Thời gian hiện tại: 21:46 - 22/12/2024
Công cụ & bài viết hay
Lần hoạt động
Ngày hôm qua...đã từng - Chap 101
Bình minh ló dạng sau những dãy nhà cao tầng. Chẳng có nụ hôn ngọt ngào chào buổi sáng. Khẽ xoay qua ôm lấy cái gối ôm của em mua vào lòng, mùi hương của em còn vẹn nguyên....mùi của yêu thương, mùi của nổi nhớ giăng đầy. Em ở gần đó...vậy mà chẳng thể chạy ào lại ôm chầm chỉ để nói “anh thực sự rất nhớ em...”
Nó thay đồ, sử dụng cái bàn chải duy nhất trong nhà để đánh răng rồi lên trường để học. Ngày trở lại trường, cũng ko có gì đặc biệt vì sự có mặt hay vắng mặt của nó trên lớp cũng ko quá nhiều người biết đến. Nếu mọi ngày nó học hành có vẻ lơ là thì hôm nay nó đã chịu khó chú ý đến bài học nhiều hơn. Tan học bất giác thấy trống rỗng trong lòng...chẳng lẽ lại tìm chị đi chơi nửa....nghĩ đi nghĩ lại một hồi nó call cho nhỏ Hân
- Hân nghe nè
- Đang làm gì vậy
- Uhm...đang đọc sách
- Sách gì
- Tiểu thuyết nè
- Chà biết đọc tiếu thuyết luôn
- Chứ sao...giờ mới biết hả
- Ừ
- Call có gì hok M
- Đi đâu đó chút dc ko
- Uhm...M muốn đi đâu
- M hổng biết nửa
- Ừ thui M qua chở Hân đi siêu thị nửa đi
- Cũng dc
- Uhm...Hân thay đồ, qua nhanh nghen
- Ờ
Chạy xe qua nhà Hân giữa trưa nắng để rủ đi chơi...nó cũng thiệt là điên hết sức. Tới đầu hẽm nó móc dt ra gọi Hân
- Alo tới rồi nè
- Chờ chút xíu đi...chưa xong
- Nhanh nha
- Biết rồi...chớ xíu nha
- Ờ ờ
Từ nhà nó qua tới nhà Hân dữ lắm cũng 15 phút chạy xe thay đồ gì mà lâu quá trời ko biết....Đứng, ngồi rồi nằm dài trên xe cuối cùng nhỏ Hân cũng xuất hiện.
- Làm gì lâu dzậy
- Thay đồ
- Thay đồ hơn nửa tiếng
- Make up nửa bộ
- Trời đi chút chuẩn bị chi cho kỹ ko biết
- Kệ...Hân muốn đẹp
- Ờ ờ
- Hỏi nhiều quá...giờ qua siêu thị trước nha
- Ờ
Nhỏ Hân vui vẻ ngồi lên xe. Trong số những đứa con gái nó quen thi nhỏ Hân là người biết chăm sóc sắc đẹp nhất, bởi vậy da của nhỏ cũng trắng nhất cho nên vừa bước lên xe đã vội giật ngay cái áo khoát của nó trùm lên đầu.
- Nắng kiểu này đen da ngta hết
- Ờ
- Tự nhiên đi chơi giữa trưa...khùng thấy sợ
- Ờ
- Ờ hoài dzậy
- Nói đúng thì ờ chứ biết nói gì giờ
- Đúng là khó ưa. Chạy nhanh đi nắng nè
- Từ từ có che nắng rồi đòi gì nửa
- Che nhưng vẫn bị đen biết chưa
- Ờ
Cãi nhau linh tinh một hồi cũng tới siêu thị. Bước vào bên trong, cảm giác mát lạnh xâm chiếm lấy cả người...dễ chịu. Gửi giỏ đồ xong nhỏ Hân bắt nó kéo theo cái xe đẩy để nhỏ mua đồ. Làm như cả tháng trời hổng đi siêu thị hay sao mà mua đủ thứ...Nhiệm vụ của nó rất đơn giản, đẩy xe theo sau lưng, nhỏ chỉ món nào thì tự lấy bỏ vào lồ ng xe. Tự nhiên rủ nhỏ đi chơi giờ y chan osin sai vặt. Làm như tính nó dễ sai lắm hay sao mà thấy ai quen nó cũng going cô chủ chứ hổng phải bạn bè.
- Nè nước ngọt nào ngon hả M
- Ờ...thường M uống 7up với redbull...
- Cái đó ngon hả
- Ờ ngon với M
Nhỏ gật đầu lấy luôn mỗi loại 2 lốc bỏ vào xe xong xoay lưng đi tính tiền
- Tính tiền xong mình lên tầng trên ăn kem ha
- Gì...Hân cũng thích ăn kem hả
- Trời kem ai mà hổng thích
- Ờ
- Còn đống đồ này
- M xách đi
- Nặng lắm
- Con trai làm ơn ga-lăng đi nha
- Ờ ờ
Thầm trách cái sự ngu của mình vì đã lỡ dại rủ nhỏ đi chơi, nó ngậm ngồi vác hai bọc đồ to đùng đi lên thang cuốn...người qua, người lại nhìn nhỏ Hân rồi nhìn nó tủm tỉm cười...làm như chưa thấy trai xách đồ theo sau lưng con gái bao giờ hả trời.
Lên tới cafe trên sân thượng nó nằm dài ra bàn thở...Nhỏ Hân nguýt dài
- Người vô duyên hổng bỏ...đi quán xa người ta mà tối ngày nằm dài à
- Ờ
- Thấy ghét quá nha...ngồi dậy đàng hoàng coi. Ăn gì kìa
- Ăn cafe uống cơm gà
Nó vừa úp mặt xuống bàn vừa gọi....tự nhiên nhỏ Hân với nhỏ phục vụ cười khúc khích
- Hihi đồ điên...nói khùng khùng gì dzạ
- Thì kiu món đó
- Điên quá à....chị cho em 2 ly rau má với hai cơm gà nha
- Ủa cafe của M đâu
- Trưa đừng có uống cafe uống rau má cho mát.
Nó chẳng nói gì nửa, nằm dài ra hưởng cái mát của cafe. Chợt nhỏ Hân nhẹ giọng
- M gặp nhỏ Thy rồi hả
- Uhm
- Có nói gì ko
- Có
- Rồi M tính sao
- Chờ
- Chờ gì
- Chờ Thy quyết định
- Uhm...Mấy nay nhà nó cãi nhau suốt. Nhà chỉ có anh Huy bênh vực nhỏ Thy...Hân cũng hổng dc qua gặp nhỏ Thy luôn
- Vậy à
- Có cách nào ko M
- Có
- Vậy M còn yêu Thy nhiều lắm hả...
- Ừ
- M cứu nó ko
- Nhất định
- Sao thấy M thờ ơ quá à....
- Chờ
- Chờ gì...
Cuộc nói chuyện cắt ngang bởi nhỏ phục vu mang đồ ăn ra...Nó nhìn nhỏ Hân mĩm cười
- Ăn đi Hân...M biết mình phải làm gì mà
- Uhm...
Nhỏ Hân nhìn ra bên ngoài khung cửa...gương mặt thoáng nét buồn...có lẽ vì chuyện của nó...làm Hân buồn theo chăng...
- Đang nghĩ gì vậy
- Có gì đâu..Hân nghĩ tới chuyện của mình thôi
- Qua lâu rồi mà...còn buồn hoài vậy
- Ko...chuyện đó đâu đáng để Hân quan tâm
- Chứ chuyện gì...
- Uhm...chuyện chỉ mình Hân biết thôi
- Ko nói dc à
- Ko dc
- Ừ vậy chừng nào nói dc...cứ chia sẻ với M nếu muốn
- Hì...M là người đầu tiên Hân ko muốn chia sẻ chuyện này đó
- Sao vậy
- Vì M rất khó ưa và....ngốc
- Trời...ờ vậy...thui...mai mốt có suy nghĩ lại nhớ chia sẻ với M nha
- Để xem thái độ
- Ờ ờ...
Ăn ko được bao nhiêu, đồ ăn quán làm ko hợp khẩu vị cho lắm.
- M có đi làm hok
- Uh..chiều M mới làm
- Vậy...giờ mình về nhà cất đồ rùi M chở Hân đi coi phim nha
- Hả...giờ coi phim nửa sao
- Ừ...bộ hổng thích đi hả
- Ờ ờ...thì đi
- Sao thấy trả lời miễn cưỡng
- Đâu có...muốn đi mà
- Thiệt hok
- Thiệt
- Uhm vậy đi
Nhỏ Hân gọi tính tiền rồi tung tăng đi xuống dưới mặc cho nó khổ sở với hai bọc đồ to đùng. Chạy qua nhà Hân...xách đồ vào trong để cất giúp nhỏ ngay lập tức bị chị hai nhỏ với bắt lại điều tra lí lịch...làm như nó có ý định bắt cóc nhỏ Hân ko bằng. Ngồi nói chuyện cả nửa tiếng trời mới được thả đi...Nó im lặng đi ra xe, sau lưng nhỏ Hân cười tủm tỉm đi theo.
- Qua nhà M trước rồi hả đi coi phim nha
- Chi
- Cất cái này nè
Nhỏ Hân giơ hai bịch trắng trắng lên trước mặt nó
- Gì vậy
- Nước ngọt với mấy gói mỳ
- Chi
- Cho M uống chứ chi
- M đâu có mua đâu
- Thì Hân mua
- Tự nhiên mua cho M chi vậy
- Để M ăn uống
- Nhưng mà
- Mệt....nói nhiều bực nha..đi nhanh đi
- Ờ ờ...bình tĩnh
- Nhiều chuyện
Trời trời...lại bị nói xấu một cách trắng trợn...Làm như hổng nói xấu nó nhỏ ăn hổng ngon hay sao ấy. Chạy xe ghé nhà để đồ xong hai đứa quay trở lại Megaster gần đó để coi phim.Chọn một bộ phim hài nhẹ nhàng để coi...nó im lặng thưởng thức bộ phim và ly coca còn nhỏ Hân như thường lệ nhanh chóng giải quyết sạch bịch bắp to tướng.Cũng may phim ngắn nên nó ko phải chạy ra mua thêm bịch bắp cho nhỏ ăn. Xem xong phim cũng vừa sắp tới giờ nó đi làm nên đưa nhỏ Hân về.
Cảm thấy đói, nó chạy qua quán vào bếp xin một phần bít-tết ngồi ăn tại chỗ rồi mới đi làm việc. Có nó ông Kha cũng rảnh tay để lo sổ sách hoặc ngồi tiếp chuyện với khách quen. Công việc cứ cuốn nó đi quên cả thời gian, quên cả mệt mõi...nó ko biết còn đủ sức để giữ thái đồ bình tĩnh này đến bao giờ nửa, mỗi giờ trôi qua lòng nó như có ngọn lửa đang cháy lớn hơn, nóng hơn. Có lẽ người duy nhất trong quán này hiểu nó đang nghĩ gì chỉ có mình ông Kha, vì vậy cứ đi ngang nó ông Kha lại vỗ vai một cái trấn an tinh thần...nếu ko có mấy cái vỗ vai đó chắc nó cũng khó mà tập trung được vào công việc.
Kết thúc buổi làm, nó lặng lẽ chạy xe qua nhà em. Ko phải để gặp em...mà nó chỉ muốn ngồi nhìn vào khung cửa sổ của em, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng đủ an lòng. Đứng một lúc bổng nhiên cửa nhà em mở, dáng người quen thuộc bước ra...là em. Hôm nay em mặc một chiếc váy màu đen gợi cảm từ xa nó ko thể nhìn rõ gương mặt em nhưng nó biết chẳng ai khác đang đứng đó là người yêu nó. Định nhấc chân chạy về phía em thì nó buộc đứng lại núp trở vào trong gốc cây. Chiếc xe hôm trước từ từ lăn bánh ra cổng, người đàn ông dừng xe bước ra mở cửa cho em vào...bất giác nó nhìn thấy họ thật xứng đôi, bất giác bàn tay nó bấm chặt vào gốc cây, vai run run mĩm cười chua xót. Chiếc xe chậm chậm đi ngang mặt nó,khung kính màu đen vô hình trở nên một vật cản quá xa xăm...em ở đó....mà chẳng thể nhìn thấy nhau...em đi bên người ta đó...nó chỉ biết đừng nhìn...Hơn mười một giờ khuya rồi mà còn đi ra ngoài...có lẽ câu trả lời dành cho nó đã có...giấc mơ...phải chăng chấm dứt từ đây. Bên trong nhà em, tiếng cãi vả đang vang lên...có lẽ anh Huy đang tranh luận gì đó với mẹ em...nghe thấy đó những cũng ko để làm gì...nó ngửa mặt mĩm cười lên xe chạy trở về căn gác trọ nhỏ bé của mình..
.
Bóng đêm như nuốt chửng lấy nó...mọi thứ đều im lặng. Nó gục đầu...chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm qua...đã từng - Chap 102
Tiếng điện thoại dồn dập vang lên giữa khuya làm nó tỉnh giấc. Mệt mõi cầm lấy điện thoại...là số máy quen thuộc của em hiện lên trên màn hình...Trong đầu nó nghĩ sẽ tắt máy nhưng chẳng hiểu vì sao ngón tay lại bấm nút nghe...giọng em vang lên trong điện thoại...nghẹn ngào và gấp gáp
- Anh...anh ơi...mau tới đây đưa em ra khỏi đây đi anh...em sợ lắm...anh ơi...
Nó nói như hét lên trong điện thoại
- Thy...em đang ở đâu...nói anh nghe nhanh..em ko sao chứ
- Em...em sợ lắm anh ơi...em đang trốn trong tolet nè...anh cứu em đi..
- Em nói anh địa chỉ...nhanh đi em
- Dạ....khách sạn....trên đường....phòng....
- Được rồi em ở yên đó anh tới ngay
- Nhanh nhanh nha anh...em sợ lắm
Nó tung cửa phóng xe như điên trên đường, có lúc phải thắng gấp để hỏi đường rồi lại phóng xe như điên đến cái đường có khách sạn em đang ở. Nó chẳng cần biết em đang làm gì mà phải cầu cứu...nó chỉ biết nếu nó đến thằng nào làm gì em....nó sẽ giết thằng đó....nhất định như vậy...nếu có ai nhìn được vào đôi mắt của nó bây giờ...sẽ chẳng khác nào đôi mắt của một con thú.
Cuối cùng nó cũng tìm được cái khách sạn nơi em ở. Nó quăng xe lao ngay vào trong. Có hai người bảo vệ ngăn nó lại
- Nè nhóc...đi đâu chạy ào áo ghê vậy mậy
- Tránh ra...
- Nè ăn nói đàng hoàng nha...mày muốn quậy hả
Nó biết thế nào cũng ko thể chống lại nổi hai người bảo vệ to cao này...dù cơn điên trong người nó đang như ngọn lửa phừng phừng khó mà kiểm soát được. Nó móc trong túi đưa cho hai ông bảo vệ tất cả số tiền còn lại nó có.
- Anh chỉ giùm em phòng 405...bạn gái em đang cầu cứu em trong tollet phòng đó
- Vậy vậy là sao...mày bình tĩnh đi nhóc
- Dạ...em ko biết chuyện gì nửa, bạn em call cầu cứu em..chắc có chuyện gì...anh giúp dùm em...
- Được được rồi...từ từ
Ông bảo vệ cầm tiền cất vào túi vội dẫn nó đi về phía thang máy, ông còn lại chạy lại tiếp tân để lấy chìa khóa.
- Phòng 305 phải cái ông đi xe hơi màu xám hok nhóc
- Dạ chắc vậy...hồi chiều em có thấy ổng chở bạn em đi
- Rồi chắc lại dụ dỗ con gái người ta rồi...chuyện này tau thấy hoài
- Dạ
Lên đến phòng ông bảo vệ kiu nó bình tĩnh rồi đi lại gõ cửa phòng
- Anh ơi...xin lỗi vì đã làm phiền...khách sạn tụi em có chuyện cần hỏi.
Khoang một phút trôi qua. Có một người đàn ông mở cửa phòng. Trên người chỉ mặc một chiếc quần đùi, nhưng qua nét mặt nó có thể nhận ra chính là người lúc này chở em đi. Lập tức nó xông vào phòng mặc cho ông bảo vệ với người đó ngăn cản...Nó lao vào phòng...nhìn quanh. Quần áo đang vứt lung tung trên giường, có cả giỏ xách của em thường sử dụng nửa. Nó chạy ào lại cửa tollet nhẹ nhàng.
