[size=130]✰Cảm tưởng về thời cắp sách tới trường trong Anime✰[/size]
✧ Part 1: Lời nói đầu:
Chúng ta dù muốn hay không muốn sẽ trải qua 12 năm mơ màng tơ tưởng một cái gì đó, hay một ai đó - hay thả hồn theo gió ngắm nhìn bầu trời xanh biếc qua tấm gương cửa sổ.
- Những kệ tủ bỏ đồ truyền thống quen thuộc đã tồn tại qua bao thế hệ học sinh - Nơi chứa đựng biết bao kỉ vật của một đời học sinh cắp sách đến trường ( đồ ăn vặt - giầy vớ- áo mưa - dù- sách, vở, tài liệu - bảng kiểm điểm - thư thách đấu - thư tỏ tình - quà sinh nhật - Socola Valentine...). Tiếc thay Việt Nam mình còn hạn chế, mỗi lớp một tủ thì ... cạp đất mà ăn.
Những không gian quen thuộc khi chúng ta vừa đi vừa tán dóc hay đi cùng với người bạn khác phái mà ta có cảm tình đặc biệt hoặc tệ hại hơn - bị giáo viên kéo tay vào văn phòng kỉ luật . Tất cả chỉ có thể tìm thấy - bắt gặp ở hành lang một nơi (trường học).
Mỗi năm , nhiều người tụ tập quanh một nơi duy nhất (lớp học) - trong đó có mình và những bạn học cùng lớp. Có thể cùng tuổi hoặc khác tuổi ( bị lưu ban hay gì gì đó ) nhưng vẫn luôn vui vẻ, tạo nên mái nhà thứ hai tuyệt vời.
Nhiều lúc, học sinh chúng ta thường bị căng thẳng, áp lực trong thi cử, học tập -> Phải luôn cố gắng ko bị dính " trứng vịt" hay bị "chống gậy" suốt học kì . Có 1 số thì lại vui vẻ, tự tin với năng lực học của mình.
Kết bạn với những người bạn mới như sợi dây ràng buộc quấn chặt lấy chúng ta suốt quảng thời gian đi học. Nếu bạn may mắn thì có thể gặp người trong mộng của mình . Việc chúng ta gặp nhau, hiểu nhau, kết bạn nhau .... đôi khi cũng là cái duyên do ông trời sắp đặt trước, không phải ngẫu nhiên mà chúng ta găp gỡ nhau . ^^
Và cứ như vậy, chúng ta tiến về phía trước cùng học tập, cùng phấn đấu cho tương lai sau này. Một khi đã rời mái nhà trường "Nếu bạn lỡ đem lòng yêu mến 1 người khác phái cùng trường thì hãy trận trọng và giữ gìn tình cảm ấy, vì tình cảm tuổi học trò rất nhẹ nhàng và trong sáng" Có thể xem nó như một kỉ niệm tuyệt vời, một kỉ niệm đến sau này vẫn sẽ không quên.
Đúng vậy, học đường trong Anime cứ như là mơ, đến bao giờ Việt Nam mình mới được vậy nhỉ??