ngày kế hoạch ''kế hoạch ma quỷ''.tôi dành trọn ngày hôm nay cho mục tiêu tìm hiểu kẻ thù-bọn zombie.ăn xong,tôi kiếm một miếng vải xé nhỏ ra làm thành một cái khẩu trang nho nhỏ,cầm theo ngọn giáo tự tạo,và để cánh cửa mở hờ để kịp chạy ngược về nếu gặp bất trắc..Bước ra cửa sau tôi mở cửa ra và chậm rãi đi nhẹ nhàng đến cánh cửa.con zombie đuổi tôi tý chết hôm đầu vẫn còn đấy.nó đang đứng im trước cổng và cúi gằm đầu xuống.mục tiêu của tôi là muốn biết nó lần dò theo người bình thường bằng cách nào.
Tôi lặng lẽ tiến tới đứng trước mặt nó,qua cánh cửa cổng.tâm lý cực kì căng thẳng, mồ hôi ra như tắm dù trời rất mát mẻ, tôi sẵn sàng lui lại ngay nếu có gì bất thường.điều khiến tôi ngạc nhiên là nó vẫn đứng yên như thế,không lồng lộn lên gào thét như tôi vẫn tưởng.rút hết can đảm tôi lấy mũi giáo đâm nhẹ vào cánh cửa.
-Coonngg!!!- Một âm thanh trong trẻo vang lên.
Con zombie từ từ ngước lên,nhìn thẳng vào tôi và lồng lộn lên,bắt đầu gào thét và đập rầm rầm vào cánh cửa,tôi nhanh chóng rút lui.xung quanh lũ zombie khác có lẽ đã nghe thấy.
Vậy là bước đầu tiên tôi đã có nhận xét:bọn zombie này bị thu hút bởi âm thanh,giống trong phim thôi.điều cần phải thử tiếp theo là để xem bọn chúng có nhìn thấy tôi không.
Rút vào nhà khóa thật chặt cửa sau,tôi chạy vội ra cửa trước để nhìn xem hành vi của bọn zombie này.đã có thêm 2 3 con zombie đến gần cánh cửa.nhưng chúng không phản ứng mạnh như con zombie đã thấy tôi.chúng chỉ đi lại chỗ cánh cửa cổng và chỉ đến thế.
Tổng kết lại nhận xét tôi thấy bọn zombie này phản ứng với âm thanh hay là sự kích thích.chúng chỉ phản ứng mạnh mẽ khi nhìn thấy con người.lẩm nhẩm lại những đúc kết để chắc chắn ghi nhớ,tôi quay đi mặc kệ lũ zombie.kết thúc một ngày tôi thấy thỏa mãn và háo hức.ngày mai có lẽ sẽ khác.
Vui vẻ,tôi lao lên sân thượng để ngắm cảnh cho qua ngày mà không biết kết luận vội vàng của mình khiến ngày mai tôi phải trả cái giá quá đắt.
*******************
Tập 3: Kế hoạch bất khả thi
-Reeng!!!
Chuông báo thức vang lên,tôi bật dậy ngay chứ không uể oải chán chường như những ngày trước. đúng là khi con người ta có mục đích thì sẽ tạo động lực. hôm nay tôi sẽ thực hiện “kế hoạch ma quỷ”. Như một anh chàng yêu đời tôi vui vẻ huýt sáo và bước vào nhà vệ sinh với công cuộc thường ngày. chuyện bình thường thôi mà,tận thế cũng phải sạch sẽ chứ.
5 phút sau.tôi đã có mặt ở nhà bếp.tổng kết lại thì còn được 5 lon thịt bò hộp,2 lon cá ngừ và 1 lon gà xay.băn khoăn không biết nên ăn lon nào tôi ngồi thừ ra:
-Thịt bò thì hôm rồi mới ăn rồi,cá thì lâu chưa ăn mà chỉ còn 2 lon,gà chỉ còn một lon,ăn tiếc lắm!!! - Chậc lưỡi thở dài,nếu như là bình thường thì tôi có lẽ đã không đắn đo mà mang cả ba hộp ra làm luôn...