- Em...là anh nè..M nè...em ra đi..anh đưa em về...
- Anh ơi...em sợ lắm...huhu...
Em mở cửa bước ra...chiếc váy trên người em xộc xệch, người nồng nặc mùi rượu...ôm chầm hôn như mưa lên môi nó. Người đàn ông nó đoán tên Quang vội chạy lại đẩy nó ra đấm thẳng vào mặt khiến nó ngả ngay ra đất.
- Mày làm gì vậy thằng khốn...vợ sắp cưới của tau mà...còn em..quá đáng lắm nha Thy..em ko biết mình là ai hả
Em giằng tay Quang ra hét lên lao thẳng vào người khiến hắn lúi chúi ra phía sau
- Tui ko biết...sao anh dám đánh ảnh...tui giết anh...
- Em điên đủ chưa Thy...
Quang xô em ngả ra đất rồi quay ra nói với ông bảo vệ
- Khách sạn anh làm ăn kiểu gì để thằng điên kia nó vào quậy vợ chồng tôi hả
- Dạ...dạ tụi em ko biết...để em lôi nó ra...
Ông bảo vệ toan bước tới lôi nó ra. Tuy vừa bị đánh đau nhưng nó vẫn cố gắng đứng dậy nhảy lên giường lao đến góc phòng chụp ngay cái bình chữa cháy (trong lúc tới đây nó đã có nghĩ đến tình huống tệ nhất như thế này nên lúc lao vào phòng nó đã cố gắng nhìn quanh để tìm hung khí rồi mới chạy lại gõ cửa tollet). Nó dùng hết sức bình sinh giật phăng cái chốt, do giật mạnh và ko quen nên ngón tay nó bị rách toét máu. Chẳng quan tâm, nó chỉa vòi phun về phía ông bảo vệ la lên
- Anh đừng có xen vào.Thy em lại đây với anh
Em loạng choạng đứng dậy leo lên giường chạy về phía nó. Ông bảo vệ và Quang cũng hơi chùn tay khi nó khẽ xịt thử bột chữa cháy.
- Nè nhóc có chuyện gì từ từ nói...đừng có quậy...
- Ko anh cứ đứng qua một bên để tụi em giải quyết...còn ko...tui giết anh đó
Nó gằng giọng.
- Bửa nay tui mà ko đưa được Thy ra khỏi đây...tui thề sẽ quay lại trả thù...đừng có cản tui.
- Đ.m mày đừng có điên nhóc
- Anh biết tui điên thì chuyện gì tui hổng dám làm hả...nhắm dám giết được tui thì giết.
Nó nói như hét lên, gương mặt nó nóng bừng,tay cầm chắc bình chữa cháy sẵn sàng nếu ông bảo vệ lao vào. Có vẻ sự quyết liệt của nó cũng khiến ông bảo vệ hơi ngại cho nên đứng im vẫn chưa làm gì. Người tên Quang lúc này mới nhẹ giọng
- Nè..cậu là ai...sao tự nhiên quậy quá trời vậy..có gì nói chuyện từ từ
Nó mĩm cười
- Tui là người yêu của Thy
- Người yêu
Quang ngạc nhiên nhấn giọng rồi nhìn phía em đang đứng sau lưng ôm chặt lấy nó.
- Chuyện này là sao hả Thy
Em trả lời rất lạnh lùng, rõ ràng từng chữ...dường như sự có mặt của nó khiến em rất bình tĩnh để lấy lại thái độ như thường ngày.
- Đây là người yêu của em. Anh Huy có nói với anh hồi bửa đó.
- Là thằng nhóc này hả
- Phải!
- Em!....
Quang hất tay ôm mặt rồi ngồi xuống ghế im lặng một lúc rồi nhìn nó.
- Thì ra cậu là cái người làm bé Thy nhất quyết phản đối chuyện đám cưới hả
Nó nhẹ giọng.
- Ừ...nhưng tui hổng có làm...cưới hay ko là quyền của Thy
- Vậy sao! Cậu cũng dzữ dằn quá nhỉ. Giờ bỏ cái bình chữa cháy xuống được chưa.
Nó mĩm cười.
- Ra khỏi đây bỏ sau. Giờ anh tránh ra ha...tui với anh sẽ nói chuyện sau
- Ko nói bây giờ được hả
- Ờ...giờ nói chuyện...hok có hợp. Vậy nhé...Đi em
Nó đi từ từ ra cửa, em líu ríu theo sau ko quên cầm cái giỏ xách trên giường
- Thy...sao em làm vậy với anh. Anh có làm gì sai đâu
Quang khẽ ngẩn mặt nhìn em...Em mĩm cười, tay vẫn nắm chặt tay nó chẳng quay mặt lại
- Em chỉ coi anh là bạn. Người em yêu là M
- Vậy sao từ lúc đính hôn tới giờ em không nói gì
- Anh hỏi mẹ em nha anh...
Em quay qua nó
- Mình đi đi anh...
- Ừ
Nó nắm chặt bình chữa cháy đi ra ngoài, vài người nghe tiếng động cãi nhau đứng tò mò nhìn. Nó chẳng quan tâm kéo tay em vào thang máy...Trong thang máy cũng đang có người. Em chẳng quan tâm quay qua hôn lên môi nó.Rồi mĩm cười
- Nhớ anh quá
- Ừ...biết mà
- Hihi...
Em ôm chặt lấy tay nó. Cửa thang máy mở ra...Nó nhìn xuống chân em...tiểu thư của nó đang đi chân không...Nó khom lưng xuống
- Lên anh cõng ra xe nè
- Nổi hông đó
- Nổi mà
Em nhẹ nhàng leo lên lưng vòng tay ôm chặt nó, hai tay cầm bình chữa cháy, nó cõng em ra cổng, dựng xe lên đề máy, em leo lên xe ngồi sau lưng. Nó quăng bình chữa cháy xuống đất mĩm cười chào ông bảo vệ khác đang đứng gần đó nhìn em với nó ngạc nhiên rồi siết ga phóng đi. Đường SG ban đêm lạnh thật nhưng chẳng đủ làm nó thấy run...vì sau lưng em đang ôm chặt ngả đầu lên vai nó...
- Em nhớ anh lắm...nhớ sắp điên lên được...huhu em sợ lắm...em sợ anh sẽ hổng tìm em...em sợ anh bỏ rơi em rồi...huhu may quá...anh hổng bỏ em...nhớ anh lắm luôn
- Ừ...anh ở đây rồi nè...đừng khóc nửa...
Nó khẽ quay lại...em ngẩng mặt lên mĩm cười lau nước mắt hôn 1 cái nhẹ lên môi nó rồi ngả đầu xuống.
- Em yêu anh...
Nó im lặng siết ga...vậy là...câu trả lời đã có...tự nhiên cảm thấy háo hức cho những điều sẽ đến. Nó biết rằng sóng gió đang cuồn cuộn kéo đến. Nhưng chẳng hề gì...em của nó đang ở đây..em của nó đã gọi cho nó...em của nó đã sẵn sàng bên nó bất chấp tất cả.
Cuối cùng đã đến nhà...người em vẫn còn mùi rượu..Đưa em vào nhà...dắt xe lên rồi khóa cửa lại. Em ôm chầm lấy nó hôn như mưa. Mọi thứ như vỡ òa sau bao ngày xa cách, một ngày như hàng năm trời....nhớ em đến điên lên được. Nó vội đáp lại những nụ hôn của em...vội vả và gấp gáp. Chưa bao giờ bên nhau em và nó cuồng nhiệt như bây giờ. Ko có gì có thể chia cắt được em với nó lúc này. Cả hai lao vào nhau cho thỏa bao ngày đau khổ chia ly, cảm xúc như vỡ òa hạnh phúc...tình yêu thăng hoa trong những tiếng gọi tên nhau, trong hơi thở, trong mồ hôi và cả nước mắt. Em vẫn gọi tên nó, em lập lại hàng trăm lần ba tiếng “em yêu anh”...đó...còn gì hạnh phúc hơn...còn đòi hỏi gì hơn ở một tình yêu chân thành nhất.
Ôm em trong lòng...nó mĩm cười hạnh phúc. Em cũng nằm im ôm chặt nó...
- Có chuyện gì mà ở khách sạn vậy em
- Dạ...là trò của mẹ em đó. Mẹ muốn em gạo nấu thành cơm với anh Quang nên mới xúi ảnh đưa em đi bar. Anh hai biết nói em hay. Lúc anh Quang chuốc rượu em giả bộ say nhưng để ý đường với địa chỉ khách sạn, ổng đưa em vào...chờ ổng lo cởi quần áo em chạy vô tollet khóa cửa lại gọi anh đó
- Ờ vậy à...may ghê...anh cũng ngủ hổng tắt chuông nên chạy tới kịp
- Em biết anh sẽ tới mà
- Sao biết
- Vì...anh ngốc yêu em...
- Uhm...
Em chu miệng ngắt mạnh vào hông nó...
- Ghét anh lắm...lúc em về đây...anh hổng thèm đuổi theo cũng hổng thèm điện thoại , hổng thèm nói gì hết luôn....làm em cứ tưởng...anh lại lạnh lùng bỏ em luôn rồi...huhuhu.
Em nghẹn ngào...đấm nhẹ vào ngực nó liên tiếp...Nó chỉ mĩm cười hôn lấy em
- Anh xin lỗi...ko phải anh bỏ em...anh cần thời gian để suy nghĩ nên làm gì mà...cả em nửa, phải cho em thời gian suy nghĩ chứ...tụi mình còn nhỏ đâu có đùng đùng muốn làm gì thì làm dc nè
- Biết rồi...nhưng....ngta sợ anh bỏ ngta thiệt...anh biết em sợ lắm hok hả
- Uhm...anh biết mà...anh cũng sợ mà...thì giờ đang ôm em rùi nè
- Uhm...
Em nín khóc ôm nó thật chặt hiền ngoan như chú mèo vừa trãi qua cơn mưa ướt vậy....run rẩy...cần sự che chở...Đôi mươi tuổi đầu...vậy mà...em của nó đã phải chịu nhiều sức ép như vậy...còn đứng vững để yêu thương nó đến bây giờ...em của nó cũng rất kiên cường rồi đó....Vẫn câu nói cũ...vai nó tuy nhỏ...nhưng xin nguyện dc giang đôi tay này...che chở em
Ngày hôm qua...đã từng - Chap 103
Tiếng em thở đều đều cuộn tròn trong vòng tay nó im ngủ, thi thoảng đôi tay em siết chặt lấy nó trong cơn mê...em của nó có lẽ đã quá mệt mõi về tinh thần suốt mấy hôm nay. Nó cũng vậy, nhưng nó ko cho phép mình mệt mõi vì nó cần phải che chở cho em nửa mà. Trong đầu nó chuẩn bị sẵn cách đối phó với mọi tính huống sẽ diễn ra cũng như đã sẵn sàng mọi thứ để giữ em ở lại bên nó bất chấp tất cả. Trời SG ban đêm im lặng nao lòng, nhìn em ngủ ngon như thiên thần nhỏ, lòng nó rộn lên niềm hạnh phúc...mỗi lần nhìn em ngủ nó luôn cảm thấy như vậy. Khẽ hôn nhẹ lên bờ môi em, nó mĩm cười chìm vào giấc ngủ.
Trời sáng...mọi thứ lại diễn ra như những ngày bên nhau. Lại một nụ hôn ngọt ngào từ em đánh thức nó dậy, lại cảm giác có con ma đáng yêu đè lên người nhún nhún cười khúc khích ko cho nó ngủ nướng. Ko thèm mở mắt nó giơ tay kéo em vào lòng mĩm cười
- Dậy sớm vậy tiểu thư
- Ngta dậy lâu rùi...có tên ngốc anh ham ngủ nướng hoài lun. Dậy điiiiiii em muốn ăn sáng
- Ờ...vậy làm ơn đánh thức anh dậy dùm đi. Ngủ nửa rồi nè
- Hihi đồ đáng ghét
Em cuối người hôn thật sâu lên môi rồi nắm tay kéo nó dậy. Mĩm cười ôm em vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc em sau đó nó mới chịu lếch vào tolet vệ sinh cá nhân. Vừa chạm tay vào nước nó vội rụt lại vì đau rát. Nhìn bàn tay nó mĩm cười tự cốc nhẹ vào đầu mình, lại vì em mà bị thương rồi. ngón tay nó bị sướt do rút chốt bình chữa cháy hôm qua giờ sưng tấy lên đỏ loét, nhìn vào gương suýt phì cười vì vết bầm nho nhỏ trên khóe mắt phải, do cú đấm đêm qua của Quang đây mà. Sử dụng tay trái để đánh răng, rửa mặt nhẹ nhẹ tránh đau xong nó đi ra ngoài thay đồ. Em đứng sau lưng tự bao giờ mĩm cười cầm tay nó lôi băng trong hộp dụng cụ y tế ra cốc nhẹ lên đầu nó.
- Đưa đây em băng cho. Anh đó...lâu lâu cũng liều lắm lun nha
- Bảo vệ người yêu mà
- Cảm ơn hen...học ai cái kiểu nói chiện dẻo miệng quá dzạ
- Ờ ờ...tự ngâm cú đó
- Hihi...mệt ghê. Chút em mua trứng gà lăn vết bầm cho anh
- Ờ ờ thôi khỏi đi em...lăn đau
- Biết sợ đau luôn
- Đau ai hổng sợ trời
- Hihi đáng ghét...Xong rùi đó đi ăn sáng đi em đói bụng lắm rùi nè
- Ờ
Nó dắt xe ra ngoài, em khóa cửa leo lên ôm chặt sau lưng. Nó siết ga chạy ra quán ăn gần đó để ăn sáng. Gọi một tô hủ tiếu và tô bánh canh cho em nó mới phát hiện cái ngu của mình. Tay bị sướt ngay ngón giữa lấy gì mà cầm đũa thành ra loay hoay một hồi với cái tay trái ko thuận, hủ tiếu thì hổng gắp dc cọng nào mà đũa thì rớt suốt. Cái khó ló cái khôn, nó lấy muỗng dầm dầm cho hủ tiếu đứt nhỏ ra...Em ngồi kế bên âu yếm nhìn từng hành động của nó rồi cốc nhẹ lên đầu
- Tự nhiên dầm hủ tiếu chi dzạ
- Ờ ờ dài quá làm biếng gắp
- Xí đồ nói dóc...tay đau chứ gì...Nè đổi bánh canh của em đi
- Ờ ờ
Em đẩy tô bánh canh qua cho nó rồi kéo tô hủ tiếu về mình ăn ngon lành. Hai đứa cứ như cặp tình nhân mới quen ấy. Đang ăn, chốc chốc lại quay qua nhìn nhau mĩm cười.
- Đưa em đi coi phim đi anh
- Ờ...sao tự nhiên đòi coi phim
- Vì em muốn hẹn hò với anh
- Ờ ờ...ngộ ha
- Uhm...
Nó mĩm cười chạy xe hướng về megastar, từ lúc quen nhau đến giờ, bao nhiêu chuyện xảy ra có bao giờ nó với em hẹn hò với nhau như bao cặp tình nhân khác đâu. Quen nhau từ sự lạnh lùng của cả hai, đến gần với nhau bằng những tai nạn, yêu nhau bởi sự quan tâm chăm sóc mỗi ngày. Có lẽ cũng nên có một buổi gọi là hẹn hò cho lãng mạn như mấy cặp tình nhân bình thường chứ. Đưa em vào trong, chọn một bộ phim tình cảm hài nhẹ nhàng để xem, em ôm chặt tay dựa đầu vào vai nó im lặng xem phim, thi thoảng cười khúc khích như trẻ con, thi thoảng rướn người hôn nhẹ lên môi nó. Tình yêu...luôn cần những điều lãng mạn kia mà.
Xem phim xong nó đưa em về Coutryhouse để trốn cái nóng của buổi trưa SG. Một cafe ko đường, một cam vắt thêm tí muối cho cả hai...vậy là vừa đủ cho thói quen yêu thương từ em và nó. Bẻ trộm một cành hoa trong bồn nó đặt vào tay em mĩm cười...
- Hình như chưa bao giờ anh nói với em câu này...giờ tự nhiên muốn nói...hy vọng hổng quá muộn...
Em im lặng, mắt âu yếm nhìn nó chờ đợi điều nó sắp nói. Yêu nhau đến ko còn gì yêu hơn nửa vậy mà tự nhiên tay nó run, tim đập thình thịch, miệng ấp úng như gà mắc thóc...
- Em...làm...làm bạn gái..anh nha....
Ngập ngừng cả buổi, gãi muốn tróc da đầu cuồi cùng nó cũng hoàn thành được trọn vẹn câu nói...Hình như em bất ngờ với cái ý định ngố tồ của nó cho nên mắt em tròn xoe, má ửng hồng...có lẽ lần đầu tiên em thấy một người yêu nhau từ lâu, bên nhau vượt qua bao nhiêu yêu thương giờ tự nhiên lại đòi tỏ tình.Nó cũng cảm thấy nó cũng rảnh thiệt ^^. Em nắm chặt tay dựa đầu vào vai nó khẽ gật đầu
- Dạ...
Em hiền ngoan như chú mèo con, chẳng còn một chút lạnh lùng kiêu sa thường ngày, bên nó...em luôn như vậy...Dường như khi yêu con người ta ai cũng là một người khác so với phần còn lại của thế giới. Em cũng vậy...và nó cũng vậy.
Nhấp một ngụm cam vắt của mình em nhẹ nhàng quay qua nhìn nó
- Anh...mẹ em sẽ gây chuyện với anh đó
- Ờ anh biết
- Anh có sợ ko
- Anh chỉ sợ mất em thôi
- Dạ...
Em im lặng...nó cũng chìm vào suy nghĩ của riêng nó. Rồi em lại lên tiếng
- Anh...có chịu bỏ tất cả để yêu em hok
- Ừ
- Hổng hối hận hả
- Ừ..
Nó hôn nhẹ lên tóc em thầm thì
- Anh yêu em....
Cafe đắng bổng dưng ngọt ngào đến lạ. Nó đang sống rất thật với cảm xúc của mình, có lẽ cho mãi đến giờ...đó là những khoảnh khắc duy nhất nó sống thật với suy nghĩ trong mình...tất cả cũng từ tình yêu của em mang lại sự thay đổi đó. Em gật đầu...cắn nhẹ lên vai nó mĩm cười vui vẻ...Suy nghĩ một hồi em của nó lại lên tiếng trước.
- Anh...hay là anh đưa em đi khỏi SG đi...
- Đi đâu em
- Đi đâu cũng được...em sợ ở lại đây nhà em kiếm được thì....
- Ờ...anh hiểu mà.
Nó đưa ly cafe lên miệng uống một ngụm dài rồi chép miệng.\
- Ko cần đi đâu hết. Cứ ở lại đây. Mọi chuyện anh suy nghĩ kỹ cho tương lai hai đứa mình rồi. Chỉ cần em mạnh mẽ bên anh...chuyện còn lại anh sẽ lo được
- Là sao anh...
- Ừ...tụi mình còn nhỏ thiệt nhưng anh nghĩ nếu em vượt qua dc tâm lí với gia đình em thì mọi thứ khó khăn cỡ nào tụi mình cũng bên nhau được hết.
- Anh...nhưng nhà em....
- Đừng lo. Anh biết nếu em từ bỏ gia đình theo anh sẽ nhiều khó khăn lắm, nhất là cuộc sống lâu dài sau này vì tụi mình còn nhỏ mà. Nhưng anh tính hết rồi, hỏi ý anh Kha nửa. Anh vẫn sẽ đi học, vừa đi làm có gì anh Kha sẽ lo việc làm cho anh, học phí của anh cũng hổng nhiều nên hổng cần lo quá...còn em thu nhập đi diễn cũng đủ lo lắng cho cuộc sống hàng ngày, lo cho cả việc em học nửa. Anh cũng hy vọng mọi thứ ko đẩy tụi mình tới mức phải bắt em rời bỏ gia đình...như vậy em sẽ khó khăn nhiều lắm...
- Thì ra anh tính tới mức này lun rùi sao...em đồng ý hết nè...miễn dc bên anh khó khăn mấy em cũng chịu. Em còn anh Huy, có dì em, bà ngoại em ủng hộ tụi mình đó...
- Vậy tốt quá...trước mắt cứ vững tin như vậy khi nào anh tốt nghiệp, em học xong mình từ từ thuyết phục gia đình em sau...
- Dạ
Em dựa đầu vào vai nó im lặng. Mấy ngày xa em nó đã suy nghĩ rất nhiều tình huống và đã hỏi qua ý của ông Kha. Trong tình huống xấu nhất nếu em dám bỏ gia đình theo nó thì cuộc sống hai đứa có lẽ cũng ko quá khó khăn vì nó ít ra cũng có thu nhập, em thì càng khỏi phải nói tính chất công việc của mình một tuần em diễn một vài show là gấp 10 lần lương nó làm một tháng. Công việc của em là ngắn ngày, còn của nó sẽ là lâu dài về sau. Chỉ cần cả hai thực sự cố gắng chẳng khó khăn nào ko vượt qua hết. Bắt em rời bỏ mọi thứ để bên nó sẽ thiệt thòi cho em lắm nhưng nó biết một khi em quyết định yêu nó em đã ko bao giờ quan tâm đến khó khăn thiệt thòi...và nó biết tuy em còn trẻ nhưng em của nó đủ chín chắn và nghị lực để vượt qua tất cả khó khăn của cuộc sống vật chất bình thường hằng ngày với nó mà.
- Em suy nghĩ kỹ lời anh nói nha. Sống với nhau nhiều chuyện nảy sinh lắm đó ko như yêu nhau bình thường đâu. Sẽ có lúc anh hoặc em mệt mõi chán nản, rồi lục đục cãi nhau này nọ nửa vì tụi mình còn trẻ lắm mà. Anh hổng muốn vì suy nghĩ và tình cảm bồng bột nhất thời của tuổi trẻ làm hại đến tương lai sau này đâu...anh đã sẵn sàng...quyết định còn lại là em đó....anh...
Em bịt miệng nó lại mĩm cười
- Em đồng ý...em đồng ý...em đồng ý
Em nhắm mắt lập lại đến ba lần trước khi ôm cổ hôn nó thật lâu mặc cho vài người đang nhìn về phía em và nó. Vậy là mọi thứ đã sẵn sàng...em đồng ý, nó cũng ko ngại ngần gì mà đương đầu với tất cả để giữ em. Người con gái tốt nhất cho gia đình nhỏ nó sẽ cố gắng xây dựng. Nó sẽ làm tất cả để chăm sóc thật tốt bù đắp cho em, nó sẽ học và làm bất cứ gì để đủ kinh tế lo lắng cho em sau này kể cả việc phải từ bỏ ước mơ công việc của mình nếu cần thiết. Ko có gì quan trọng bằng em lúc này và về sau nửa...ko có ước mơ nào so sánh được việc ở bên em...vì đơn giản em chính là ước mơ của nó.
- Giờ em trở về nhà nha anh. Em muốn nói chuyện với mẹ một lần nửa
- Ừ. Cũng dc nhưng em phải bình tĩnh đó
- Uhm nè. Em cũng sẽ nói chuyện với anh Huy và ngoại em nửa
- Anh cũng tính nói vậy. Dù sao cũng phải hỏi ý kiến người lớn.
- Còn anh
- Anh hả...một mình anh quyết định đủ rồi. Anh nghĩ nhà anh khi biết chuyện cũng sẽ ủng hộ. Nếu ko ủng hộ cũng chẳng quan trọng lắm. Anh cứng đầu từ nhỏ rùi mà
- Hay quá ha..hèn gì
- Hèn gì hả em
- Hư hỏng mặt thấy ghét
- Ờ ờ
Em nhìn sâu vào mắt nó
- Anh
- Sao em
- Cảm ơn anh
- Sao cảm ơn anh
- Uhm vì anh đã luôn bình tĩnh...anh làm em thấy an tâm lắm
- Ờ cũng buồn cũng rối lắm chớ....
- Em cũng vậy. Anh mà hổng ở bên em chắc em sẽ điên lun đó
- Ừ...anh ở đây mà. Em phải mạnh mẽ lên nha
- Dạ em biết rùi người yêu...hihi
- Giờ anh đưa em về
- Thui...anh đưa em qua nhà nhỏ Hân chút em gọi anh Huy đưa em về nhà sau
- Ờ vậy cũng dc.
Nó mĩm cười gọi tính tiền, em vẫn tranh thủ ngả vào vai nó. Tự nhiên thấy vai mình nhỏ nhưng cũng vững đó chứ...ít nhất là về mặt tinh thần cho em.
Đưa em qua nhà nhỏ Hân xong nó quay xe trở về quán ngay, ko phải để làm mà để kiếm ông Kha thông báo tình hình. Vừa gặp nó kéo vội ông Kha vào một góc bàn nhanh chóng thông báo lại mọi chuyện xảy ra hôm qua đến giờ cả việc nó và em đã thống nhất với nhau nửa. Nghe xong ông Kha gật gù
- Tốt...vậy là tau hổng có nhìn lầm mày. Cứ bình tĩnh mà làm, con Thy nó thương mày thì đừng có lo mấy chiện kia. Có gì tau tính phụ cho mày...anh em tau ko có bỏ mày đâu. Tau đéo muốn thấy thằng anh em của tau bị giống tau hồi trước. Cố gắng lên mày.
- Dạ vậy thì cảm ơn anh. Hổng có anh cho ý kiến chắc em cũng hổng dám mạnh miệng vậy nửa
- Tào lao ơn nghĩa gì. Anh em ko mà. Đi làm việc tiếp đi có gì cho tau hay.
- Em biết rồi.
Ông Kha đứng dậy vỗ vai nó mấy cái rồi xách xe đi kiếm chị Tiên làm gì đó ko biết. Còn nó thì thay đồ quản lí quán thế chỗ cho ổng. Ở nhà nhờ cha mẹ ra ngoài thì nhờ bạn bè. Câu nói này luôn luôn chính xác ít nhất cho tới lúc nó viết hồi ký này...thực sự nó đã may mắn dc giúp đỡ từ nhiều người bạn tốt.
Ngày hôm qua...đã từng - Chap 104
Một cơn mưa nhẹ đi qua...ko lớn nhưng cũng đủ làm những người khách đang ngồi ngoài trời phải di chuyển vào khu có mái che. Sài Gòn luôn có những con mưa bất ngờ như vậy giống như chuyện của em và nó vậy luôn có những bất ngờ, luôn có những điều không thể tin được diễn ra. Có lẽ nếu mọi chuyện bình thường thì tình cảm của em và nó có lẽ chắc cũng chỉ bình thương mà thôi.. Mưa tạnh...vài vị khách lại quay trở ra ngoài trời để ngồi, nó cũng rời khỏi suy nghĩ của mình để trở lại với công việc. Cũng muốn điện thoại cho em lắm nhưng lại thôi, có lẽ em đang cố gắng nói chuyện với mẹ, call vào những lúc thế này không nên chút nào.
Trời tối, nó vẫn tiếp tục công việc bình thường, kiểm tra đèn các khu, từng ánh đèn sáng lên như đốt thêm một ngọn lửa trong lòng nó...hồi hộp và lo lắng. Sau khi bật xong đèn khắp quán nó quay lại chỗ cũ ngồi xuống nghĩ ngơi một tí, mắt hướng ra cổng quán như một thói quen mong chờ em hằng ngày. Những ký ức chợt quay về...những ngày đầu quen nhau...lạnh lùng đến buồn cười...lạnh lùng đến yêu thương. Chẳng thể tin được ngày hôm nay hai con người đều cứng đầu ngang bướng lại đến được với nhau, cũng nhau trải qua những cung bậc của tình yêu, ko phải thứ tình cảm đúng cái tuổi mà hai đứa cần có...mà vô tình cuộc sống đã đẩy em và nó sớm rơi vào thứ tình cảm mà có lẽ chỉ nhìn thấy ở những người lớn hơn em và nó....Tự nhiên lại thèm café. Nó quay qua nhỏ phục vụ đứng gần đó nhờ mang giùm một ly cafe không đường rồi im lặng chờ đợi.Hình như nó là thằng phục vụ khác đời nhất trong những người đi làm phục vụ...giờ làm mà tỉnh bơ ngồi gọi cafe uống. Nhưng với cái mối quan hệ của nó với ông Kha thì chuyện này cũng hổng có gì lạ...
Vị đắng của cafe lan tỏa khắp miệng, đắng sâu trong tận cổ họng....nó im lặng nhắm mắt thưởng thức chẳng quan tâm đên xung quanh nửa. Tự nhiên thấy mình im lặng đến lạ, tự nhiên thấy mọi thứ xung quanh bình yên đến lạ....tự nhiên thấy mình vững vàng đến lạ.
- Phục vụ mà ngồi uống cafe ngang nhiên quá ha
Tiếng nói vang lên từ sau lưng...chẳng quay lại nó cũng biết là ai...mĩm cười
- Ừ
- Em nhớ anh quá...
Khẽ vòng tay ôm lấy cổ nó...em thì thầm...Mới xa nhau có vài tiếng mà đã nhớ...đúng là yêu quá hóa điên mất rồi...vì chính nó cũng nhớ em nhiều. Đưa tay luồn vào tóc em, nó cảm nhận được hơi ấm, mùi hương thân thiết...
- Hai đứa mày tính đóng phim tới sáng hả
Lại giọng 1 người con trai vang lên từ sau lưng. Nó mở mắt ra quay lại...em cũng rời nó ra ngồi xuống bên cạnh. Là anh Huy vừa nói. Nó đứng dậy kéo ghế mời anh Huy ngồi rồi hỏi
- Dạ anh uống gì em làm luôn cho
- Cafe đi em.
Nó quay lưng đi vào trong nhờ pha chế làm thêm một ly cafe với ly cam vắt không đường rồi mang ra ngoài bàn. Ngồi xuống cạnh em chưa kịp nói gì em đã nắm chặt lấy tay nó. Dùng tay còn lại đẩy ly cafe tới trước mặt anh Huy nó nhẹ giọng
- Anh uống cafe đi quán em cafe ngon lắm
- Ừ...
Anh Huy đưa ly cafe lên miêng uống một ngụm nhẹ rồi chép miệng
- Em thương con Thy theo kiểu nào M...anh gọi em là M được ko
- Dạ...cái này Thy biết rõ hơn em anh
- Ừ.
Cả ba im lặng theo đuổi suy nghĩ riêng của mình...cafe cạn đi hơn phân nửa anh Huy lại lên tiếng
- Mai anh dọn đồ con Thy qua phòng trọ của em. Đêm nay chắc nó hết về nhà được rồi
- Dạ...sao vậy anh
- Ừ cãi nhau cả buổi trời ở nhà. Giờ sao về được nửa. Con Thy nó cũng có nói với anh dự tính của hai đứa. Anh thì chỉ có con nhỏ này là em...thương nó nhất nhà. Chưa thấy thằng anh nào như anh, em gái mình mà dám cãi cha mẹ dọn đồ xúi em gái bỏ theo người khác. Haha
- Em...xin lỗi anh..tại tụi em mà anh
- Em chăm sóc em gái giùm anh nha M. Vài ngày nửa chắc anh cũng về Nha Trang sống với ngoại. Thy nó quyết định theo em...anh thì ko gặp em nhiều. Hổng biết anh làm vậy có đúng ko nửa. Kệ thử tin lời con Thy một lần giao nó cho em. Con nhỏ này chắc ko nhìn lầm người đâu ha. Miễn hai đứa sống hạnh phúc anh sẽ ráng giúp hai đứa học cho xong rồi làm gì tiếp theo thì làm
- Dạ....em cảm ơn anh đã tin thằng nhóc như em. Em nghĩ được anh ủng hộ tụi em sẽ vượt qua được mà. Anh yên tâm tiểu thư tốt như vậy mà chịu yêu thằng nhóc như em thì làm sao em làm khổ Thy được. Mơ còn hổng hết nửa là...
- Nói được phải làm được nha nhóc...Thôi trước mắt cứ vậy từ từ ổn rồi về Nha Trang nói chuyện với ngoại anh. Nhà anh giờ coi như chấm dứt...hết gia đình hết ba mẹ gì rồi. Tùm lum chuyện giờ thêm chuyện ép con Thy lấy chồng...ngày nào cũng thấy nó khóc, nằm ngủ thì mớ kiu tên em...làm anh cũng xót lắm chứ giỡn à. Nói cho em biết từ nhỏ hai anh em anh có ba mẹ cũng như không nên anh cũng hổng thích nghe lời ba mẹ...anh hổng thương nó chứ thương ai giờ. Đó giờ mới thấy Thy nó cười nhiều hình như từ lúc nó quen em đó. Ngày nào về cũng tía lia cái miệng kể anh M thế này, anh M thế khác riết phát khùng với nó luôn. Anh cũng tính gặp em lâu rồi mà không ngờ gặp nhau thì tùm lum chuyện xảy ra như vầy. Xui thiệt. Lẽ ra anh phải ở đây chăm sóc con Thy...nhưng mà giờ bỏ nhà đi nên phải về Nha Trang làm việc mới đủ tiền lo lắng cho hai an hem nên mới gửi con Thy ở đây. Hai đứa coi ráng mà giữ gìn sống với nhau cho hạnh phúc. Để con Thy bị ép lấy chồng ở xa mà ngay người nó hổng thương vậy thì anh giao nó cho người nó thương cho nó vui chứ vòng vòng trước sau gì cũng bị ép lấy chồng sớm à...phù..