- Thôi kệ,ăn hộp gà vậy,kẻo lỡ có gì thì không có cơ hội mà ăn!!!- tự đưa ra lý do rồi tôi khui hộp gà ra.cơm hôm qua nấu vẫn còn giờ chỉ việc hâm nóng lại thôi.
Vào bàn ăn thịnh soạn,vừa ăn tôi vừa nhớ lại những gì mình đúc kết vào hôm qua:
-Xem nào,bọn zombie này thì giống trong phim rồi:hành động theo âm thanh và nhìn.vậy có lẽ thì cũng phải xuyên táo giống trong phim mới chết được nhỉ.hành động có vẻ cũng không quá nhanh nhẹn lắm.tầm tầm người bình thường. không phải kiểu của World War Z rồi,chắc là kiểu của A Walking Dead. qua để ý thì có lẽ không trèo tường leo rào bay nhảy được,trong trạng thái nghỉ thì mình chỉ cần im lặng qua thôi là được...Chẹp giá như có khẩu súng nhỉ,đơn giản khỏi suy nghĩ nhiều mất công!!!
Tự mơ mộng,tôi nuốt vội miếng cuối cùng,rồi mang bát đũa đi rửa. Tự nhận thấy mình khá là rảnh,nhưng thôi kệ rửa bát tý thì chả chết ai,tiện thể tiêu cơm luôn kẻo lát làm nhiệm vụ lại đau bụng sốc hông thì xác định.rửa tay chân sạch sẽ tôi lên phòng lấy cái balo đã chuẩn bị từ hôm qua.
2 con dao một bình nước loại 1.5l ,vài cuốn báo dày lát nữa còn trang bị,cây giáo làm hôm qua,cái bật lửa phòng trường hợp vào chỗ tối,một tấm gương............và cái nón bảo hiểm.thật ra thì mang nón bảo hiểm nghe có vẻ vô lý và mắc cười nhưng tôi thấy cần thiết. trong cái trường hợp mà bị xô đẩy, bị lũ zombie lao vào cắn thì có thể “thiết đầu công” khi tay chân đang vướng chẳng hạn hay chuối hơn một tý là bị một vật gì đó rớt vào đầu có thể dẫn đến choáng váng hay tệ hơn là bất tỉnh.mà trong cái hiện thực tàn khốc này thì chậm một giây là game over rồi. có lẽ cái bật lửa thì hơi nhỏ đấy nhưng mà tôi không kiếm được gì khác tốt hơn,thời nay đâu đâu cũng đèn điện ko thì điện thoại laptop cũng có ánh đèn,cũng chả phải nhà nào cũng mua đèn pin về dự phòng đâu....
Mọi thứ đã đầy đủ,tôi lấy cuộn băng keo để cuộn 2 cuốn báo vào 2 bên cánh tay.Và tôi chợt lóe lên một từ trong đầuhể Lực. đúng thế,tôi quên mất điều tối quan trọng này.trong phim thì diễn viên đi ngày nọ qua ngày kia, không mệt mỏi đơn giản là họ đang đóng phim họ được nghỉ ngơi ăn ngon phè phỡn rồi đóng tiếp.còn tôi là đời thật,phải biết lượng sức mình,tôi tự nhận thấy mình không có thể lực tốt,tối đa hoạt động liên tục chắc được khoảng 30p là cao trong tình trạng sung sức.ngày trước thì thế,còn trong tình trạng mà thiếu ăn thiếu chất thế này thì có lẽ 10 15p là cao.vậy nếu rơi vào tình trạng bị truy đuổi liên tục thì chết mất. đã thế còn phải mang ba lô đồ đạc lỉnh kỉnh nữa,rồi lại còn phải vượt chướng ngại vật chứ có phải chạy băng băng như chạy đua 100m đâu.quá nhiều lỗ hổng trong kế hoạch,vuốt mồ hôi ra nãy giờ,may mà kịp nghĩ ra không thì đến lúc thực hiện thì 100% tạch mất.hơn nữa cái chân đau cũng chỉ vừa lành lại,chưa thật sự hoàn hảo như lúc đầu....