.
Anh Huy thở dài đưa ly cafe lên miệng uống cạn. Nó giờ chỉ biết im lặng để lắng nghe từng dặn dò của anh Huy. Đúng là ít có người anh nào lại đi cãi lời cha mẹ giúp em gái mình theo sống với người khác trong khi em gái mình cũng còn trẻ, người anh Huy giao em gái lại cũng chỉ là một thằng nhóc còn nhỏ chưa biết ngày mai ra sao...mọi thứ cứ như một canh bạc mà người anh trai này đang mạo hiểm một lần vì hạnh phúc của em gái vậy. Nhưng nó nghĩ anh làm như vậy là đúng, ko phải vì anh làm đúng ý muốn nó là đúng mà cái đúng ở đây chính như lời anh nói.Nếu ko tác hợp cho em và nó sống với nhau thì em cũng vẫn phải đi lấy chồng, lấy chồng xa xứ và lấy người em ko yêu. Có lẽ chính anh cũng đang chịu rất nhiều áp lực và đau khỗ,có lẽ anh cũng chỉ là nạn nhân đang bị người lớn đẩy vào bước đường cùng. Đúng là anh trai của cô tiểu thư đáng yêu ngồi cạnh nó đây...mạnh mẽ, chững chạc và rất bình tĩnh dù gia đình anh đang rối bời. Nó đưa tay ra để mời anh bắt tay, bàn tay còn nguyên vết sẹo vì cứu em lần trước...có lẽ chính vì điều này mà anh Huy tin tưởng thằng nhóc như nó chăng.
- Em hứa cố gắng hết sức để yêu thương Thy. Anh cứ tin ở em.
Anh Huy im lặng gật đầu bắt tay nó..Đây là lần đầu tiên nó bắt tay một người trong tình huống phải có quyết định quan trọng ảnh hưởng đến tương lai sau này của mình. Tương lai mà chính giây phút đó nó biết em đã gắn chặt với con đường nó đi.
- Thôi được rồi. Có gì nói chuyện sau. Giờ anh về nhà. Nè bé Cam em....
Anh Huy chưa nói hết câu em vội chồm lên bịt miệng anh Huy lại miệng chu chu ra...
- Trời...ngta dặn đừng có kiu tên đó rùi màaaaaaaa
Anh Huy với nó sững người ra rồi cười nhẹ nhẹ...thì ra ở nhà em được anh Huy gọi là bé Cam.
- Mệt quá...trước sau gì thằng M nó cũng biết mà...bày đặt mắc cở nửa. Em qua phòng M ngủ đi. Mai anh đem quần áo qua cho. Tạm thời vậy chờ anh nói chuyện với ngoại có gì tuần sau hai đứa về thưa chuyện với ngoại. Ok
- Biết rồi...biết rồi...thương anh hai nhất nhà hihi
- Anh đi nha M. Mai anh qua.
Dạ em chào anh
- Bye
Anh Huy đứng dậy đi ra cổng. Đôi vai anh hơi run run...trở về căn nhà đó...có lẽ không khác gì địa ngục với anh bây giờ. Nó khẽ siết chặt tay em như một cách để thông cảm với hoàn cảnh của anh em đang chịu mà nó cũng là người trong cuộc đó thôi.
Anh Huy đi rồi...nó quay qua nói với em
- Lúc nảy về nhà mẹ em la dữ lắm hả
- Dạ
- Sợ không? Có khóc hok?
- Dạ hok
- Sao vậy
- Em hổng có yếu đuối vậy đâu. Tự nhiên gặp anh xong em thấy thoải mái lắm, mẹ la cỡ nào em cũng hổng sợ. Thấy nhớ anh thui à
- Vậy à...ngộ hen
- Uhm...tại mấy lời anh nói...làm em vững tâm lắm. Hết sợ gì lun
- Ừ...vậy là em quyết định bỏ theo anh rùi phải ko. Ko hối hận đó nha...sau này hổng có sống đầy đủ như ở nhà đâu đó
- Em biết rùi. Em sẽ ráng làm quen. Có anh em hổng sợ gì hết. Em chỉ sợ...xa anh thui
- Ngốc...hai đứa mình cũng cố gắng nha...yeah cái nè
- Hihi yeah...yeah...chút chở em đi ăn kem hen
Nó và em đánh tay nhau như những người bạn. Nó mĩm cười lắc nhẹ cằm em
- Thui để anh kiu kem ra cho ăn đi đâu nửa
- Hok thích...thích ăn kem giống hồi mới quen nhau kìa
- Kem hộp đó hả
- Uhm..
- Ờ ờ chút tan làm rùi đi
- Hihi thương người yêu nhất nhà
- Ờ...
Nó dẫn em vào trong cho em ngồi chơi với chị thu ngân còn nó quay trở ra làm việc. Ông Kha nảy giờ chắc cũng thấy nó ngồi nói chuyện với em cho nên vừa thấy nó đi ra liền tiến lại gần kéo nó ngồi xuống nói chuyện. Nó nhanh chóng thuật lại cuộc nói chuyện với anh Huy cho ông Kha. Nghe xong ông Kha gật đầu vỗ vai nó nói một câu duy nhất.
- Ok....ráng lên mày. D.m sống cho hết mình đéo sợ gì hết phải ngang tàn vậy mới đáng làm anh em tau chớ khà khà...
Ngang tàng...ừ đúng là em và nó đang rất ngang tàng đạp lên những bức tường to lớn trước mặt để đến với nhau. Nó mĩm cười nắm chặt tay tự nhủ phải cố gắng làm việc nhiều hơn nửa vì bây giờ nó đã mang nặng trách nhiệm không chỉ với mẹ nó mà còn có cả em nửa rồi.Vai nó nhỏ...nhưng xin cố gắng làm chỗ dựa cho những người nó yêu thương.
Ngày hôm qua...đã từng - Chap 105
Những cơn gió cuối năm của tháng mười hai vẫn không thể ngăn được em và nó đưa nhau lang thang khắp các con đường SG đêm đó. Mọi thứ vẫn ấm áp mặc cho gió rít lùa vào khe áo, người nó nổi cả gai ốc vì lạnh. Em của nó ngồi sau lưng cũng lạnh không kém gì nó. Đôi tay em run lên từng cơn siết chặt lấy người nó. Hai con người tuy lẽ loi giửa phố xá vắng tanh…nhưng lại cảm thấy hạnh phúc hơn bất cứ cặp đôi nào trên thế giới. Nhìn qua nhìn lại, bao nhiêu chuyện dồn dập xảy ra…giờ mới phát hiện năm sắp hết…giáng sinh đang đến gần. Đột nhiên nó mĩm cười, một nụ cười rất ấm áp chứ ko phải nụ cười theo thói quen hằng ngày. Nó đang nghĩ đến mùa giáng sinh này và cả những mùa tiếp theo nửa nó chẳng còn một mình nửa…vì nó đã có em..giáng sinh năm nay chắc sẽ đẹp biết bao nhiêu. Phát hiện ra nó đang cười một mình em siết lấy eo nó hỏi
- Người yêu cười gì dzạ
- Có gì đâu
- Xạo nha...nói em nghe coi
- Ờ…tự nhiên thấy yêu em
- Trời vậy mọi khi hổng có yêu hả
- Thì có
- Rùi sao
- Thì tự nhiên giờ anh thấy yêu hơn chứ sao
- Đồ khùng…hihi
Nó im lặng. Ừ thì khùng khùng, khờ khờ mà vẫn có được em đó thôi.
- Anh nè
- Sao em
- Sắp giáng sinh rùi kìa
- Uhm
- Lạnh ghê anh ha
- Ừ
- Sài Gòn nam nay sao tự nhiên lạnh ghê
- Tại em đó
- Sao tại em
- Tại em cứ đòi ăn kem hoài đó chứ sao
- Hihi vô duyên ngta đòi an kem liên quan gì tới thời tiết lạnh
- Chứ sao nửa…làm ơn lấy hộp kem xa xa cái bụng anh coi. Lạnh cóng rùi nè
- Hihi vậy hả…cho chết ai bỉu nảy giờ hổng nói
- Ôm cứng ngắt sao nói
- Đó lại vô duyên nửa. Chứ ai đang nắm tay ngta có chịu thả ra đâu kìa
- Ờ tại em yêu anh…hổng nắm tay sao dc
- Hihi đáng ghét.
Em cười khúc khích áp đầu vào vai nó im lặng. Từng hơi thở của em nhẹ nhẹ phả vào gáy,ấm áp thơm thoang thoảng mùi con gái. Khẽ ngoảnh mặt ra phía sau hôn nhẹ lên bờ ôi em…nó thầm thì
- Mạnh mẽ lên nha em
- Dạ
Em gật nhẹ đầu, áp chặt thân vào người nó hơn nửa. Hộp kem em cầm tranh tay vẫn chạm vào bụng nó lạnh buốt…nhưng lòng thấy ấm áp làm sao.
Nó vòng xe quay trở về nhà. Vừa dắt xe vào đóng cửa lại em đã vội ôm chầm lấy nó hôn thật sâu thật sâu…giữa những con gió lùa vào khe cửa….có hai còn người đang dính chặt lấy nhau như sợ rằng buông ra thì sẽ không bao giờ gần nhau được nửa. Kéo em ngồi gọn trong lòng, nó dựa lưng vào tường, tay mân mê tóc em, tay còn lại cho vào bụng em xoa nhẹ nhẹ. Tay nó lạnh làm em rùng mình cười khúc khích nép sát vào người nó. Em mở hộp kem ra, kem đã tan nhưng vẫn còn rất lạnh vừa đủ để ăn chứ ko cứng như đá nửa. Một muỗng cho em, một muỗng cho nó…xen kẽ vào đó là những nụ hôn nhẹ…có lúc chẳng còn phân biêt được kem nào nằm trong miệng nó, kem nào nằm trong miệng em nửa…mọi thứ hòa quyện vào nhau ngọt ngào như mùi vị của tình yêu vậy…Rồi em và nó lại cuốn lấy nhau trong đam mê hạnh phúc. Căn gác trọ nhỏ lạnh lẽo bởi những cơn gió lùa giờ ấm lên vì những tiếng gọi tên nhau trong hơi thở…Cuộc sống bên ngoài có lẽ lạnh lùng tàn nhẫn lắm…nhưng có hề gì…yêu và được yêu hết mình thì còn gì đáng tiếc hơn nửa cho một đời người.
Lặng yên…em rúc đầu vào người nó ngủ ngon lành như chú mèo con..Đêm tháng mười hai của SG tự nhiên đang yêu đến lạ lùng.
Sáng…ánh nắng len vào khe cửa sổ. Nó lại thức giấc, cánh tay lại dc dịp tê dại đi vì em nằm đè lên gần cả đêm. Nó im lặng ngắm nhìn em ngủ, gương mặt vẫn như thiên thần hằng ngày nó quen nhìn từ lâu. Càng nhìn lại càng ko thể rời mắt đi được…cứ như chưa bao giờ nó được nhìn em ngủ vậy. Ngắm nhìn đã đời, lại khẽ kéo cái mền xuống ngắm cơ thể em…đang ấm áp trong chiếc mền tự nhiên bị kéo xuống, cả da thịt lộ ra ngoài tiếp xúc với không khí se lạnh của buổi sáng làm người em nổi gai ốc, rùng mình nép sát vào người nó cuộn tròn…
- Uhm…ư…là gì dzạ…
- Ko có gì
- …em lạnh…kéo mền cho ngta đi
- Ko
- …hư quá nha…
Em vẫn nhắm mắt dụi đầu vào ngực nó…Vòng tay ôm thật chặt…sáng SG…bình yên vỗ về giấc ngủ nướng như thường lệ.
Lại thức dậy vì bị ma đè. Ngày nào cũng bị con ma này đè thì thật tốt. Mở mắt ra là thấy ngay gương mặt của em nhìn nó âu yếm.
- Dậy ăn sáng nè
- Ăn gì giờ nửa
- Em làm bánh mỳ ốp-la đó...
- Uhm giỏi ta
- Khỏi nịnh đâu ha. Ăn nhanh rùi ra quán lấy đồ em về dùm nghen
- Ờ sao anh Huy hổng mang qua đây luôn
- Uhm hen quên mất tiêu. Để em gọi cho ảnh. Anh ăn đi cho nóng
- Ờ
Em gọi điện chỉ đường cho anh Huy còn nó thì vui vẻ thưởng thức món ốp-la nóng sốt em vừa mới làm dành riêng cho nó. Khoảng nửa tiếng sau anh Huy qua tới.
- Chà nhà nóng quá hai đứa
- Dạ...ở từ từ quen mà anh
- Ừ...mà giờ em đâu có sống một mình nửa mà quen với không. Để anh nhờ thằng bạn kiếm cho hai đứa thuê cái nhà bên kia. Mát hơn nhiều. Hổng có nhiêu tiền đâu đừng lo
- Vậy hả anh. Sao cũng được miễn Thy chịu là ok
- Quyết định vậy đi. Mẹ hồi tối về bả quậy tưng bừng cái nhà ngủ không được. Hai đứa làm gì làm anh ngủ một chút
Anh Huy quăng hai va-li vào góc rồi nằm xuống cạnh cái quạt thở phì phò vì nóng. Em ngồi xuống lay nhẹ nhẹ anh Huy
- Hai ăn gì chưa em nấu cho ăn
- Thôi nảy ăn bên quán anh Kha rồi
- Ủa anh có biết anh Kha nửa hả
- Ừ nảy ảnh lại nói chuyện với anh về chuyện hai đứa
- Rùi sao anh
- Ko sao. Có ảnh hứa coi chừng hai đứa anh cũng yên tâm. Mai anh về Nha Trang luôn
- Sao gấp vậy
- Chán! Đi khỏi cái nhà đó sớm chừng nào anh đỡ mệt óc chừng đó.
- Dạ.
Nó ngồi phịch xuống ghé, tay mân mê mấy cọng cỏ ba lá.
- Mà hai đứa coi tính ở đây thiệt hả. Coi chừng mẹ anh bả kiếm được quậy thì mệt
- Dạ. Tụi em quyết định vậy rồi. Ko thích trốn tránh anh. Làm gì làm miễm Thy vững tâm thì em hổng sợ gì hết.
- Anh nhắc vậy thôi. Tùy hai đứa. Có gì về Nha Trang hay chạy lên Đà Lạt ở một thời gian cũng được. Trên đó anh có thằng bạn nó ở một mình đi học suốt bỏ nhà trống không.
- Thôi anh! Em còn đi học. Thy cũng đang đi học ngoại ngữ nửa chừng mà. Đâu bỏ dc.
- Đúng rồi anh hai. Ở đây em mới nhiều show diễn, lên đó lấy gì sống
- Anh lo cho hai đứa được
- Thôi! Em với ảnh tự lập cũng được mà. Hai lo cho tụi em giờ đâu lo cả đời dc
- Anh nói vậy cho hai đứa chọn thôi chứ có ép đâu. Nhớ đó. Ở đây có gì thì về Nha Trang rồi tính tiếp. Có ngoại bảo kê hết sợ bị mẹ bả quậy.
- Còn ba đâu anh
- Ổng ra Hà Nội mấy ngày rồi. Mà ba ổng chắc cũng hổng về nhà chi. Anh có điện thoại nói chuyện ổng im ru.
- Ba hổng nói gì thiệt hả hai
- Ừ...thì ổng bỏ nhà mình nào giờ mà. Có ổng cũng như không...thôi anh em mình biết nhau được rồi.
- Dạ...hai về cho em gửi lời thăm ngoại nha...
Em ngậm nguồi ngả đầu vào đầu gối nó nghẹn ngào. Thương em quá...thương anh Huy nửa...gia đình nhìn bề ngoài hào nhoáng như vậy mà bên trong...thì tan nát, nếu ko có anh Huy yêu thương thì chắc em của nó sẽ khổ biết bao nhiêu. Nó đưa tay luồn vào tóc em vuốt nhẹ nhè
- Anh về Nha Trang mạnh giỏi. Cho em gửi lời thăm ngoại. Chờ mấy bửa nửa dc nghĩ học em đưa Thy về thưa chuyện với ngoại luôn.