-"Nếu mà giờ không đi thì sớm muộn gì cũng không còn gì ăn chưa đói nhưng rồi sẽ đói.đi cũng chết mà không đi cũng chết!!!’’ khó khăn dồn ép,làm tôi căng não ra suy nghĩ.
Lẩn thẩn chán chường tôi đi lên sân thượng tắm nắng hứng gió cho thoải mái hi vọng mình lóe ra được sáng kiến gì hay ho.đứng trên sân thượng nhìn qua căn tạp hóa,nơi sẽ cho tôi lương thực và thực phẩm.
Bỗng một ý nghĩ lóe ra trong đầu tôi,đi vòng vòng suy nghĩ và tự nói một mình:
-Bọn zombie này bị thu hút bởi tiếng động và nếu thấy con người.nếu mình làm bẫy bọn nó ở cổng chính thì liệu có thu hút được không???có thể lắm chứ sao không!!
-Nhưng mà nếu bọn nó phá cổng thì sao???
-Hoặc lỡ ra kế hoạch không thành công thì sao,bọn chúng không bị thu hút thì sao???
-Thôi không nghĩ nữa.cứ làm thử thì biết.cùng lắm thì leo rào sang nhà hàng xóm vậy.bọn này không biết leo rào.không phải xoắn....
Kế hoạch vẫn được thực hiện,nhưng có thêm một bước dài nữa.Đi xuống dưới nhà,đồng hồ điểm 10h đúng.tôi còn khoảng 7 tiếng trước khi trời tối.nói là làm tôi bắt tay vào việc làm một bù nhìn.vâng một bù nhìn để dụ địch.cái này gọi là “dương đông kích tây” đó mà.
-Hề hề anh mà xuyên không về thời xưa khéo làm quân sư chứ chả đùa!!!
Tự sướng cho vui vẻ.tôi chạy xuống kho nhà sau,tìm không thấy một cái cây gậy nào cả.khó khăn rồi không có gậy thì làm sao làm bù nhìn đây.chạy lên phòng khách nhìn xung quanh xem có gì phù hợp. và tôi cười hí hửng.phải rồi bọn zombie thì khó mà phân biệt người thật người giả lắm,một cái ghế là đủ rồi.cái chiêu này tôi học của Mr Bean đây.
Lấy cái ghế gỗ trong phòng khách ra,tôi tròng vào đó một bộ quần áo vét đàng hoàng.nhìn chả khác gì cả,chỉ có tội là gầy lép và không có đầu.lục tung căn nhà lên tôi tìm thấy được một con gấu bông cỡ vừa ở phòng ngủ tầng 2.
Mang con gấu xuống phòng khác tôi lạnh lùng.......cắt đầu nó.đầu con gấu được tôi chọc xuyên qua môt cái cây và nhét qua cái áo dính vào thành ghế.bẻ gẫy 2 cái chân ghê khác tôi lấy băng keo quấn vào 2 bên hông của cái ghê.vậy là xong có đầu có tay.phần bông trong bụng con gấu tôi moi ra nhồi nhét vào trong lớp áo để trông có vẻ mập mạp.
-“Không biết bọn nó có biết con gấu hay con người không???,chắc không đâu nhìn ngu ngu thế mà”-thâm nghĩ trong đầu.
Mà thôi đã làm thì làm cho trót.rút con dao ra tôi bước về phía bức tường phòng khách.ở đó treo một bức tranh cỡ lớn và có hình một người chiến một hổ khá đẹp.