- Ừ sao cũng được...ráng về sớm sớm để ngoại trông đó.
- Dạ.
- Thôi hai đứa mày nhiều chuyện quá để anh ngủ chút. Mệt phờ râu từ qua giờ
- Dạ anh ngủ đi. Em đưa Thy đi mua mấy thứ đã
- Mua gì anh
- Mua cái tủ nhỏ cho em để quần áo nè
- Hihi chờ chút
- Làm gì nửa
- Thay đồ cái
- Trời thôi tiểu thư. Vậy đẹp rồi. Đi mua đồ mà cũng điệu
- Xí..tại ngta muốn đẹp mà
- Giờ đẹp vậy đủ rồi. Đi chút về thay chi mất công
- Mệt anh ghê..đồ khó ưa
Em nhéo nó một cái rồi phụng phịu đi ra cửa ôm nón bảo hiểm chờ. Nó lắc đầu dắt xe ra. Em của nó công nhân cũng điệu dzữ lắm, đang mặc trên người bộ quần áo khá đẹp nếu không muốn nói là quá đẹp trong mắt nó rồi, vậy mà cũng cứ đòi thay đồ khác...chắc tính mặc váy đi chợ quá @@...Sài Gòn...hôm nay lại bình yên thêm một ngày nửa chăng.
Chap đặc biệt
Thì hiện tại!
Vài dòng entry của những ngày đầu trước khi vào SG...đêm nay ko có chap..tự nhiên đọc lại...tự nhiên thấy mình cũng đã đi đúng con đường mình chọn...tự nhiên thấy khao khát tiếp tục...Hồi ký vẫn sẽ tiếp tục...nhưng với những ai đang muốn giữ cho mình cảm xúc vui, đẹp để có thêm niềm tin vào cuộc sống thì có lẽ bạn nên dừng đọc hồi ký của M tại đây để tránh những cảm giác hụt hẫng đau buồn...nếu bạn tiếp tục...hãy chắc rằng bạn sẽ ko mất niềm tin vào tình yêu và cuộc sống khi đọc hồi ký này nhé
...Hôm nay ko thể viết chap...xin tặng mọi người entry này, là entry từ những ngày M chuẩn bị vào SG...đọc và chia sẻ cùng M nhé...
...Đêm mưa. Phố huyện vắng đến lạ lùng...ngoài đường mưa rơi lạnh lùng, nghe đài nói hình như có áp thấp nhiệt đới...có lẽ vì vậy mà mưa nặng hạt hơn thường ngày.Giờ này trời đã khuya, chẳng con ai dám đi ngoài đường, thi thoản chỉ có vài chiếc xe chạy ào ngang qua phá tan nhưng tiếng mưa rơi lạnh lẻo.Khẽ thu người lên chiếc ghế nhỏ, dán mắt vào màn hình với trang blog thân yêu của mình, lòng ngổn ngang bao nhiu là tâm sự...về bạn bè...và về con đường mà tôi đã chọn cho mình...cũng như con đường phố huyện này, tôi đã thuộc lòng từng hàng cây, góc phố, từng cái quán nhỏ và cả từng khuôn mặt những con người của cai1con phố huyện nhỏ nhoi này. Tất cả giờ bống thân quen, đáng nhớ đến lạ lùng...
...Chỉ còn rất ít thời gian tôi còn có thể ngồi đây lặng nhìn ra phố, có thể lang thang lẵng lẻ 1 mình như suốt 3 năm học qua tôi vẫn thường làm...Tất cả cũng chỉ vì...tôi đã có sự chọn lựa cho riêng mình về con đường tôi sẽ đi sắp tới, con đường mà thật không dễ để tôi có đủ dũng cảm để tôi chọn nó...giống như việc phải rời xa thật xa mãi phố huyện đầy ấp kỉ niệm này.
...Từ cái ngày tôi biết nhận thức đâu là mơ ước đúng, đâu là những mong muốn viễn vong...tôi biết rồi sẽ có ngày mình phải tự chọn cho mình 1 điều gì đó để theo đuổi. Thấm thoát mà đã tốt nghiệp 12 rồi nhi... cũng như những còn người đang ở cái tuổi 18 tươi đẹp này tôi cũng phải đừng trước những sự chọn lữa rất khó khăn cho con đường phía trước để tiếp tục bước đi. Đến bây giờ tôi đã nhận thức được mình đã quyết định, đã chọn cho mình 1 con đường mà có lẽ với mọi người khi biết được sẽ cho tôi là thằng ngốc...rất ngốc. Tốt nghiệp 12, kết thúc kì thi đại học...có 2 sự chon lựa đến với tôi, cứ như là 1 sự thách thức với thằng con trai tuổi mới lớn đang căn tràn nhiệt huyết trẻ trung này.Nếu tôi theo lời của mẹ...sẽ có 1 công việc làm nhẹ nhàng ổn định trong công ty của người anh bà con đang làm giám đốc với mức lương không đến nổi tệ, tôi sẽ có thể làm việc, có tiền nuôi sống bản thân và kết thúc cuộc đời từ đây với công việc ổn định này, sẽ có tiền để ăn uống, mua sắm đầy đủ cho cuộc sống mình, sẽ không phải lo lắng gì về những khó khăn cho cuộc sống mình và nếu làm vừa đúng công việc mình tôi có thể thăng tiến nhanh chóng vì sau lưng là sự gởi gắm vói ông anh giám đốc của mình...Mọi việc thật hấp dẫn làm sao....nhưng đổi lại tôi ko còn đi học nửa và đương nhiên chấm dứt ước mơ của mình tại đây.
...Còn nếu tối quyết định tiếp tục đi học...ừ thì sẽ đi học, ừ thì sẽ chẳng có gì cả ngoài 2 bàn tay trắng, sẽ phải tìm việc làm thêm để trang trải tất cả chi phí ăn học của mình, sẽ phải còng lưng đạp xe đến trường, sẽ phải đối mặt với những tháng ngày sinh viên đầy gian nan thử thách,sẽ phải vất vả bon chen tìm việc làm sau khi ra trường, sẽ phải sống nhưng ngày đói khát chỉ có mỳ tôm và nước lã hay thậm chí là ko có gì để ăn, sẽ phải sống những ngày cuối tháng ko tiền, sẽ phải tự học cách tiêu sài tính toán chi li từng tí, sẽ có bệnh tật, ốm đau, sẽ có những cám dỗ bên ngoài xã hội,sẽ có nguy hiểm, sẽ có buồn đau, cay đắng mà cuộc sống mang lại,sẽ có lúc chán nản, mệt mõi, thất vọng, bực tức, bất lực, sẽ...sẽ...và sẽ rất nhiều khó khăn chờ tôi phía trước....nhưng sẽ được thỏa mãn niềm khao khát khám phá cuộc sống của mình, sẽ dc làm những gì mình thích, sẽ dc trãi qua cuộc sống của 1 thằng sinh viên đầy gian nan thử thách, cuộc sống sẽ ko còn lặng lẽ, bình yên đến nhàm chán tẻ nhạt mà ồn ào hơn, sôi động hơn và hơn cả tôi sẽ có cơ hội tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình.
...Bạn bè, gia đình và chính bản thân tôi có lẽ hơi bất ngờ vì tôi đã chọn cho mình con đường thứ 2, tiếp tục dấn bước vào cuộc đời sinh viên khó nhọc nhưng cũng thật ngu ngốc, kiêu ngạo làm sao
...Nhưng tất cả họ đều hiểu vì sao tôi chọn con đường này...đó là vì bản tính bất cần đời, ham sống, ham làm việc, ham khám phá tất cả những mùi vị đắng cay, ngọt bùi, khó khăn của cuộc sống bao la đầy nhiệm màu này.Tôi biết sẽ có rất nhiều điều không dễ vượt qua đang chờ tôi phía trước, ko chọn con đường bằng phẳng bình yên...có lẽ sự chọn lựa này quá mạo hiểm đến ngốc phải ko nào!..Nhưng biết sao được vì tôi đã chọn nó rồi và chưa bao giờ tôi có ý nghĩ sẽ dừng lại, sẽ hối hận...ngay lúc này tôi vẫn đang cảm nhận dc trong trái tim mình đang có 1 ngọn lửa rực cháy nhiệt huyết tuổi trẻ, ước mơ và bản tính vốn có của 1 con MONSTER đang ở đây...vậy làm sao tôi có thể cho phép mình đi ngược lại với chính mình để chọn con đường bình yên dc chứ.Cảm thấy vui...rất vui vì đã luôn đứng vững, đã luôn sống đúng với con người của mình...Dám sống, dám làm, dám chịu trách nhiệm với tất cả sự chọn lựa của mình, dám đối mặt với cuộc đời bằng chính nhiệt huyết của mình. Con đường tôi đi còn nhìu khó khăn lắm, sẽ có lúc tôi chán nản, sẽ có lúc gục ngã, sẽ có lúc bất lực...nhưng tôi sẽ biết tự mình đứng lên và tiếp tục đi cho hết con đường mình đã chọn hôm nay, con đường mà mình thực sự muốn đi.
...Trời về khuya rồi, mưa vẫn chưa ngừng rơi...đêm nay có lẽ mưa sẽ vẫn rơi thật nhiều.Phố huyện giờ lại càng vắng đến nao lòng. Cảm thấy dường như mình đã trưởng thành hơn vì ngày mai...tôi sẽ bắt đầu đi con đường khó khăn ấy,xa gia đình, xa phố huyện, xa cuộc sống lặng lẽ, bình yên này...Có lẽ nên nói 1 câu vĩnh biệt chứ nhỉ...Này thằng tôi ơi! Luôn mạnh mẽ! Luôn vừng vàng mày nhé!
23h45' / 13-4-2009
Ngày hôm qua...đã từng - Chap 106
Đi vòng vòng một hồi cũng chọn dc một cái tủ kiểu du lịch giống cái của nó đang sử dụng ở nhà. Nhìn cái tủ tự nhiên lại thấy thương em biết bao. Thầm tự hứa sẽ cố gắng để sau này có thể tặng em chiếc tủ quần áo tốt hơn. Vì là loại tủ lắp ráp cho nên nó có thể để tủ phía trước em ngồi sau lưng chạy về nhà. Vừa đến nhà đã nghe loáng thoáng cuộc nói chuyện điện thoại của anh Huy với mẹ anh. Vài lời to tiếng…
- Tui xin mẹ để yên cho hai an hem tui Đừng có lấy hạnh phúc của con Thy đi đổi lấy cái tội của mẹ gây ra nửa…nếu không thì không có mẹ con gì hết nhé…Chào mẹ
Phát hiện ra sự có mặt của nó và em anh Huy vội vàng nói tiếng chào rồi cup máy. Vứt điện thoại qua một bên rồi nằm im. Em của nó cũng im lặng nắm chặt tay nó. Có lẽ em đang sợ mẹ em sẽ tìm thấy em ở với nó…Ngước quay qua nhìn nó em khẽ gọi
- Anh ơi…
Nó nắm chặt tay em mĩm cười.
- Đừng sợ! Hai đứa mình đã hứa mạnh mẽ cùng nhau rồi mà. Có chuyện gì anh cũng sẽ bên em…anh hứa. Em cũng vậy ha
Em nhìn nó một hồi lâu. Ánh mặt từ sợ hãi chuyển sang cái nhìn âu yếm…có lẽ bên nó em cũng đang cảm thấy rất vững tâm. Nó dìu em ngồi xuống rồi nói.
- Đưa anh điện thoại của em.
- Chi vậy anh
Em hỏi nhưng cũng ngoang ngoãng đưa điện thoại cho nó. Nó im lặng lục tìm trong danh bạ số điện thoại của mẹ em. Không quá khó để tìm. Những hồi chuông đỗ liên tục càng làm người ta thêm hồi hộp. Mẹ em bắt máy, một giọng nói đầy giận dữ
- Thy! Con đang ở đâu. Tại sao con dám tự ý cãi lời mẹ bỏ đi mấy ngày nay. Ai dạy con cái thói dám bỏ nhà theo trai như vậy hả. Cái thằng khố rách áo ôm đó bỏ bùa mê thuốc lú gì mà con dám cả gan….
Nó mĩm cười ngắt lời
- Dạ chào cô…con không phải là Thy ạ.
Mẹ em im bặt rồi ngập ngừng..
- Vậy chứ ai…ai đang cầm máy con tôi..
- Là M. Thằng khố rách áo ôm nè cô
- Là cậu hả. Cậu làm gì con tôi. Muốn gì mới để cho con Thy nó yên đây. Cậu coi chừng đấy nhé. Tôi mà tìm được cậu thì…
Ko đợi mẹ em nói hết câu nó mĩm cười đọc luôn địa chỉ nhà nó
- Số…đường….Thy đang ở đây. Cô tới ngay nhé. Con đợi. Chào cô!
Nó cup máy. Em ngỡ ngàng nhìn nó.
- Sao…sao anh làm vậy…anh tính bỏ em hả…
- Ko
- Vậy sao anh gọi mẹ em tới
- Nếu mẹ em muốn làm gì tụi mình thì cứ để xem làm được gì. Anh hông thích trốn tránh.Chuyện gì tới sẽ tới. Hai đứa mình quyết tậm vậy rồi thì cũng nên giải quyết cho xong mọi chuyện chứ nè
Em im lặng một lúc rồi ôm chặt nó…
- Dạ em hiểu. Nhưng em sợ mẹ làm gì anh rồi sao..
- Anh không sợ thì em sợ gì.Chờ tí
Nó bước ra ngoài bấm số ông Kha.
- Anh Kha hả đang làm gì đó
- Đang ngồi nói chuyện chị Tiên mày. Có con Hân bên này nửa nè. Sao giờ chưa qua làm nửa mậy.
- Dạ anh qua với em liền giờ được hok
- Chi mậy
- Mẹ Thy sắp qua nhà em. Anh coi…tính phụ em..sợ bả làm bậy thì tiêu
- Vậy hả…chờ đó. D.m tau qua liền. Mà sao bả biết nhà mày
- Em gọi qua
- Thằng điên…tự nhiên gọi bả qua chi
- Dạ giải quyết một lần luôn cho yên ổn mà sống anh. Chứ để kéo dài bả kiếm chiện bất tử khó đỡ lắm
- Ừ cũng đúng...Thôi chờ tau chút.
Nó cúp máy rồi đi vào trong. Em đang ngồi ôm chặt cái gối ôm. Nó ngồi xuống, em bỏ gôi ôm quay qua ôm nó. Siết chặt lấy vai em nó mĩm cười
- Nè…em sẵn sàng chưa tiểu thư?
Em gật đầu nằm im. Anh Huy vẫn ngủ ngon lành. Hình như ai vào nhà nó đều có xu hướng ngủ rất ngon lành thì phải. Được khoảng nửa tiếng thì vài tiếng xe dừng lại trước nhà. Chẳng mất nhiều thời gia để nó nhận ra là mẹ em đang đến. Đúng như nó dự đoán, mẹ em không đi một mình mà còn có vài người nửa. Tiến, người đánh nó lần trước và mấy gương mặt quen thuộc cũ…thằng đầu ngựa với người nửa. Chỉ là cuộc nói chuyện thôi nhưng có vẻ mẹ em đang định cho nó một bài học thì phải….Tưởng kéo ai theo thì ra là người quen cũ. Có thằng đầu ngựa ở đây nó nghĩ chắc mấy người kia cũng hổng dám quậy gì dzữ cho lắm hoặc ít nhất bớt đi một người đánh nó…Kéo tay em đúng dậy mĩm cười, Tiến và thằng đầu ngựa hung hổ bước vào nhà. Vừa nhìn thấy nó thằng đầu ngựa chợt dừng lại, ánh mắt ngạc nhiên. Có lẽ thằng này ko ngờ người cần dạy cho một bài học chính là nó. Anh Huy nghe tiếng người vào nhà cũng tỉnh dậy. Nhìn thấy Tiến và mẹ em, anh vội đứng dậy.
- Sao sao mẹ tới đây được
Mẹ em đi vào nhà giọng có vẻ rất bực
- Chuyện hai đứa mẹ tính sau. Còn cậu…muốn gì mới buông tha con gái của tôi hả.
Nó đẩy em về phía anh Huy gật đầu nhẹ một cái. Hiểu ý anh Huy đứng chắn trước mặt em. Nó kéo cái ghế duy nhất trong nhà nhìn mẹ em nhẹ nhàng
- Cô ngồi đi. Con nói ngắn gọn thôi
- Cậu cũng bày trò nhiều quá nhỉ. Được rồi nói đi
- Nói chi mất thời gian dì L. Đập nó một trận rồi đưa bé Thy về.