-“Chắc đắt lắm đây.nhưng kệ.không quan tâm.có mạ vàng thì anh cũng hốt”-cười gian trá tôi nhìn bức tranh.
Leo lên bờ tường tôi cầm con dao rạch một đường dài ở bức tranh cắt lấy khuôn mặt chiến binh.
-Cũng đẹp trai đấy cơ mà sao bằng anh đây,hô hô!!!
Cười khoái trá tôi nhận ra hôm nay tôi có vẻ vui hơn mọi ngày.không sao.vui là tốt rồi.còn hơn tối ngày rầu rầu suy nghĩ lung tung. Dán khuân mặt lên trước con gấu,thế là xong..
-Hình như còn thiếu thiếu gì đó!!!-xoa cằm suy nghĩ,tôi cứ nghĩ mình như một nhà thiết kế thời trang đứng trước một bộ đồ.
Búng tay cái chóc tôi chạy lên phòng ngủ tầng 2 lôi ra một cái nón kết, đội vào,và bây giờ thì nhìn đẹp hẳn ra.Tiếp theo đến công cuộc quan trọng rồi đây.phải thử xem công lao của mình có lừa đươc bọn zombie này không đã. Nhẹ nhàng mở cánh cửa sau,tôi vác chiếc ghê ra rón rén đi từ từ lên.cầm chiếc ghê che trước mặt tôi,thẳng tiến đến phía cổng.bọn zombie vẫn thế đang nằm trong trạng thái nghỉ.có lẽ bọn chúng chưa thấy được.tôi quyết định đưa chiếc ghế lên gần thêm.ánh nắng chói chang+ tâm lý căng thẳng làm tôi ra mồ hôi nhiều.
-“Liệu có thành công không???”-tôi thầm nhủ.
Khi chiếc ghế cách cổng còn khoảng 2 mét,có lẽ bọn chúng đã nhận ra.nhưng tôi thấy chúng không gào thét điên loạn như hôm qua,có phản ứng nhưng không có vẻ gì là thiết tha lắm. à âm thanh,đúng rồi bọn này cần âm thanh để kích động.suy nghĩ ra tôi lùi ghế lại và để ở gần cửa sau.phóng nhanh lên phòng ngủ tầng 3 nơi tôi ngủ.ở đó có một chiếc đồng hồ điện tử nhỏ chạy bằng pin,vẫn còn sử dụng tốt loa cũng đủ xài,không quá vang vong nhưng đủ to để thu hút bọn trong hẻm.tôi cầm lên và đặt lại báo thức.bây giờ là 12h trưa tôi đặt báo thức liên tục sau khoảng 30p,thế là đủ để tôi chuẩn bị.đổi lại âm thanh báo thức là tiếng chim cúc cu là chuẩn rồi.đi xuống nhà tôi nhẹ nhàng đặt cái đồng hồ lên ghế,và lại nhẹ nhàng đặt chiếc ghế lại vị trí cũ rồi nhanh chóng lui lại.
Rồi công đoạn một đã xong.tiếp theo tôi cần phải xem xét để vượt tường.xé nhỏ mấy bộ áo somi tôi tìm được,quấn quanh bàn tay để tránh phải mảnh kẽm gái trên gờ tường.tôi mang một chiếc ghê đặt bên hông bức tường.rồi tôi đứng lên rướn người lên để nhìn qua căn nhà bên cạnh.
-Trống,tốt rồi!!!-thở phào tôi ngồi xuống.
Mọi thứ đã xong.bắt đầu hành động.mang balo vào kiểm tra lại mọi thứ đầy đủ.nào lên đường thôi.
-À,suýt quên!!!
Tôi vạch quần xả stress ngay góc tường,những lúc căng thẳng thường hay mắc.cứ xả trước đi kẻo lát khó chịu mất tập trung.tất cả đã sẵn sàng.bây giờ chỉ việc đợi tiếng chuông vang lên.ngồi ở cửa sau.tôi đang mất dần kiên nhẫn.đúng là khi chờ đợi một điều gì đó thời gian trôi thật chậm.