Người tên Tiến hùng hổ nói chen vào. Nó cười khẩy quay qua nói với Tiến
- Anh bình tĩnh tui ở đây chứ có chạy đi đâu mà gấp dzữ.
Miệng nói vậy chứ bụng nó đang chửi thầm ông nội Kha…quán gần kiu qua nảy giờ vẫn chưa thấy mặt mày đâu..chắc chờ nó no đòn rồi ổng mới tới quá. Mẹ em cũng gật đầu
- Để dì nói chuyện chút Tiến..
Có vẻ như anh Huy vẫn chưa định thận được việc gì xảy ra, chỉ biết đừng im cầm tay em ko nói lời nào.. Mẹ em quay qua nhìn nó bằng ảnh mắt khó chịu, kỳ thị (nó nghĩ vậy).
- Cậu nói đi. Tôi không tin được sinh viên học hành đàng hoàng lại đi dụ dỗ con gái người ta bỏ nhà theo mình. Câu còn trẻ tương lai còn dài. Nhưng mà cậu nói tôi nghe sinh viên còn tuổi ăn tuổi học như cậu lấy gì nuôi con gái tôi. Hai đứa con nhỏ tình cảm linh tinh tuổi mới lớn tôi thong cảm được. Nhưng bỏ nhà đi không nghe lời cha mẹ thì nông nỗi quá đáng lắm.
Nó đẩy ly nước lọc về phía mẹ em, bình thản lắng nghe từng câu chữ, tay thi thoảng mân mê mấy cọng cỏ ba lá trên bàn.
- Cô nói đúng hết. Con chỉ là sinh viên hỏng có gì bàn cãi. Mà cô cho con hỏi nhé cô bắt Thy về vì Thy còn nhỏ hay là cô bắt Thy rời xa con để làm gì khác…Tự nhiên con tự hỏi Thy lấy được bao nhiều người chồng để đủ cho cô đánh bạc nhỉ
Thái độ của nó khi nói những lời này với mẹ em vừa bình thản nhưng nó cũng không hiểu tại sao nó có thể nói những lời xoáy vào lòng người như vậy nửa. Dường như sự tôn trọng của nó dành cho mẹ em hoàn toàn không còn nửa rồi. Và một khi nó không còn tôn trọng ai những lời nó nói dành cho người đó thực sự rất đáng sợ, không chửi rủa, không bức xúc hay miệt thị mà chỉ là nhè nhẹ xoáy vào lòng người.
- Đó là chuyện riêng của gia đình tôi. Cậu đừng ăn nói hỗn hào.
Mẹ em khó chịu quay ánh mắt giận dữ hướng về anh Huy và em. Có lẽ bà đang giận dữ vì em đem chuyện không hay ho gì của bà cho thằng người dưng như nó biết.
- Con xin lỗi cô. Thôi con nói tóm gọn lại là con và Thy yêu nhau. Con chẳng cần quan tâm bất cứ ai phản đổi hay ngăn cản. Cô có làm gì cũng vô ích, con không bỏ cuộc đâu trừ khi Thy bỏ con. Con không ép ai cả…Cô cứ nói chuyện với Thy xem cô ấy quyết định sao.
Nó quay qua em mĩm cười.
- Nè em yêu anh sẽ khỗ lắm đó. Hổng được sống đầy đủ, thiếu thốn đủ thứ..em có chịu hông
Em của nó bỏ tay anh Huy ra. Chẳng ngại ngần mĩm cười gật đầu
- Dạ em chịu
Mẹ em giận run người nhưng vẫn cố gắng kìm chế. Cái vẻ ngoài sang trọng của bà dường như đang sắp biến mất. Tiền có thể làm còn người ta trở nên một quý bà đáng tôn kính nhưng cũng vì tiền mà cái vẻ quý phái ấy chỉ còn là một cái vỏ bọc đáng thương.
- Thy sao con ngu muội như vậy hả. Mẹ biết mẹ cũng có lỗi nhưng mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con với gia đình. Con không được cãi lời cha mẹ.
Em lạnh lung trả lời chầm chậm.
- Mẹ! Con xin lỗi
- Mẹ để cho hai đứa nó yên than. Con xin mẹ. Đừng có quá đáng mà đánh mất luôn lòng tôn trọng của tụi con. Em con lớn rồi đừng có bắt nó làm chuyện nó không muốn.
Anh Huy chen lời vào, tay ôm vai em kéo vào người.
- Hai đứa nhất đình làm mẹ tức chết mới chịu hả. Thy mẹ hỏi con lần cuối nhất định theo thằng này đúng ko
Em vẫn bình thản tiến lại nắm tay nó kéo dậy.
- Con xin lỗi!
Em nhìn nó âu yếm. Nó mĩm cười vì sự bình tĩnh và vững vàng của em. Mẹ em nổi giận không nói nên lời nhìn qua người tên Tiến. Dường như anh ta cũng hết chịu nổi. Nổi điên hét lên
- Dì L nói chi nhiều. Con đập chết mẹ thằng này một trân là nó bỏ cái tật đĩa đeo chân hạc liền à. Thy em về nha mau. Ngu vừa vừa thôi chớ.
Rồi anh ta kéo tay em ra khỏi nó
- Tụi mày đập chết mẹ nó cho tau
Tiến hét lên ra hiệu cho thằng đầu ngựa với hai thằng còn lại…Lẽ ra như bình thường thằng đầu ngựa sẽ lao vào dầm cho nó một trận. Nhưng giờ thì vẫn đứng lưỡng lự. Dù gì thằng này cũng chỉ là loại tập tành giang hồ nửa mùa ăn chơi quậy phá cho có oai chút chứ làm gì có cái gan vượt mặt giang hồ thứ thiệt. Có lẽ trận đòn và mấy lời cảnh cáo của bạn ông Kha vẫn còn hiệu nghiệm thì phải.
- Anh Tiến…có gì từ từ nói
Tiến gạt tay thằng đầu ngựa ra lao vào đấm nó.
- Dm tụi mày bửa nay ăn gì mà lề mề vậy.
Nó đứng im nhìn Tiến lao vào. Nhưng anh Huy đã vội ôm tay Tiến lại cản ko cho Tiến đánh nó. Đang giằng co thì có tiếng một người con gái hét lên
- Anh Tiến! Anh mà đánh ảnh thì đừng tránh tui ác nha
Giọng nói hét lên từ ngoài cửa. Tuy nhiên máu nóng trong người hắn làm hăn đâu còn nghe gi dc nửa. Xô anh Huy ra khỏi người Tiến lao vào đấm giữa mặt nó làm nó ngả bổ xuống bàn. Nó có thể né hoặc đánh trả. Nhưng nó không muốn. Chẳng hiểu sao nó lại đứng im(giờ nghĩ lại thấy mình ngu thiệt @@ ). Có thể nó né hổng kịp, nhưng cũng có thể vì em đang lao vào, nó mà né thế nào em cũng lãnh đủ. Hai đứa ngả dụi xuống đất, Nó vội lồm cồm bò dậy ôm chắn lấy em miệng thì thầm
- Nè nè em có sao hok tiểu thư..
Em lắc đầu xoa xoa vết thương trên mặt nó. Em hổng gào lên như trước, hổng nổi giận với ai khi nó bị đánh. Em chỉ mĩm cười lo lắng cho nó. Đó là điều hơi lạ với cách xử sự của một người khi thấy người yêu mình bị đánh. Phải chăng em hiểu nó đang làm gì và em đang bình tĩnh hơn bao giờ hết. Nhưng sau lưng có người không thể bình tĩnh như em….Bóng một người con gái lao từ cửa vào, giăng tay Tiến lại tát thẳng vào mặt hắn một cái “bốp”.
- Anh ngừng lại chưa…đồ khốn!Từ nay anh đừng bao giờ nhìn mặt tôi nửa biết chưa.
Mọi người đều ngỡ ngàng. Nó cũng bất ngờ. Người vừa tát Tiến là nhỏ Hân. Nhỏ từ đâu xuất hiện tát Tiến gằng giọng rồi quay qua em và nó
- Hai người có sao hok
Em cười phì
- Mày dữ quá Hân
- Xí kệ tau.
Tiến hình như càng nóng hơn vì bi con gái tát thì phải..vẫn chực lao vào đánh nó cho hả dạ. Nhưng thằng đầu ngựa vội ôm thằng Tiến lại. Không phải vì tốt bụng mà vì ông Kha với vài ông nửa đang đứng lù lù ngoài cửa. Mấy ổng chen vào. Có một ông hình như lần trước có đi đánh nhau cứu nó thì phải mặc áo thun đen, mặt có 1 vết sẹo cắt ngang mũi, cánh tay lộ ra một hình xăm…Ông này rút trong bao tenis ra một cây (theo nó là mã tấu loại dày như thanh đao ngắn) chặt cái rầm lên bàn ngay trước mặt mẹ em với Tiến. Lập tức ổng dùng cánh tay lực lưỡng của mình nắm đầu Tiến đạp lên gối một cái, tuy Tiến cũng to con, lại nhanh tay che ngực nhưng vẫn không đỡ được. Tiến hự một cái rồi gục xuống. Ông đó bồi đá vào giữa mặt Tiến rồi nắm đầu hắn kéo dậy kề ngay thanh mã tấu trên bàn.
- Mày ngon mày cầm cái này chém thằng em tau cho tau coi coi.
Ngày hôm qua...đã từng - Chap 107
Tên Tiến chỉ biết nằm im chịu trận không còn dám chống cự gì nửa. Nếu có chắc cũng hổng nổi. Nhìn ông anh này chắc tập tạ từ nhỏ thì phải, ăn gì mà đô thấy ớn tưởng tượng nó mà bị ống lên gối 1 cái là tiêu bộ đồ lòng chắc luôn.Ông Kha đi lại kế nó nháy mắt
- Sorry mày phải kím người giữ quán mới đi được.
Cả căn nhà im bặt. Phía ngoài vài người hàng xóm hiếu kỳ đang kéo đến đứng chỉ trỏ ngoài cửa. Mấy người bạn của ông Kha đang đứng vòng vòng phía ngoài. Tay lăm lăm nhưng bao vợt tenis mà nó đoán bên trong là thứ gì rồi. Có lẽ cũng chỉ cần dằn mặt thôi chứ ông Kha cũng hổng muốn làm lớn chuyện giữa ban ngày ban mặt. Dù sao cũng là mẹ và người quen của em mà. Nó quay qua nhìn ông Kha gật đầu. Ông này tuy lùn lùn nhưng cũng thích la hét nạt nộ lấy oai lắm. Có lẽ ổng cũng hiểu ý nó nên kéo ông bạn đô con lùi lại phía sau rồi nắm đầu tên Tiến nói nhỏ.
- Ra đường muốn hung hăng thì nhớ nhìn trước ngó sau nha chú em. Biến!
Ông Kha quất thêm 1 đá đạp Tiến chúi đầu xuống đất kế bên mẹ em đang ngồi rồi ổng ngồi lên bàn đẩy cây mả tấu xích lại gần mẹ em.
- Bà chị là mẹ của bé Thy đúng ko. È hèm..cũng hổng có gì. Thằng em thích lo chuyện bao đồng. Giờ thằng em đéo biết bà chị muốn làm gì nhưng thằng này quyết định ủng hộ hai đứa nó ở với nhau. Bà chị ý kiến gì ko?
Em em ngập ngừng, gương mặt lộ rõ vẻ lo sợ nhưng cũng tức giận.
- Cậu cậu đứng có làm càn...tôi...tôi báo công an bây giờ....chuyện nhà tôi mắc mớ gì cậu xía vào.
Ông Kha đạp lên đầu tên Tiến cười tươi...công nhận điệu bộ của ổng bây giờ đúng ác, đem đi đóng phim vai phản diện bảo đảm khỏi chê. Ổng rút điện thoại ra đưa về phía mẹ em
- Báo công an hả....được. Thằng này tài trợ tiền điện thoại cho bà chi báo công an. Ngồi đây chờ luôn ok!
Mấy ông bạn của ông Kha đứng gần đó cười mĩa mai. Hình như mấy ông này hổng sợ công an thì phải. Mà công an tới đây cũng làm được gì đâu. Nó nghĩ quan hệ của ông Kha cũng đủ thu xếp tất cả mà. Mẹ em chẳng dám cầm điện thoại...im lặng ko nói nên lời. Không khí cực kỳ căng thẳng. Em bấm chặt tay nó, có lẽ em đang lo lắng cho mẹ em sẽ bị ông Kha làm hại thì phải. Ông Kha rút điếu thuốc ra đưa lên miệng châm lửa rít một hơi dài.
- Thằng em nhất quyết để hai đứa nó yêu nhau. Giờ đéo biết bà chị muốn gì....nhưng mà bà chị còn đụng tới hai đứa nó nửa thì đừng có trách đám đầu đường xó chợ này nhá. Ok...thôi giải tán!
Ông Kha quay qua nháy mắt với nó
- Tau về quán. Giải quyết xong qua quán làm nha mậy. Tau đi nhậu.
- Dạ! Chút em qua anh!
Ông Kha bước ra ngoài. Đám đông đang đứng coi vội lùi ra tránh đường cho ổng đi.Ông bạn đô con của ổng cũng vỗ vai nó một cái rồi quay qua lấy cây mả tấu trên bàn bỏ vào bao tenis cuối người sát mặt mẹ em gằng giọng, ko nói lớn nhưng cũng đủ cái uy của ổng
- Dkm bố đéo biết mày là ai. Tụi mày mà còn sang làm phiền hai đứa em tao...bố đốt nhà mày ra tro đấy
Oh men...ông này dzữ thiệt. Về sau nó cũng biết những lời ổng hâm dọa hổng phải là đùa. Mấy mối quan hệ anh em của ổng bên ngoài đủ để dằn mặt một ai đó mà vẫn không sợ công an cho lắm. Ổng nói anh em ổng quen biết có người cũng bị HIV này nọ, sống chết đã không còn quan trọng vậy nên đừng coi thường lời dọa của ổng. Thực ra bình thường ông này hiền, nói chuyện, cư xử với mọi người rất hòa nhã, lịch sự...nếu không đụng chuyện không ai biết ổng cũng dữ dằn như vậy đâu. Dọa mẹ em xong ổng đi ra ngoài hét một tiếng để giải tán đám đông rồi lên xe rồ máy phóng đi. Người to chạy xe cũng to...chiếm diện tích thấy sợ.
Mọi người dần giải tán,tên Tiến đã được thằng đầu ngựa đỡ dậy mẹ em vẫn ngồi thừ người ra. Nó tiến lại gần nhẹ nhàng.
- Con xin lỗi! Thôi cô về đi. Sau này con sẽ chuộc lỗi chuyện hôm nay với cô. Đừng lo cho Thy, con sẽ chăm sóc tốt cho cô ấy, ít nhất là hơn cô.
- Cậu cậu...là cái đồ trơ trễn...Thy...con nhất quyết làm mẹ tức chết mới hả dạ hả con
Mẹ em quay qua hướng ánh mắt giận dữ về phía em. Em lạnh lùng lắc gật đầu.
- Con xin lỗi! Mai mốt mọi chuyện qua con với ảnh sẽ ta tội với mẹ sau. Giờ con hổng cưới người con hok yêu được
- Nhưng mà con ơi...con phải biết mẹ chỉ muốn...
- Mẹ về đi!
Em quay mặt đi ra ngoài đứng chung với nhỏ Hân im lặng. Anh Huy cũng lên tiếng.
- Tiến! Đưa mẹ anh về dùm anh. Mẹ về đi. Chuyện của mẹ sau này từ từ giải quyết. Con hy vọng không có tụi con mẹ cũng sống tốt. Đừng cờ bạc nửa để làm khổ ba con.
Mẹ em chẳng còn nói được lời nào nửa. Chỉ biết lững thững nhờ thằng đầu ngựa với bạn nó dịu ra xe. Chốc chốc lại quay ánh mắt giận dữ nhìn về phía em, rồi nhìn nó, nhìn anh Huy cho đến khi thằng đầu ngựa đề máy phóng đi mất hút.
Một khoảng lặng giữa căn nhà trọ nhỏ nhoi nóng bức của nó. Em ngà đầu lên vai nhỏ Hân im lặng. Có lẽ em đang rất buồn. Dù gì đó cũng là mẹ em, bắt em làm một đứa con cãi lời mẹ...đúng là khó xử cho em quá. Nhưng nó biết em vẫn sẽ không bao giờ hối hận. Mọi việc vẫn ở đó, mẹ em vẫn ở đó...rồi sẽ có ngày em và nó chứng minh cho tất cả biết rằng không có gì có thể làm thay đổi tình yêu giữa hai đứa được.
- Thôi mọi chuyện chắc cũng ổn rồi. Giờ anh cũng phải về Nha Trang luôn đây. Em chăm sóc cho bé Thy giúp anh nhé
- Dạ anh yên tâm. Mấy bửa nửa em đưa Thy về Nha Trang liền à.
- Ừ. Anh đi ha.
Anh Huy móc điện thoại ra call cho một người bạn
- Alo mày chở đồ tau ra trạm xe liền nha. Ừ..tau đi liền. Ok chút gặp.
Rồi anh đi ra ngoài nói với nhỏ Hân.
- Hân em đưa anh ra trạm xe được không. Anh có chuyện muốn nói với em.
- Ủa nảy anh qua đây bằng gì.
- Taxi em.
- Dạ. Giờ anh về Nha Trang hả
- Ừ thôi trên đường đi nói luôn.
- Dạ
Anh Huy hổng nói lời nào với em. Chỉ ôm đầu em xoa xoa mấy cái rồi leo lên xe của nhỏ Hân ngồi. Nhỏ Hân đỡ em dựa vào nó mĩm cười
- Hân đi ha
- Ừ. Cảm ơn Hân nha
- Hì có gì đâu. Gặp sau ha
- Ờ ờ
Hai người đó chạy xe đi khuất bóng. Nó im lặng dìu em vào trong nhà, ngồi xuống ôm chặt lấy em
- Anh xin lỗi...anh...
- Đừng! Em hiểu mà đồ ngốc. Anh đó từ nay...em chỉ còn anh thôi. Đừng bỏ rơi em nha anh
- Tuân lệnh tiểu thư
- Đáng ghét
Em âu yếm ôm hôn nó một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng rất lâu. Không biết mọi thứ sau này như thế nào. Ngay lúc đó nó đã nghĩ rằng...em và nó thực sự đã cùng chung một con đường. Một con đường chiến đấu chống lại tất cả để được gần nhau. Sài Gon buổi trưa..trời hanh hao, nóng điên người...nhưng lòng nó thấy nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Em đang ở đây bên nó...cho dù áp lực nhiều như thế nào. Chỉ cần ôm em trong tay, nó đều thấy mọi thứ chỉ là cơn gió nhẹ...vượt qua khó khăn chỉ còn là thời gian. Nụ hôn vẫn tiếp tục...đời..mấy khi người ta biết sống hết mình vì một người nào đó. Ừ...thì đó là vì một chữ...”yêu”...
Ngày hôm qua...đã từng - Chap 108
Tháng mười hai…những cơn gió heo may thổi hanh hao luồn vào căn nhà trọ nhỏ xíu. Đêm bình yên. Em nằm trong vòng tay nó dịu dàng. Vài bài hát nho nho vang lên từ chiếc điện thoại cũng không đủ xóa tan không gian yên lặng. Mới đó mà sắp giáng sinh rồi. Em có đạo…Nó không biết em có phải con chiên ngoan đạo hay không nửa. Còn nó thì không. Nó không muốn tin vào bất cứ vì thánh thần nào khác. Điều nó tin chính là bản thân, tin ở bạn bè, tin ở những người nó yêu thương chứ không muốn đem niềm tin của mình mang cho một thế lực siêu nhiên nào khác. Có lẽ chính vì vậy cuộc sống của nó ồn ào, sôi động và nhiều niềm vui và cả khó khăn, đau khổ chăng.
Đã hai ngày kể từ khi gặp mẹ em. Cuộc sống của em và nó bên nhau bắt đầu một cách chậm rãi và hạnh phúc. Em hiền ngoan như người vợ nhỏ trong nhà. Nó không phải ăn cơm trên căn-tin trường hay ăn ngoài quán nửa. học xong nó chạy qua trung tâm em học ngoại ngữ đón em về nhà cùng nấu cơm ăn. Tối nó đi làm, em cũng ra quán ngồi chơi chờ nó tan làm rồi cùng nhau đi ăn tối. Dù ăn muộn nhưng cả hai đều cảm thấy rất vui. Nó cười nhiều, trêu em nhiều hơn. Em cũng lại giở trò nhỏng nhẽo như bao người con gái khác đối với người yêu mình. Chẳng đứa nào nhắc đến mẹ em làm gì nửa. Đã thỏa thuận cùng nhau để mọi thứ qua một thời gian kia mà. Tài sản của hai đứa giờ có đến hai chiếc xe một của nó và một là của em. Mấy hôm nay em tạm thời ở nhà nghĩ ngơi lấy lại tin thân rồi mới bắt đầu đi diễn lại. Nó cũng đã xin phép ông Kha dc có thời gian đưa đón em đi làm đổi lại nó sẽ phải quản lí quán nhiều hơn trước. Nó biết ổng làm vậy cũng là vì muốn cho nó rèn luyện thêm công việc quản lí nhân sự và hoạt động của quán thôi mà.
Cả hai ngày, em và nó nói chuyện rất nhiều về dự những dự định tương lai của hai đứa. Mọi thứ có thể sẽ khó khăn nhưng theo tính toán thực tế thì cả hai đều đủ sức vượt qua. Như đã nói nó có nguồn thu nhập ổn đinh từ tiền lương quán, mẹ của nó cũng cố gắng lo lắng cho nó (tuy ko đủ những cũng đỡ phần nào), thu nhập đi diễn bình thường của em như đã nói hoàn toàn dư sức để hai đứa sống không quá khó khăn, ko đứa nào phải bỏ học và thậm chí có thể dư ra một khoảng để làm vốn tính toán cho tương lai lâu dài. Em nói sau này em muốn mở một shop bán hoa nè vì em có mấy người bạn ở Đà Lạt kiêm cả những món trang sức, phụ kiện, giày dép quần áo thời trang nửa. Nó sẽ hoàn thành việc học, lấy một tấm bằng sau đó học thêm một khóa quản lí hay gì khác nửa để cùng em làm việc, có thể nó sẽ gắn liền với công việc quản lí cafe và tận dụng khả năng chuyên ngành của mình để thu hút khách cho shop của em. Mọi tính toán nghe cứ như là một giấc mơ vậy, hạnh phúc…và trong đôi mắt của em và nó đều ánh lên những hy vọng và sự quyết tâm.. Nói là một giấc mơ nhưng những việc em và nó tinh toán hoàn toàn nằm trong khả năng có thể thực hiện được mà…Tình yêu của em và nó có lẽ chưa bao giờ mơ mộng hay vu vơ với những hồ đồ của tuổi trẻ mà thay vào đó là sự tính toán suy nghĩ rõ ràng dựa trên thực tế khả năng, tình yêu của hai đứa. Nó tin nếu thực sự cố gắng, một ngày nào đó nó và em sẽ chứng minh cho mẹ em và những người phản đối khác rằng cả hai đủ sức để ở bên nhau hạnh phúc…Phù…phải cố gắng hơn nửa mới được.
- Đang nghĩ gì đó đồ ngốc
Tiếng em thì thầm luồn tay vào tóc nó xoa xoa nhẹ nhàng. Nó hôn lên cổ tay em
- Đang nghĩ về tương lai hai đứa mình
- Lại nghĩ nửa hả
- Ừ.
- Mệt anh ghê…tụi mình tính như vậy rùi cứ cố gắng làm đi nè.
- Anh biết rồi. Em nè! Em có buồn hok
- Buồn gì cơ
- Vì không nghe lời…
- Buồn thì buồn…nhưng em vui nhiều hơn. Em tìm được người em yêu thương…em vui lắm. Anh ngốc hổng biết cảm giác của em đâu. Hihi hạnh phúc lắm luôn…em mất anh em nghĩ minh hổng còn sống vui dc nửa đâu.
- Uhm anh biết rùi
- Biết rùi thì đừng có suy nghĩ linh tinh lo lắng cho em nửa. Em vui thật mà. Em hổng hối hận vì quyết định ở bên anh đâu.
- Ừ…anh chỉ lo khi thấy em theo anh chịu khổ thôi
- Hi nếu anh là em anh có quyết định theo em hok
- Ờ ờ thì..thì
- Thấy chưa vậy hỏi em chi đồ ngốc. Sợ em khổ thì phải yêu thương em nè, phải cố học nè rùi còn phải làm việc thiệt tốt nửa bù đắp lại cho em biết chưa
- Ờ ờ biết rồi tiểu thư
- Còn nửa
- Gì nửa
- Hổng có được lăng nhăng biết chưa. Anh đó…đồ bay bướm. Nhìn cái mặt nghi lắm
Em chỉ tay vào trán nó chu chu cái miệng
- Trời! lại nghĩ xấu cho ngta. Bày đặt ghen linh tinh nửa ha
- Ghen sao hổng ghen…ai mà hổng ghen với đồ xấu xa như anh
- Nói xấu hoài nha
- Rùi sao
Em nghinh mặt lên thách thức. Dám cả gan thách thức nó. Kỳ này hun cho chết lun. Nghĩ là làm nó đè em xuống hôn ngon lành trên môi em mặc cho em cố ra vẻ chống cự cho có lệ, miệng cười khúc khích.Giấc ngủ ngon lành...đêm tháng mười hai những cơn gió vẫn khẽ lùa qua khung cửa..ừ thì có một chút lạnh...ừ thì chỉ một chút lạnh mà thôi.
Sáng, mình minh ló dạng sau những dãy nhà cao tầng trước mặt. Em cuộn tròn trong chiếc mền ấm áp, trong vòng tay ôm chặt của nó. Cánh tay tê rần mất cảm giác nhưng nó cũng chẳng buồn rút ra. Chỉ sợ em lại thức giấc. Hôm nay không phải đi học. Thôi thì ngủ nướng với tiểu thư lười này thêm chút...Nó mĩm cười cuối mặt hôn nhẹ lên má em rồi im lặng ngắm nhìn người nó yêu ngoan ngủ. Việc ưa thích của nó từ khi yêu em đến giờ chỉ đơn giản ngắm nhìn em ngủ. Nó luôn thích bị thức giấc nửa đêm bởi sự đụng chạm, chẳng bực tức vì bị phá giấc ngủ mà cảm thấy vui vì dc tỉnh dậy để nhìn em...có nhiều lúc tưởng chừng như đang mơ, có lúc không thể tin được nó lại có được người yêu tốt như vậy. Nếu người ta bảo nó nên yêu hay nhìn theo một người đẹp, tốt hơn em...có lẽ nó sẽ lắc đầu bởi vì...em quá tốt so với tưởng tượng của nó. Có đồ điên mới vội rời bỏ em. Lại suy nghĩ miên man linh tinh, lại mĩm cười một mình cho đến khi ai đó vòng tay ôm siết lấy nó thì thầm
- Người yêu dậy hùi nào dzạ
- Lâu rồi
- Vậy làm gì dzạ
- Nhìn tiểu thư của anh ngủ
- Nhìn lén hả
- Ừ
- Hihi ai cho mà nhìn
- Ờ...cứ nhìn
- Nhìn hoài hổng chán hả
- Chán
- Xí chán sao nhìn
- Thích
- Ai cho mà thích
- Vậy thì yêu
- Đáng ghét...
Em dụi đầu vào lòng nó
- Anh nè
- Sao em
- Giáng sinh...mình lên đà lạt chơi ha
- Gì tự nhiên đòi lên trển chi
- Em muốn đón giáng sinh ở nơi thiệt lạnh
- Tại sao
- Vì...em muốn dc ôm
- Trời ở đây cũng ôm dc mà
- Kệ...thích chỗ thiệt lạnh để dc anh ôm thiệt ấm
- Suy nghĩ ngộ ghê
- Hi..nha anh..mình đi nha
- Ờ ờ đi thì đi. Mà nghe nói trên đó mùa này đông lắm..sao kiếm chỗ ở dc
- Em có bạn trên đó. Nhà nó rộng lắm lun
- Vậy hả...uhm vậy thì tốt quá
- Dạ...đi ha anh..năn nỉ đó
- Ờ thì đi. Mà phải xin ông Kha. Quán mùa này đông nhiều việc làm lắm.
- Uhm...để em xin cho. Đố ảnh dám hổng cho
- Trời...giang hồ quá ha
- Chứ sao...hihi xin hổng cho em méc chị Tiên
- Haizz...khôn thấy sợ lun
- Hihi khôn vậy mới giữ anh dc chứ...đồ ngốc
- Sáng nói xấu hoài luôn
- Thích...
Em cười khúc khích trong buổi sáng Sài Gòn se lạnh. Nắng hanh hao vàng ươm những bóng lá trước nhà...mọi thứ tự nhiên..đẹp đến lạ, SG bổng nhiên ngọt ngào đến lạ....Vậy là giáng sinh này...sẽ không một mình nửa rồi. Giáng sinh này sẽ có tình yêu thực sự bên cạnh chứ ko nhạt nhẽo như bao nhiêu mùa giáng sinh trước, chỉ vu vơ với game, với cafe, với những trò chơi con nít một mình...Giáng sinh này nó đã lớn...có lẽ sẽ là giáng sinh đầu ấm ấp bởi tình yêu. Nó thực sự nôn nao đến giáng sinh, cái cảm giác chưa bao giờ nó có được. Suốt từ nhỏ đến giờ nó chưa bao giờ cảm thấy nôn nao đến giáng sinh, mọi thứ dường như rất bình thường với nó, thờ ơ và lạnh lùng. Giờ...nó mới thấy thực sự thích giáng sinh đến lạ lùng. Không phải con chiên ngoan đạo nhưng nó cũng xin nguyện một lần bước vào thánh đường...kề vai cảm ơn chúa đã ban nó cho em...một thiên thần thực sự. Ai trong thế giới này đều có một thiên thần dành riêng cho mình..và nó biết thiên thần của nó đã xuất hiện.
Vậy là phải đẩy nhanh tiến độ trang trí đón giáng sinh cho quán. Sắp tới có lẽ sẽ bận lắm đây. Mấy nay mãi lo chuyện của em, nó vẫn chưa có ý tưởng nào dành cho quán. Sắp giáng sinh rồi, phải nghĩ ra cái gì đó để quán mới lạ, hấp dẫn khách hơn trong mua giáng sinh đặc biệt này mới được. Có vậy ông Kha mới chịu thả cho nó đi Đà Lạt với em chứ. Nghĩ là làm liền. Nó ngồi bật dậy lấy giấy viết ra ngồi vẽ vẽ, viết viết ngay những ý tưởng mới hình thành trong đầu ra. Đúng là khi vui vẻ có một điều hạnh phúc kề bên người ta sẽ dễ dàng có thật nhiều ý tưởng cho công việc, hiệu quả sẽ tốt hơn. Em ngồi dậy đi làm đồ ăn sáng...để mặc nó mãi mê với sáng tạo riêng mình. Giáng sinh yêu thương...và những điều nó đang suy nghĩ để làm cho quán cũng sẽ đầy ắp tình yêu dành cho những cặp tình nhân...Nó thực sự đã thay đổi...ấm áp nhiều hơn, bớt thờ ơ với xung quanh nhiều hơn...vì em..vì giáng sinh an lành!
Ngày hôm qua...đã từng - Chap 109
Thì hiện tại
( Trở về sau chuyến đi ngắn xa SG nhiều sự kiện và cảm xúc, thôi thì dành một vài chap để viết về thì hiện tại vậy...)
Chuyến xe tốc hành băng băng trên đường. Ngồi dựa mình vào khung cửa kính lặng nhìn về phía trước. Thật may mắn vì được ngồi băng trước, có thể nhìn ra khung cửa kính, nhìn con đường nhựa như đang chạy ngược trở vào đầu xe. Đường về quê vẫn không thay đổi nhiều, miền Tây với những cánh đồng xa tít chân trời, những đường dây điện trãi dài xa xăm. Nếu đi bằng xe máy có lẽ thi thoảng nó sẽ ngừng lại để ngắm nhìn...nhưng đang đi xe khách nên dành phải ngồi im mà suy nghĩ linh tinh. Mệt thật, năm nào cũng phải bị quay trở về để ký giấy quân sự. Thôi thì xem như một cợ hội để có dịp về lại quê vậy. Mấy hôm nay bận bịu với công việc mới, những suy nghĩ và cả những ký ức cứ vây quanh nó như cuốn phim chiếu chậm, rõ ràng từng hình ảnh của quá khứ đan xen vào hiện tại...đôi lúc ngọt ngào, đôi lúc cũng nhói lòng.