-Thế éo nào lại lâu thế hay mình đặt sai nhỉ???-bực mình tôi quát thầm.
Vừa tính dợm người bước ra xem thì chuông báo kêu lên.ngay lập tức bọn zombie quay ngay vào cồng nhìn vào con zombie vào ghét điên loạn với tay qua cổng hòng túm lấy mà xâu xé.trông chả khác nào fan cuồng là mấy chỉ khác.
-Đến lúc rồi!!!-một câu thể hiện quyết tâm tôi lao ngay đến chiếc ghế và lập tức đứng lên lấy cán ngọn giáo tự chế mà đập vỡ lia qua đống mảnh chai.
Tạo một khoảng trống đủ rộng tôi vội rướn mình lên hàng rào.nhìn qua bên kia.không có gì cả.thật tốt.quay qua phía cửa, bọn zombie vẫn bị thu hút.tôi nhẩy xuống hàng rào một cách nhẹ nhàng nhất có thể.
-Huỵch!!!-rất cố gắng nhưng vẫn tạo ra một tiếng động hơi to một tẹo.
Vừa kịp đứng dậy nhìn ra cửa tôi như chết điếng mình.
***************
Tập 4: Vượt Tường
Tôi như chết điếng mình khi ngước mắt lên.Cánh cổng căn nhà kế bên này vẫn đang còn mở.Nếu lúc này đây lũ zombie bên kia nghe được tiếng động và chạy sang thì tôi chết là cái chắc.Tự rủa thầm mình thế nào mà lúc nãy nhìn không thấy cánh cửa.Ngay phút này đây tôi phải có một quyết định nhanh chóng:hoặc là chốt cánh cửa hoặc là im lặng và đi tiếp.Tôi nhanh chóng đưa ra quyết định của mình:
-Đằng nào lát nữa cũng phải đi qua đường này để quay lại,phải chốt cửa lại thôi không lát nữa lỡ đâu có con nào đi lang thang vào thì khốn!!!
Tôi quyết tâm phải chốt cánh cửa lại.Cố gắng đi một cách thật nhẹ nhàng đến cánh cửa,tôi rón rén như một con mèo đang rình chuột. ánh mắt bỗng nhòe đi,vội trở mu bàn tay vuốt qua,mồ hôi đang vã ra như tắm,tôi có gắng bình tĩnh hết sức có thể.Vào lúc này bỗng mọi âm thanh tôi tạo ra bỗng nhiên thật to lớn:tiếng tim đập thình thịch,tiếng bước chân trên nền sân,tiếng thở của tôi....khoảng cách chỉ 5 mét đến cánh cổng mà sao thật xa vời.tôi cố gắng chậm thật chậm đi lại gần cánh cửa.Còn cách cánh cửa khoảng nửa mét,những tiếng đập thình thình và gào thét của bọn zombie ngày càng rõ hơn.
-“vậy là con bù nhìn vẫn còn tác dụng!!!”- tôi thầm nghĩ.
Đẩy tay vào cánh cửa,rất từ từ chậm rãi nhẹ nhàng để khép cánh cửa lại.có lẽ do cánh cửa nằm thế đã lâu,mỗi lúc tôi đẩy dù rất nhẹ vẫn phát ra âm thanh “két.....két...” như cứa vào tim. Tay tôi nhẹ nhàng hết sức có thể,như là đang nắm trong tay một viên thủy tinh dễ vỡ.Vừa chạm vào cánh cửa còn lại.tôi vội vàng chốt ngang qua ngay.Nghiêng người qua góc tường ngồi bết xuống thở phào,lấy tay vuốt mồ hôi,lúc này bỗng mệt nhoài người ra.Nhếch mép cười đểu,tôi tự nghĩ:
-“có tý thế này đã mất bình tĩnh thế thì lúc khác chắc tè ra quần mất!!!”
Ngồi nghỉ 5p cho hồi sức tôi đứng đậy và liếc qua cánh cửa,vẫn chưa bị phát hiện.vụt chạy nhanh qua cánh cửa đến bức tường tiếp theo.vậy là một căn.còn 4 căn nữa.để chắc chắn tôi nhìn tiếp xung quanh,đảm bảo sự an toàn.bức tường bên đây thì không có mảnh chai,mà chỉ là một hàng cọc sắt cách nhau thưa thưa.vậy là tốt không cần thiết tạo thêm tiếng động.vì ở đây từ cửa nhìn vào sẽ thấy tôi ngay.hi vọng không có con zombie nào nhàm chán mà ngó qua đây.lấy tấm gương ra gắn vào đuôi chiếc giáo,tôi đưa lên và nhìn qua gương khung cảnh bên kia.
-Không có ai!!!- nói nhỏ trong miệng,tôi thấy tự tin hẳn,không quên lia sang để nhìn cánh cửa cổng bên đó.cánh cổng đã rào khóa kĩ lưỡng rồi.
Tôi nhẹ móc chiếc ba lô vào đầu mũi giáo và đưa vượt qua tường thả qua bên kia.
-Bịch,cong cong!!!- tiếng mấy lon đồ hộp va vào nhau,âm thanh không lớn.nhưng tôi vẫn im lặng để xem có biến gì xảy ra không.
Sau khoảng vài giây thấy mọi thứ vẫn như kế hoạch,bọn zombie vẫn bị thu hút tôi vội vàng quăng ngọn giáo qua bên kia. Lùi lại một khoảng để lấy đà,dùng hết sức tôi nhảy lên và nắm lấy 2 cái cọc sắt.Gồng mình hết sức tôi rướn người lên cố đu một chân lên.
-Hự!!!- tôi vuột tay té xuống.không ổn sức tay tôi không đủ để rướn người lên đủ cao để đưa chân lên.
Phun một bãi nước miếng,tôi lầm bầm rủa thầm:
-biết thế ngày xưa năng tập tạ thì đỡ khổ!!!
Phải tìm cách để vượt qua bức tường này.chui vào căn nhà này tìm chỗ đứng thì tôi không muốn phần vì không biết cách nào để phá khóa cửa phần vì tốn thời gian.thật là khó khăn kế hoạch quên mất đi phần vượt tường này.ngồi xuống cho thể lực hồi lại đồng thời nghĩ cách để vượt qua,tôi nhìn chăm chăm vào bức tường.vài phút sau một ý nghĩ lóe lên.Tháo giày ra và quăng qua bên kia.tôi lại tiếp tục lấy đà và đu lên lần này mọi chuyện dễ dàng hơn,nhờ bàn chân bám dính vào tường hơn so với giày+với gồng mình của cánh tay tôi đã đu lên được bức tường.nhìn qua bên kia một lần nữa,đồng thơi quay lại nhìn lũ zombie,mọi thứ vẫn đúng như kế hoạch.
Nhẩy xuống phía bên căn nhà tiếp theo.tôi mở khóa balo.bỏ đôi giày vào trong,đi chân trần thì vượt tường dễ hơn mà.vậy là còn 3 căn nhà nữa thôi.tôi đoán khoảng thời gian vừa qua khoảng từ 15p đến 20p.tôi nhớ là chuông báo thức vẫn còn có thể báo thêm nếu đúng như tôi dự tính.nhanh chóng tôi chạy đến bức tường.lần này dễ hơn hẳn,nhờ kinh nghiệm 2 lần trước tôi làm rất nhanh quy trình:kiểm tra-quăng đồ đạc-leo tường.có cảm tưởng mình là một tên trộm kiệt xuất rồi đấy.tôi vượt qua 3 ngôi nhà còn lại không khó khăn gì.
-Phù,sau bức tường này là thiên đường đây!!!- thở phào một hơi,tôi lẩm nhẩm.