Xe vào bến. Choảng tỉnh bởi tiếng mở cửa xe, tiếng chèo kéo khách của mấy ông xe ôm giành khách mời mọc. Cố chen ra khỏi đám đông, tránh xa vài bàn tay níu kéo mời khách, nó im lặng đi ra xa leo lên chiếc xe trung chuyển. Lần nào trở về cũng im lặng, cũng âm thầm chẳng cho bất cứ bạn bè hay người thân nào biết, trên người cũng chẳng có hành trang nào khác ngoài số tiền nhỏ nhét đại trong túi, cái điện thoại và mảnh giấy chứng nhận sinh viên của trường. Xe trung chuyển đưa nó vào phường. Cố tìm ban chỉ huy quân sự phường, trình giấy...ký tên. Khoảng nửa tiếng là xong, vậy đó năm nào cũng bị hành hạ bỏ việc, bỏ học về đây chỉ để ký một chữ duy nhất. Chán mấy cái thủ tục giấy tờ tào lao này thật. Trưa nóng, mệt vì chuyến xe dài...nó tìm một quán cafe gần đó đặt lưng xuống, gọi món cafe không đường quen thuộc với nó nhưng hơi khác người với nhỏ phục vụ.
Nhấm nháp ly cafe thật đắng, thả người vào không gian mát mẻ của tán cây trong sân quán, mắt nhìn vào những bóng nắng len lõi giữa tán cây chiếu vào mặt nó. Đúng là sức khỏe càng ngày càng yếu, lúc trước đi xa một ngày chạy xe máy suốt mất trăm cây không cần nghĩ vẫn khỏe như thường, còn giờ tự biết mệt nên đành đi xe khách, ngồi ko mà giờ cũng thấy đuối kèo....Đang tự trách sức khỏe của mình thì tiếng chuông điện thoại reo.Số máy lạ, chắc là anh em nào đọc hồi ký của nó call rủ cafe đây mà. Nhưng không, nó alo mấy tiếng liền vẫn không thấy ai trả lời thay vào đó là sự im lặng. Có lẽ máy có vấn đề nên không nghe được đối phương nói chuyện nên nó cup máy. Một lúc sau sô máy ấy lại gọi tiếp. Lần này vẫn như trước, chẳng ai nói gì cho đến khi nó nói tiếng xin lỗi phải cup máy thì giọng con gái vang lên nhỏ nhẹ ở bên kia.
- M
Sững người lại trong giây lát nhưng rồi nó cũng trấn tĩnh lại, mất điện thoại mất hết số nên giờ bạn gọi ko biết là số ai. Nó vội xin lỗi trước.
- Ai vậy. Sorry M mất điện thoại nên hổng biết số này là ai
- Uhm...
- Vậy sô ai đây
- Mèo nè
Lại sững người khi nghe tiếng Mèo nè...Chẳng lẽ là....Nó vội nhẹ giọng
- Mèo....có phải là....
- Uhm là Mèo. M quên Mèo rồi sao
- Ừ ừ không. Nhưng tại M tưởng lâu quá không liên lạc nên...
- M vẫn lạnh lùng...
Mèo bật cười...nụ cười tuy nghe qua điện thoại cũng cảm nhận một nỗi buồn nào đó.
- M hổng còn giữ số Mèo sao
- Ừ ừ mất điện thoại mấy lần nên ko nhớ số ai hết. Mà sao Mèo biết số này của M
- Muôn biết gì về M cũng đâu khó lắm đâu. Bạn M Mèo quen nhiều mà
- Ờ
Vài giây im lặng từ cả hai. Nó cũng bất ngờ khi Mèo đột nhiên liên lạc với nó sau gần 4 năm cả hai tự mất tích với nhau.
- Mấy giờ M về tới đây
- Về đâu
- Về quê mình nè
- Ủa sao biết M về
- Uhm. Biết chứ sao không.
- Ờ chắc M hổng về dưới đâu, ghé VL làm giấy xong rồi trở về SG.
- M về đây được không. Một ngày thôi
- Chi...
- Mèo muốn gặp M
- Tự nhiên muốn gặp chi
- Uhm...M về nha. Giờ Mèo chạy xe lên thành phố (TV) chờ M nha.
- Nhưng mà...sao tự nhiên...M nghĩ mình ko nên....
- Mèo chờ đó. M về nhanh nha. Mèo có lí do muốn gặp M. Một lần cuối thôi.
- Lần cuối cách đầy gần 4 năm rồi mà. Giờ gặp làm gì nửa?
- Cứ về đi. Xin M đó. Mèo chờ. Cafe phi trường nha M. Nhớ quán đó hok. Nằm ven đường băng sân bay đó.
- Ờ nhớ. Nhưng mà...
- Vậy nha. Mèo chờ...tut tut tut...
Mèo cup máy. Chẳng cho nó cơ hội từ chối. Nó chẳng có lí do gì để gặp lại Mèo cả, cũng hoàn toàn không muốn gặp. Dù gì cũng biến mất hơn ba năm rồi mà. Tưởng chừng không bao giờ xuất hiện trước mặt nhau nửa, vậy mà bây giờ đột nhiên ở đâu xuất hiện call cho nó mặc dù đây là số điện thoại nó nghĩ chẳng bao giờ Mèo biết được. Lòng chẳng muốn về nhưng...chính vì sự tò mò cộng với tấm trạng đang lãng đãng nghĩ về ký ức cho nên nó như vô thức đi vào quầy vé xe mua vé về TV. Chẳng có gì khó vì với hãng xe này cứ 1 tiếng sẽ có một chuyến xe về TV mà.
Xe khởi hành. Nó lặng lẽ nhắm mắt ngủ giết thời gian để khỏi phải suy nghĩ nhiều. Có lẽ lần này về, chẳng qua thăm lại một người cũ vậy thôi. Ừ..thì chỉ là người cũ của thời cấp 3...đã chìm vào ký ức tưởng chừng đã lãng quên.
Hơn một tiếng rưỡi trôi qua rồi thì phải. Xe cũng sắp đến nơi rồi, đường từ VL về TV cũng chỉ hơn 70km, xe chạy khá nhanh nên không mất quá nhiều thời gian. Những dãy cafe san sát nhau trãi dài từ ngoại ô thành phố, hai năm gần đây những hình thức quán cafe đẹp đã du nhập vào thành phố quê của nó hình thành nên cả một làng cafe hay còn được gọi là phố cafe. Có lẽ từ giờ đây cũng là một đặc trưng của thành phố quê nó. Những quán cafe đẹp theo nhiều phong cách san sát nhau năm một bên con đường lớn dẫn vào trung tâm thành phố nhưng còn bên đây đường thì vẫn là những hàng bạch đằng, những bãi đất trống và những con đường nhựa cũ của sân bay nhỏ có từ rất rất lâu về trước. nay chỉ con là nơi thả diều, tập lái xe, đua xe của cư dân thành phố. Cafe phi trường nằm ven đường nổi bật giữa bãi đất trống, sau lưng có thể nhìn rõ sân bay lấp ló giữa những hàng bạch đằng cao tuổi. Nó bước xuống xe. Chậm rãi tiến vào cafe. Đưa mắt nhìn quanh để tìm. Một người con gái đang ngồi một mình, đeo kính đen vẫy tay mĩm cười với nó. Tiến lại gần, nó nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Mèo đây sao. Trưởng thành hơn rất nhiều, ra dáng một người con gái trưởng thành hơn, đẹp hơn và hình như sắc sảo hơn thì phải. Nó im lặng nhìn ra phía xa xa, cafe phi trường chỉ đơn giản nằm ở sân bay chứ có bao giờ nhìn thấy được chiếc máy bay nào cất cánh đâu. Nhưng dù sao cũng nhiều người thích ngồi ở đây để ngắm nhìn một điều gì đó bình yên và thoải mái.
- Anh uống gì
- Cafe không đường nha em.
- Hả? Không đường hả anh
- Ừ. Nhớ nha, đừng có bỏ đường vào đó
- Dạ anh chờ em chút.
Nhỏ phục vụ đi rồi. Mèo mới tháo kính đen quay qua nhìn nó mĩm cười. Vân nụ cười và gương mặt quen thuộc ngày trước, có chăng là nét trưởng thành, son phấn trang điểm và dấu thời gian làm Mèo khác đi mà thôi. Có lẽ gặp nhau ngoài đường nó vẫn nhận ra Mèo nhưng chắc không dám gọi vì bây giờ...sắc sảo và đẹp hơn trước rất nhiều. Không còn là một thiếu nữ trẻ nửa mà đã trưởng thành hơn rồi. Ít nhất là Mèo chín chăn hơn so với nó rất nhiều...vì dù saoMèo cũng hơn nó đến 3 tuổi mà.
- M nhận ra Mèo hok
- Ờ ờ
- Mèo thì nhìn cái biết M liền. Hổng khác chút nào. Con nít quá. Hổng có mấy cục mụn này chắc tưởng M chưa dậy thì quá
- Uhm...trời thương nên cho nhỏ xíu hoài mà. Mèo lớn hơn M mà...nhìn M con nít đúng rồi.
- Hì...vậy sao lúc trước ai nói Mèo con nít hơn
- Ờ lúc trước khác. Giờ Mèo khác mà
- Uhm. Khác thì khác ngoại hình. Còn Mèo vẫn là Mèo thui.
- Ờ
Câu chuyện ngắt ngang bởi nhỏ phục vụ mang cafe ra cho nó. Cả hai im lặng một lúc lâu, nó nhấm nháp những giọt cafe đắng chát ấy trong những suy nghĩ về Mèo....mọi thứ đúng là khác, nhưng không hiểu sao cảm giác vẫn là Mèo ngày trước....thay đổi chăng chính là cảm xúc và cuộc sống của hai đứa mà thôi.
- M quên mèo rùi đúng hok
- ....
- Mèo biết mà. Hì...M nói M biến mất là biến mất mà. Mèo hổng điện tìm M chắc M cũng hổng nhớ tới Mèo đâu.
- Ờ...lâu quá rồi...cũng...
- Nhưng Mèo vẫn nhớ M.
- ....
- Hì...khó tin quá ha. Chuyện xa xưa...giờ Mèo nói nhớ M chắc M cười mèo lắm hả.
- Ờ ko...
- Mệt! M vẫn như cũ. Nói chuyện lạnh lùng thấy sợ lun. Thoải mái đi. Mèo với M hổng có xa lạ gì đâu nè.
- Ờ ờ.
- M còn nhớ còn giận chuyện cũ hả.
- Chuyện nào
- Chuyện tụi mình. Chuyện Mèo làm M.....
- Ờ ko. Thời con nhỏ long nhong....làm gì nhớ mà giận dai vậy chớ
Nó mĩm cười. Ừ thì thực sự nó chẳng còn cảm giác gì về chuyện cũ. Chỉ là thờ học trò lơ ngơ, vu vơ bất cần. Làm sao nó đủ thời gian để nhớ tới chuyện đó chứ. Lâu nay nó cũng cứ tưởng mọi thứ chỉ là trò chơi tuổi nhỏ thôi chứ. Tự nhiên Mèo nhắc lại, nó cũng cảm thấy hơi buồn cười.
- M vô tình thiệt. Hì còn Mèo thì nhớ tới giờ luôn. Chưa bao giờ quên...
- Vậy à. Mèo nhớ chi. M hổng nghĩ gì nửa đâu mà
- Nhưng Mèo nghĩ.
- M xin lỗi
- Có gì đâu.Mèo mới có lỗi mà. Hihi. Nói thiệt dù sao lúc đó Mèo cũng hơn tuổi M nên suy nghĩ hổng có vu vơ như M đâu. M thì quên dc vì Mèo biết tính M,còn mèo hổng quên được. Nhớ lắm.
- Ờ
- Vẫn nói ít quá ha. Toàn Mèo nói.
- Thì M vốn vậy mà
- Uhm. Mèo biết. Tưởng M thay đổi rồi chớ
- Sao thay đổi
- Vì Mèo làm M thay đổi
- Ồ...có một chút. Nhưng vẫn vậy à
- Uhm. Vẫn vậy
Mèo mĩm cười. Những lời nói không đầu không đuôi...như những vết giật của đoạn phim cũ đang chiếu. Chấp vá rách rời....chỉ người trong cuộc mới hiểu được mà thôi.
- Mèo xin lỗi
- Vì chuyện gì
- Vì...làm M tổn thương.
- Ờ...chuyện qua lâu rồi mà.
- Nhưng Mèo...vẫn thấy tiếc và hối hận.
- Đừng như vậy. Thời gian qua...M nghĩ cũng phai nhòa...cũng quên mà
- Hì Mèo hổng quên mới chết nè.
- Hồi đó phải chi Mèo đừng có làm vậy với M thì...chưa chắc M với Mèo xa lạ như giờ ha.
- Ờ ờ...thì ai biết được tương lai đâu. Mèo nghĩ nhiều quá đó.
- Mèo con gái, lớn hơn M mà. Lúc đó M con nhỏ chứ Mèo cũng đâu nhỏ lắm đâu
- Ừ....
- Giờ M thấy Mèo sao
- Sao là sao
- Có đẹp hok. Nói thiệt nha. Hổng có nịnh à
Nó mĩm cười. Không cần nịnh, Mèo đúng là đẹp hơn trước rất nhiều. Lúc còn quen nhau, mèo cũng thuộc dạng đẹp và kute mà. Lúc đó nó quen dc Mèo cũng vì Mèo đẹp và kute. Giờ thì không còn kute của tuổi teen nửa mà đẹp thực sự, lại biết cách make up, ăn mặc mốt thì không thể chê được. Nó gật đầu.
- Ừ đẹp.
- Hì...nhớ hùi đó mắc cười M ghê. Thích Mèo vì mèo đẹp mà tối ngày toàn xạo xạo chê Mèo xấu. Giờ biết Mèo đẹp rùi hả.
- Ờ...giờ khác
- Biết rồi. Tối ngày nói giờ khác giờ khác hoài...nói vậy buồn lắm đó.
- Ờ thì hổng nói nửa.
- Hì phải chi hồi đó Mèo hổng ỷ mình đẹp có nhiều người thích thì...Mèo đâu có làm chuyện có lỗi với M. Hồi đó ngu thiệt. Giờ lớn rồi...ngồi nhớ lại Mèo thấy giận mình lắm.
- Lại nói chuyện đó nửa. Bộ Mèo gọi M về gặp để nói M biết chuyển đó thôi sao
- Uhm. Lâu ngày gặp. Cho Mèo nhớ hùi xưa chút đi. Khó tính quá à
- Ờ. Hổng phải khó. Mà sợ Mèo buồn thôi
- Thì ngta buồn thiệt chứ bộ.
- M hổng nghĩ chuyện lâu rồi mà làm mèo buồn tới vậy. Hơi bất ngờ
- Uhm. Mèo cũng hổng biết sao Mèo nhớ và buồn chuyện M nhiều vậy nửa. Chắc tại M đó
- Sao tại M
- Tại M hùi đó...làm Mèo thích M chi
- ....
- Thiệt tình...tính giỡn chơi..ai ngờ thíchM thiệt. Rùi M đi...giờ vẫn nhớ M nhiều. Hì chắc Mèo bị điên mất tiêu rùi.
- Mèo...nói..vậy hoài..M hổng muốn Mèo buồn đâu. Hay mình nói cái khác đi
- Ko...Mèo muốn nói chuyện này à. Sau này rủi hổng còn cơ hội nói nửa sao
Nó im lặng. Thực sự thấy khó xử và bất ngờ vì những lời Mèo nói. Nó đã quên, hoàn toàn ko nhớ chút gì. Vậy mà Mèo nhớ nhiều tới vậy sao. Tỉnh cảm học trò vu vơ thôi mà ta @@. Nó biết Mèo không nói đùa. Chính ánh mắt và giọng nói xúc động của Mèo nói lên điều đó. Người ta nói cafe Phi trường này là nơi dễ làm người ta nhớ về kỉ niệm, giờ càng thấy lời đồn đó chính xác. Ít nhất là lúc này, Mèo (đã từng là của nó) đang cố gắng kéo nó nhớ về kí ức ngày xưa. Dù quên từ lâu nhưng giờ cũng thấy một chút gì xao xuyến....Ừ thì ít nhất trước mặt là một cô gái trưởng thành, đẹp, lớn hơn nó đến 3 tuổi...có lẽ ít nhiều ai mà ko nao lòng chứ.
Tổng số: 117
Cùng chuyên mục
Xem chủ để ngoại tuyến (Offline)Trong diễn đàn
Sắp xếp theo thứ tự từ trên xuống