Hít mạnh vài hơi,tôi quăng đồ đạc qua bên kia sau khi đã kiểm tra kĩ càng.Lần vượt tường này cũng đơn giản vì tôi đã có kinh nghiệm.thế nhưng trong một phút bất cẩn lúc nhảy xuống,tôi đã bị thương.có một vết rạch nhỏ khoảng vài cen ở má chân do khi bay qua bên tường chân tôi chạm vào ngọn giáo quăng xuống lúc trước.sai lầm của tôi lúc là coi vết thương nhỏ,với lại hứng thú trước kho tàng-tiệm tạp hóa làm tôi bỏ qua ngay.Ngay cái lúc mà vết thương xuất hiện,một sự thay đổi trong đám zombie.Trong lúc ấy tôi vẫn không hề hay biết.hí hửng vội vàng tôi đeo ba lô lên và cầm ngọn giáo đi vào.Căn nhà tạp hóa này thì cánh cửa cổng không được chắc chắn như những căn nhà khác.nhưng bù lại nó còn một lớp cửa kéo ở phía sau,và tôi biết chắc là đằng sau cánh cửa kéo này là cơ man bánh kẹo đồ ăn mà tôi đang rất thèm muốn.Nhìn ra cánh cửa cổng tôi thấy mọi thứ vẫn bình thường. đi nhanh đến cánh cửa kéo,tôi lấy ngọn giáo gõ vào trong cánh cửa và áp tai lắng nghe-mọi thứ vẫn bình thường và im lặng.để chắc chắn tôi tiếp tục gõ mạnh thêm một chút nữa-vẫn im lặng.
-Vậy là trong nhà này không có zombie!!!-tôi nghĩ thầm.
Nhìn quanh tôi thấy có một cái khóa cửa ở dưới-chỉ cần phá cái khóa này là tôi có thể mở được. Tôi lấy ngọn giáo gõ mạnh vào khóa cửa,vẫn không mở.khá là khó khăn rồi đây.
-Làm sao đây!!!-nhăn mặt lại tôi bực mình,đúng là tiền trước mắt mà không làm gì được.
Xung quanh thì không có gì để mở được cái khóa này cả.bây giờ nếu không mở được không lẽ bó tay.tôi bèn vòng quanh ngôi nhà.hi vọng có cánh cửa khác.nhưng căn nhà này thì lại chỉ có một lối vào.
-Thằng nào thiết kế cái nhà như cứt,làm nhà thế này thì hỏa hoạn chạy bằng mắt à!!!- bực mình tôi chửi đổng một mình.
Xem ra phải phá khóa mà vào thôi,không còn cách nào khác.Tôi lấy hết sức bình sinh dùng ngọn giáo đập vào cái khóa,cũng đã tính đến việc phá cánh cửa nhưng tôi không dám vì sẽ tạo âm thanh rất lớn.5 lần 10 lần,cái khóa vẫn như cũ,có chăng là vùng đất xung quanh đã be bét,dựa vào ngọn giáo tôi thở hồng hộc.
-Tao không tin không phá được mày!!!-tôi rít lên trong tiếng thở.
Nếu mà vẫn tiếp tục đập tôi chắc rằng đây không phải cách,đập đến mai chưa chắc đã gãy,chưa kể là tay tôi đã rã rời.tôi thay đổi cách.để chiếc ba lô làm điểm tựa.tôi chọc ngọn giáp xuyên qua cái khóa và dùng hết sức bình sinh tôi ấn mạnh ngọn giáo xuống.
-Beng!!!
Trượt theo đà tôi đã oạch xuống,thân đè xuống ngọn giáo đau điếng.Tôi cười sung sướng quên đi cơn đau quay lại nhìn.cái khóa vẫn còn y nguyên,nhưng đầu móc dính dưới đất đã rỉ sét từ lâu nên bung lên theo lực đẩy.cười ha hả một mình,tôi vội vàng kéo cái balo ra và đi giày vào,cầm ngọn giáo chắc trong tay,nhẹ từng chút tôi kéo cánh cửa lên cách mặt đấy khoảng chừng 30cm.tiếng ồn ào cánh cửa tạo ra theo từng nhịp kéo của tôi.một khoảng tối đen trong đó,tôi thận trọng cầm ngọn giáo gõ vào bên trong vài cái.rút ngọn giáo ra ngay lập tức tôi làm thủ thế,sẵn sàng xuyên táo bất cứ thứ gì ló ra.vài phút trôi qua.mọi thứ vẫn im lặng.tôi với tay đẩy mạnh cánh cửa lên đồng thời nhảy lui lại vài bước.Không có con zombie nào đồng thời một kho tàng hiện ra trước mắt tôi.đủ các loại bánh kẹo,còn có sữa này,mì tôm này,thuốc lá này.....
Chưa kịp mỉm cười hạnh phúc tôi đã nghe thấy tiếng gào thét ngay gần đây.quay phắt người lại tôi vẫn không thấy gì.nhưng trực giác cho tôi biết những tiếng gào thét mà tôi nghe đang rất gần và có vẻ ngày càng gần.liều mạng tôi chạy cánh cửa cổng và nhìn nghiêng về phía bên căn nhà của tôi.bọn zombie đang đi qua bên này.không nhanh.nhưng rõ ràng chúng nó không còn bị lừa nữa.Lo lắng,tôi không biết làm thế nào mà bọn nó không bị lừa.rõ ràng là bọn nó đang đi qua bên đây và bọn chúng biết có người-là tôi ở đây.
Ngay lập tức tôi chạy vào trong tiệm tạp hóa.kéo cánh cửa xuống.tôi biết là cánh cửa cổng bên ngoài không chịu được sự đè ép của bọn zombie,quan trọng là bao lâu trước khi nó sập. tiệm tạp hóa tối mù.lục tìm trong balo tôi tìm cái bật lửa.
-Xoẹt....xoẹt.....phụt!!!-ánh lửa vàng vọt nhỏ nhoi lúc này là tất cả những gì tôi có .
Vội vã tìm quanh,tôi tìm được mấy cây nến trong tủ.đốt ngay 2 ngọn nến trước khi cái bật lửa quá nóng.tôi nhanh chóng thắp lên.có ánh sáng tôi tìm cách đẩy những cái tủ ra phía cánh cửa kéo.Ngoài kia,bọn zombie bắt đầu đập lên cánh cửa cổng rầm rầm như đòi nợ thuê...Tôi gom hết những thứ có thể chắn ngay lại trước cánh cửa kéo.đây sẽ là pháo đài phòng thủ cuối cùng của tôi.Cánh cửa kéo đã được che chắn bởi 2 chiếc tủ mà tôi đẩy kịp cộng với vài cái ghế.
-Chưa đủ!!!-tôi nói trong sự lo lắng.
Chạy thẳng vào trong nhà.tôi kéo một chiếc bàn gỗ nặng ra,vào lúc này tôi hầu như không cảm thấy mệt,mà nếu có cũng cố mà quên đi.tiếp tục chạy vào nhà tôi lấy hàng loạt thứ thập cẩm mà tôi chạm vào mang ra quăng ngay vào bức tường tự tạo.
-Rầm!!!-Bọn zombie đã phá cánh cửa cổng và lao vào đập phá cánh cửa kéo.
Tôi lùi lại cầm chắc ngọn giáo.Nhưng cánh cửa kéo khá dẻo dai+ với bức tường tôi tạo ra,có lẽ bọn nó sẽ không phá được.Thế là hết.Tôi đã mắc kẹt trong căn nhà này.ít ra thì không chết vì đói được trong một khoảng thời gian.
Nằm dài ra,tiện tay với lấy hộp sữa fristi bên cạnh,chọc vào và hút,ánh mắt nhìn lên trần nhà: