Thời gian hiện tại: 22:11 - 21/12/2024
Công cụ & bài viết hay
Lần hoạt động
Sưu tập trên google thấy hay nên post cho mọi người xem.
Chương một:con virus quỷ quái
Tập một:Điều ước thành hiện thực....
Reng reng!!!
Chuông báo thức rung lên!!!lờ mờ mắt nhắm mắt mở...lại một cái trần nhà trắng xóa...
Tôi cố nhắm mắt mở mắt thêm vài lần nữa hi vọng mình có thể thoát khỏi giấc mơ này.Nhưng thôi,có lẽ đây là thật rồi,mà tôi luôn mong rằng nó là mơ.Buồn cười thật,khi cái thế giới không phải là cái thế giới này,nếu bạn hiểu ý tôi,thì tôi hay ngồi mơ mộng rằng nếu như Zombie xảy ra thì mình sẽ thế này thế kia...vậy mà....
Đã 1 tuần trôi qua từ sau cái ngày ấy....cái ngày mà tôi gọi là ngày Chúa Phán Xét.
Vươn vai ngồi dậy ngáp dài....tôi ngồi thừ người ra nhìn cái góc tường loang lổ,đã tróc sơn phân nửa.bụi vữa rơi trắng góc sàn,nghĩ lại về thời gian đó.
4 tháng trước,các nhà khoa học phát hiện ra một di tích cổ xưa ở dãy Himalaya,tiếp giáp với Ấn Độ....họ phát hiện gì thì tôi chả nhớ,chỉ nhớ rằng họ đã tìm được một con quỷ-một loại virus cúm A,khiến nạn nhân ho,sốt bla bla ....và phát triển một cách nhanh chóng thành đại dịch ở đất nước đông dân thứ 2 của thế giới.
2 tháng trước,đại dịch lan toàn cầu,số người chết lên tối 10 triệu người.Nhưng nếu chỉ thế thì có lẽ cũng không đến nỗi tôi ngồi nguyền rủa mấy thằng cha phát hiện.Các nhà khoa học đã chế tạo thành công ra vắc xin nhằm ngăn ngừa căn bệnh này,cả thế giới tung hô.Tổ chức WHO lập tức chế tạo hàng loạt loại thuốc này,và phân phát với giá rẻ mạt-vâng xin nhấn mạnh là rẻ mạt,và thế là đạn đã lên nòng chỉ đợi bóp cò nữa thôi.Ở Việt Nam thì giá chỉ 100k 1 lần tiêm.đơn giản và nhanh gọn.
Tôi cũng chả biết bao nhiêu người đã tiêm thứ thuốc này nhưng tôi chắc chắn rằng rất đông,may mắn thay là tôi lại thuộc dạng ghét bệnh viện ghét tiêm thuốc thế nên tôi cũng chả thèm tiêm’’sống chết có số,chạy đâu cho thoát’’-đấy tôi nghĩ thế đấy mà thực ra thì với 1 thằng sinh viên nghèo thì làm gì có tiền,và tôi đã sống sót,mà cũng chả biết có phải là may mắn hay đen đủi nữa.Sống thế này,kiểu như giống phim I am a legend mà tôi thích xem,nhưng mà người ta còn biết chế thuốc người ta còn có mục tiêu,còn tôi,thể loại mà mẹ vẫn trì triết’’ngu lâu dốt dai khó đào tạo’’ thì biết làm gì.
10 ngày trước hay là trước đó nữa tôi cũng chả biết,chính phủ giấu như giấu UFO ấy, có trời mới biết được lúc nào thì ca bệnh đầu tiên đã hiện ra,và chỉ 3 ngày tiếp theo thì hàng chục hàng trăm hàng triệu ca bệnh nổ ra.kiểu như ong vỡ tổ,chim vỡ đàn ấy.Và khi ấy chả ai phản ứng kịp cả.mọi thứ trở nên náo loạn.dịch bệnh bùng nổ.Chính phủ,Quân đôi cố gắng vãn hồi lại trật tự.nhưng như nước tràn bờ đê,mọi thứ đã quá trễ.Tôi vẫn còn nhớ cái lần cuối cùng xem phóng sự trực tiếp,cảnh đường phố náo loạn ở trung tâm,xe đâm tiếng la hét,những hình ảnh mà tôi đã xem hàng trăm hàng chục lần ở đủ các thể loại phim Tận thế.Cảnh cuối cùng tôi được thấy là một người đàn ông,à không một con zombie lao vào cô phóng viên.
Dù đã quá trễ nhưng chính phủ vẫn đã phản ứng,các vùng cách ly được lập nên.Tôi và gia đình(may mắn thay gia đình tôi cũng chưa tiêm)quyết định chạy đến cảng Cam Ranh nơi có vùng cách ly của quân đội,mà thực ra tôi chẳng thiết tha đến đó.tôi không nghĩ rằng có thể giữ được một bầy vịt hoảng loạn khỏi một bầy sói ..Thế đấy..đây là kỉ nguyên kết thúc của loài người.bạo loạn nổ ra khắp nơi.Chúng tôi đi được một đoạn thì một đoàn người bao vây lấy xe và ép chúng tôi phải xuống xe để cho họ đi.hàng chục người bao vây lấy xe.Họ đập phá chửi bới ngoài xe,lấy hàng loạt thứ đồ vứt lung tung ra chặn lấy đầu xe,và đập phá cửa kính ép chúng tôi phải xuống....và chúng tôi đành phải để lại chiếc xe oto cũ kĩ cho họ.chúng tôi buộc phải đi bộ để chạy trốn.Rồi với dòng người cuồn cuồn đổ đi.Hàng đoàn người hối hả chạy trốn.Họ có lẽ cũng đến Cam Ranh như gia đình tôi.
-Á ....á....cứu cứu!!!ọc....ọc...
Nhìn lại sau lưng tôi thấy một cô gái trẻ đẹp đang nằm giật giật,đè lên có lẽ chính là người yêu hay chồng cô ta,đang ngoạm lấy cổ cô gái và rứt ra một miếng thịt.ngước mắt lên,tôi nhìn thấy trong mắt anh ta,hay là zombie đại loại thế.là một màu đỏ như máu màu của dã thú...
Hoảng loạn ùa đến tất cả chạy như điên,họ đè bẹp lẫn nhau để chạy...tôi cố nhìn lại...đằng sau cô gái đã giật giật mạnh hơn.Đâu đó vang lên vài tiếng súng,một ý nghĩ thoáng qua đầu : phải như đây là Mĩ có súng đạn thì anh đây làm rambo chấp tất nhé!!!
Gia đình tôi cố chạy cùng nhau nhưng dòng người xô ép làm tôi vuột mất gia đình.câu cuối cùng tôi nghe bố tôi nói:’’cố chạy đến Cam Ranh...’’Dù cố gắng vượt lên xô đẩy,tôi cũng không thể nào tìm được gia đình giữa dòng người này.
Huỵch!!! Bị đứa ôn thần nào xô ngã tôi cố gắng vượt vào lề đường.thế đấy không bị zombie cắn thì bị dẫm chết cũng chả khác nhau là bao.Nhìn cái chân sưng lên thấy rõ,tôi phải nhanh chóng đưa ra lựa chọn:hoặc là tiếp tục chạy,hoặc là trốn đại đâu đó.mà với cái chân thế này chạy là chết.tôi nhanh chóng rẽ ngang vào đường hẻm nhỏ.Thà trốn may ra còn sống...
Tôi thấy một ngôi nhà ba tầng đã khóa cổng,có lẽ chủ nhà giàu có này đã trốn đi trước,chật vật với cái chân đau tôi cố gắng leo vào ngôi nhà qua hàng rào.tôi lẩm bẩm:’’bà cha nó làm cái hàng rào đéo gì mà cao thế không biết’’. Bỗng huỵch một tiếng,đầu hẻm một con zombie đã bắt được một người,nó đang cắn xé người đó.Xui rủi sao tôi lại té xuống ngay lúc đó và tạo một âm thanh không hề nhỏ.Con Zombie(từ h mình viết tắt là Z nhé)nhìn ngước lên nhìn chằm chằm tôi,và bắt đầu đứng dậy lao ào ào đến tôi.lúc đó vừa cuống vừa sợ,tôi vội vã cố gắng leo lên để vào trong căn nhà,vừa leo vừa lảm nhảm:''thịt tao không ngon thịt tao không ngon đâu!!!''.chả hiểu sức mạnh nào khiến tôi leo tọt được qua hàng rào mà đến giờ nghĩ lại tôi vẫn nghĩ thế nào mà.........và trượt chân té xuống sân nhưng tôi cũng thở phào.ngoài kia con Z vẫn đập cửa gào thét rầm rầm phun phì phì cả nước miếng lẫn máu...
Thoát khỏi kiếp nạn.tôi nhẹ hẳn người đi.Nhưng thôi cũng đến lúc tìm kiếm cách vào nhà rồi,ở ngoài đây không ổn,nó kéo thêm đồng bọn thì xác định là thông bằng răng luôn..
Chạy lại gần cửa nhà.tôi thấy cửa đã khóa..cửa gỗ kiểu này thì có 2 thằng như tôi cũng không đẩy được.vòng quanh căn nhà tôi thấy một cửa phụ.cửa này bằng kính mỏng,qua lớp kính tôi vẫn thấy cái chìa nằm trong ổ.Ơn Trời!!!Nhìn quanh,tôi thấy một cục đá vừa vừa ở cái hồ kế bên nhà.’’Xoảng’’ cửa kính bể một lỗ.vội vàng cho tay vặn chìa khóa,lao vào nhà đóng sầm cửa lại,nằm xuống sàn thở phào:’’xem như sống rồi...’’
Rầm!!!
Giật mình tôi nghĩ:’’không lẽ nó phá cổng rồi,mẹ nó zombie hay siêu nhân thế..”
****************
Tập 2:Một ngày "Bình Thường''.
Vội vã bật mình dậy,tôi chạy nhanh đến khung cửa sổ nhìn ra phía cánh cửa cổng sắt đen vô hồn ngăn cách tôi và lũ zombie.
- Phù!!!.- tôi thở phào nhẹ nhõm vì nhìn thấy cánh cổng vẫn còn nguyên.
Vâng,đó là tất cả những gì ngắn gọn mà tôi có thể nhớ được về thời gian qua.
Trở về thực tại.tôi đứng dậy vươn vai ngáp dài,bước vào nhà vệ sinh kèm theo suy nghĩ vu vơ:
-‘’hôm nay mình làm gì đây,???’’
Tôi là một thằng bình thường như bao thằng khác,cái gì cũng biết mà chẳng giỏi cái gì,lại thấp bé nhẹ cân.Cao 1m62 nặng 49 kg thân hình hơi gầy một tý, đề nghị ăn bồi dưỡng thêm - là tất cả những gì có thể giới thiệu về tôi. Thế mà lại hay,lắm anh đô con 6 múi lại chả luồn lách chạy kịp trong cái loạn lạc này,thể loại mà tôi đã quá quen những năm cấp 2 cấp 3 khi bị bọn đại ca bắt nạt. được cái tính tôi có sự lạc quan hay như bạn bè gọi là tưng tửng,nhờ nó mà tôi không tiêm thứ thuốc quái quỷ kia,và có lẽ nhờ nó mà tôi sống được đến giờ.
Cấp bách nhất lúc này là sống sót,trong một tuần trốn trong căn nhà này tôi đã tìm ra được những thứ có thể duy trì sự sống cho mình. Điều may mắn nhất ở đây là nước không mất.tôi không biết tại sao và tôi cũng không quan tâm. Thế là thứ quan trọng nhất là nước thì đã có. Lục tung cái gian bếp tìm được 1 thùng gạo còn hơn nửa thùng tầm 5 6 kg. Một chai nước mắm một chai nước tương,được vài trái trứng gà trong tủ lạnh,hơn chục lon đồ hộp. đó là tất cả những gì tôi tìm thấy có thể ăn được. ít nhất thì cái bình ga vẫn còn và khá nặng có lẽ đủ để nấu ăn được cả tháng chứ không ít.vậy đấy tôi sống.
Một ngày chỉ ăn 2 bữa,và tất nhiên là cơm+nước mắm hoặc nước tương là món chính,được bữa đầu là trứng chiên trứng tráng vì tôi sợ trứng hư. Tôi không dám ăn đồ hộp vì có lẽ tôi giữ lại cho những tháng ngày khó khăn sau này. Với bữa ăn đạm bạc và không gian thật tù túng làm tôi trở nên đờ đẫn,ù lỳ.đồng hồ sinh học trong tôi trở nên rối loạn,có lúc như không phân biệt được ngày và đêm.
Thường là tôi sẽ ngủ quá trưa trật mới dậy,cũng tốt tiết kiệm được bữa sáng.trong cái không gian im lặng đến rơn người.tôi thèm lắm một cái cảm giác được có một ai đó bên cạnh.túng quẫn bức bách làm con người tôi như phát điên.nhiều lúc gào thét lên tôi cứ tưởng tôi điên rồi. đôi khi tôi cũng nghĩ là nên ra ngoài để tìm đường về Cam Ranh. Nhưng ra thế nào hay được vài bước lại chết mất xác. Chán nản tôi tìm đủ mọi việc để tập trung vào và quên đi cái sự cô đơn chán chường đó,tôi kiểm kê lại những gì mình có,lục tung tất cả các phòng và thích thú với những gì tôi tìm được.tôi thường leo lên sân thượng ngắm nhìn xung quanh,với một hi vọng nhỏ nhoi nào đó là có một chiếc trực thăng nào đó đi ngang qua. thậm chí tôi còn gom sẵn sách báo,vải vụn trong căn nhà để sẵn lên để có thể đốt lên báo tín hiệu.nhưng tất cả chỉ là vô vọng.rồi cũng đến lúc tôi chẳng biết làm gì.và thế là lại ngủ tôi nhắm mắt lại nghĩ về những ngày xưa cố cho mình chìm vào trong giấc ngủ để xua tan đi cái sự im lặng ngột ngạt đến đáng sợ này.
Ngước khuôn mặt đầy nước khỏi cái bồn rửa mặt và nhìn vào tấm gương,khuôn mặt hốc hác,râu ria lún phún tôi tự độc thoại với mình:
- Phải tìm cách thôi cứ thế này thì không phải cách!!!
Bước khỏi nhà vệ sinh tôi hít một hơi dài lấy tinh thần. đầu tiên là phải tìm hiểu kỹ địa thế căn nhà. Sơ qua thì căn nhà này nằm không xa lắm đầu đường cái và con hẻm nhỏ này thì đủ cho 1 chiếc oto đi mà thôi. đứng trên sân thượng tôi đã phát hiện ở cuối con hẻm nhỏ này,cách căn nhà tôi ở khoảng 5 căn có một tiệm tạp hóa nhỏ,cùng bên đường.và đó là nơi tôi cần nhất lúc này,có thể vẫn còn lương thực cho tôi.. điều khó khăn đó là trong con hẻm này tôi đếm được là 7 con zombie,có thể hơn.
Vậy là đã có được mục tiêu để đến,chậm rãi đi xuống tôi suy nghĩ cách đối phó với bọn zombie.lục trong nhà bếp tôi kiếm được một bộ dao làm bếp.không mang nhiều tôi nghĩ chỉ hai cái là đủ.kiếm được một thanh sắt ở sau nhà.tôi buộc một con dao vào đầu để làm một cây giáo,đó là điều cần thiết. tôi không dám áp sát lũ zombie này,có trời mới biết nếu không bị cắn thì nước miếng, hơi thở bọn này hít vào có bị dính không.
Tìm vài ba quyển tạp chí,tôi lấy băng keo cột vào 2 cánh tay,có thể sẽ giảm bớt tính linh động đi một chút.nhưng cần thiết nếu lỡ có bị một con nào áp sát.một cái balo tôi tìm được ở phòng ngủ.một chai nước cỡ lớn và vài lon đồ hộp nếu có lỡ bị kìm chân ở đâu đó.tìm kiếm cho mình một mảnh gương nhỏ.đây là mẹo để nhìn được những nơi mình không vào được mà tôi học ở trong phim. Xem như mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ,tôi thấy thỏa mãn.một kế hoạch nhanh chóng được lập ra.tôi sẽ vượt rào qua các ngôi nhà thay vì đi qua cửa cổng để đến được cái tiệm tạp hóa.tự đặt cho kế hoạch một cái tên rất kêu''Kế hoạch ma quỷ''tôi mỉm cười khoái trá.
Nhìn qua cái đồng hồ treo tường vậy mà đã 1h chiều,nhanh thật đúng là tập trung vào công việc nó khác hẳn.Bật bếp ga lên hôm nay tôi sẽ chiêu đãi cho mình một bữa ăn hoành tráng.một lon thịt bò hộp+1 ly nước lọc+1 nồi cơm,thật là cao lương mỹ vị trong cái hoàn cảnh khốn khó này.Vừa ăn tôi vừa suy nghĩ cách để đến được căn nhà ấy.chợt nhận ra mình thật sai lầm.tôi chưa hiểu gì về lũ zombie này.xem phim nhiều quá nên tôi nghĩ rằng bọn nó cũng giống trong phim.tạm gác kế hoạch lại, tôi quyết định là phải tìm hiểu đặc tính lũ zombie này trước.binh pháp có câu ‘’biết người biết ta trăm trận trăm thắng’’ mà lại.lỡ đâu bọn này không giống như phim mình xem thì thôi đứt bóng.đây không phải game để có thể chơi lại.
Quyết định hoãn lại một ngày kế hoạch ''kế hoạch ma quỷ''.tôi dành trọn ngày hôm nay cho mục tiêu tìm hiểu kẻ thù-bọn zombie.ăn xong,tôi kiếm một miếng vải xé nhỏ ra làm thành một cái khẩu trang nho nhỏ,cầm theo ngọn giáo tự tạo,và để cánh cửa mở hờ để kịp chạy ngược về nếu gặp bất trắc..Bước ra cửa sau tôi mở cửa ra và chậm rãi đi nhẹ nhàng đến cánh cửa.con zombie đuổi tôi tý chết hôm đầu vẫn còn đấy.nó đang đứng im trước cổng và cúi gằm đầu xuống.mục tiêu của tôi là muốn biết nó lần dò theo người bình thường bằng cách nào.
Tôi lặng lẽ tiến tới đứng trước mặt nó,qua cánh cửa cổng.tâm lý cực kì căng thẳng, mồ hôi ra như tắm dù trời rất mát mẻ, tôi sẵn sàng lui lại ngay nếu có gì bất thường.điều khiến tôi ngạc nhiên là nó vẫn đứng yên như thế,không lồng lộn lên gào thét như tôi vẫn tưởng.rút hết can đảm tôi lấy mũi giáo đâm nhẹ vào cánh cửa.
-Coonngg!!!- Một âm thanh trong trẻo vang lên.
Con zombie từ từ ngước lên,nhìn thẳng vào tôi và lồng lộn lên,bắt đầu gào thét và đập rầm rầm vào cánh cửa,tôi nhanh chóng rút lui.xung quanh lũ zombie khác có lẽ đã nghe thấy.
Vậy là bước đầu tiên tôi đã có nhận xét:bọn zombie này bị thu hút bởi âm thanh,giống trong phim thôi.điều cần phải thử tiếp theo là để xem bọn chúng có nhìn thấy tôi không.
Rút vào nhà khóa thật chặt cửa sau,tôi chạy vội ra cửa trước để nhìn xem hành vi của bọn zombie này.đã có thêm 2 3 con zombie đến gần cánh cửa.nhưng chúng không phản ứng mạnh như con zombie đã thấy tôi.chúng chỉ đi lại chỗ cánh cửa cổng và chỉ đến thế.
Tổng kết lại nhận xét tôi thấy bọn zombie này phản ứng với âm thanh hay là sự kích thích.chúng chỉ phản ứng mạnh mẽ khi nhìn thấy con người.lẩm nhẩm lại những đúc kết để chắc chắn ghi nhớ,tôi quay đi mặc kệ lũ zombie.kết thúc một ngày tôi thấy thỏa mãn và háo hức.ngày mai có lẽ sẽ khác.
Vui vẻ,tôi lao lên sân thượng để ngắm cảnh cho qua ngày mà không biết kết luận vội vàng của mình khiến ngày mai tôi phải trả cái giá quá đắt.
*******************
Tập 3: Kế hoạch bất khả thi
-Reeng!!!
Chuông báo thức vang lên,tôi bật dậy ngay chứ không uể oải chán chường như những ngày trước. đúng là khi con người ta có mục đích thì sẽ tạo động lực. hôm nay tôi sẽ thực hiện “kế hoạch ma quỷ”. Như một anh chàng yêu đời tôi vui vẻ huýt sáo và bước vào nhà vệ sinh với công cuộc thường ngày. chuyện bình thường thôi mà,tận thế cũng phải sạch sẽ chứ.
5 phút sau.tôi đã có mặt ở nhà bếp.tổng kết lại thì còn được 5 lon thịt bò hộp,2 lon cá ngừ và 1 lon gà xay.băn khoăn không biết nên ăn lon nào tôi ngồi thừ ra:
-Thịt bò thì hôm rồi mới ăn rồi,cá thì lâu chưa ăn mà chỉ còn 2 lon,gà chỉ còn một lon,ăn tiếc lắm!!! - Chậc lưỡi thở dài,nếu như là bình thường thì tôi có lẽ đã không đắn đo mà mang cả ba hộp ra làm luôn...
- Thôi kệ,ăn hộp gà vậy,kẻo lỡ có gì thì không có cơ hội mà ăn!!!- tự đưa ra lý do rồi tôi khui hộp gà ra.cơm hôm qua nấu vẫn còn giờ chỉ việc hâm nóng lại thôi.
Vào bàn ăn thịnh soạn,vừa ăn tôi vừa nhớ lại những gì mình đúc kết vào hôm qua:
-Xem nào,bọn zombie này thì giống trong phim rồi:hành động theo âm thanh và nhìn.vậy có lẽ thì cũng phải xuyên táo giống trong phim mới chết được nhỉ.hành động có vẻ cũng không quá nhanh nhẹn lắm.tầm tầm người bình thường. không phải kiểu của World War Z rồi,chắc là kiểu của A Walking Dead. qua để ý thì có lẽ không trèo tường leo rào bay nhảy được,trong trạng thái nghỉ thì mình chỉ cần im lặng qua thôi là được...Chẹp giá như có khẩu súng nhỉ,đơn giản khỏi suy nghĩ nhiều mất công!!!
Tự mơ mộng,tôi nuốt vội miếng cuối cùng,rồi mang bát đũa đi rửa. Tự nhận thấy mình khá là rảnh,nhưng thôi kệ rửa bát tý thì chả chết ai,tiện thể tiêu cơm luôn kẻo lát làm nhiệm vụ lại đau bụng sốc hông thì xác định.rửa tay chân sạch sẽ tôi lên phòng lấy cái balo đã chuẩn bị từ hôm qua.
2 con dao một bình nước loại 1.5l ,vài cuốn báo dày lát nữa còn trang bị,cây giáo làm hôm qua,cái bật lửa phòng trường hợp vào chỗ tối,một tấm gương............và cái nón bảo hiểm.thật ra thì mang nón bảo hiểm nghe có vẻ vô lý và mắc cười nhưng tôi thấy cần thiết. trong cái trường hợp mà bị xô đẩy, bị lũ zombie lao vào cắn thì có thể “thiết đầu công” khi tay chân đang vướng chẳng hạn hay chuối hơn một tý là bị một vật gì đó rớt vào đầu có thể dẫn đến choáng váng hay tệ hơn là bất tỉnh.mà trong cái hiện thực tàn khốc này thì chậm một giây là game over rồi. có lẽ cái bật lửa thì hơi nhỏ đấy nhưng mà tôi không kiếm được gì khác tốt hơn,thời nay đâu đâu cũng đèn điện ko thì điện thoại laptop cũng có ánh đèn,cũng chả phải nhà nào cũng mua đèn pin về dự phòng đâu....
Mọi thứ đã đầy đủ,tôi lấy cuộn băng keo để cuộn 2 cuốn báo vào 2 bên cánh tay.Và tôi chợt lóe lên một từ trong đầu
hể Lực. đúng thế,tôi quên mất điều tối quan trọng này.trong phim thì diễn viên đi ngày nọ qua ngày kia, không mệt mỏi đơn giản là họ đang đóng phim họ được nghỉ ngơi ăn ngon phè phỡn rồi đóng tiếp.còn tôi là đời thật,phải biết lượng sức mình,tôi tự nhận thấy mình không có thể lực tốt,tối đa hoạt động liên tục chắc được khoảng 30p là cao trong tình trạng sung sức.ngày trước thì thế,còn trong tình trạng mà thiếu ăn thiếu chất thế này thì có lẽ 10 15p là cao.vậy nếu rơi vào tình trạng bị truy đuổi liên tục thì chết mất. đã thế còn phải mang ba lô đồ đạc lỉnh kỉnh nữa,rồi lại còn phải vượt chướng ngại vật chứ có phải chạy băng băng như chạy đua 100m đâu.quá nhiều lỗ hổng trong kế hoạch,vuốt mồ hôi ra nãy giờ,may mà kịp nghĩ ra không thì đến lúc thực hiện thì 100% tạch mất.hơn nữa cái chân đau cũng chỉ vừa lành lại,chưa thật sự hoàn hảo như lúc đầu....
-"Nếu mà giờ không đi thì sớm muộn gì cũng không còn gì ăn chưa đói nhưng rồi sẽ đói.đi cũng chết mà không đi cũng chết!!!’’ khó khăn dồn ép,làm tôi căng não ra suy nghĩ.
Lẩn thẩn chán chường tôi đi lên sân thượng tắm nắng hứng gió cho thoải mái hi vọng mình lóe ra được sáng kiến gì hay ho.đứng trên sân thượng nhìn qua căn tạp hóa,nơi sẽ cho tôi lương thực và thực phẩm.
Bỗng một ý nghĩ lóe ra trong đầu tôi,đi vòng vòng suy nghĩ và tự nói một mình:
-Bọn zombie này bị thu hút bởi tiếng động và nếu thấy con người.nếu mình làm bẫy bọn nó ở cổng chính thì liệu có thu hút được không???có thể lắm chứ sao không!!
-Nhưng mà nếu bọn nó phá cổng thì sao???
-Hoặc lỡ ra kế hoạch không thành công thì sao,bọn chúng không bị thu hút thì sao???
-Thôi không nghĩ nữa.cứ làm thử thì biết.cùng lắm thì leo rào sang nhà hàng xóm vậy.bọn này không biết leo rào.không phải xoắn....
Kế hoạch vẫn được thực hiện,nhưng có thêm một bước dài nữa.Đi xuống dưới nhà,đồng hồ điểm 10h đúng.tôi còn khoảng 7 tiếng trước khi trời tối.nói là làm tôi bắt tay vào việc làm một bù nhìn.vâng một bù nhìn để dụ địch.cái này gọi là “dương đông kích tây” đó mà.
-Hề hề anh mà xuyên không về thời xưa khéo làm quân sư chứ chả đùa!!!
Tự sướng cho vui vẻ.tôi chạy xuống kho nhà sau,tìm không thấy một cái cây gậy nào cả.khó khăn rồi không có gậy thì làm sao làm bù nhìn đây.chạy lên phòng khách nhìn xung quanh xem có gì phù hợp. và tôi cười hí hửng.phải rồi bọn zombie thì khó mà phân biệt người thật người giả lắm,một cái ghế là đủ rồi.cái chiêu này tôi học của Mr Bean đây.
Lấy cái ghế gỗ trong phòng khách ra,tôi tròng vào đó một bộ quần áo vét đàng hoàng.nhìn chả khác gì cả,chỉ có tội là gầy lép và không có đầu.lục tung căn nhà lên tôi tìm thấy được một con gấu bông cỡ vừa ở phòng ngủ tầng 2.
-Tao xin lỗi mày nhé!!!-nhìn con gấu vẻ hối lỗi tôi nói.
Mang con gấu xuống phòng khác tôi lạnh lùng.......cắt đầu nó.đầu con gấu được tôi chọc xuyên qua môt cái cây và nhét qua cái áo dính vào thành ghế.bẻ gẫy 2 cái chân ghê khác tôi lấy băng keo quấn vào 2 bên hông của cái ghê.vậy là xong có đầu có tay.phần bông trong bụng con gấu tôi moi ra nhồi nhét vào trong lớp áo để trông có vẻ mập mạp.
-“Không biết bọn nó có biết con gấu hay con người không???,chắc không đâu nhìn ngu ngu thế mà”-thâm nghĩ trong đầu.
Mà thôi đã làm thì làm cho trót.rút con dao ra tôi bước về phía bức tường phòng khách.ở đó treo một bức tranh cỡ lớn và có hình một người chiến một hổ khá đẹp.
-“Chắc đắt lắm đây.nhưng kệ.không quan tâm.có mạ vàng thì anh cũng hốt”-cười gian trá tôi nhìn bức tranh.
Leo lên bờ tường tôi cầm con dao rạch một đường dài ở bức tranh cắt lấy khuôn mặt chiến binh.
-Cũng đẹp trai đấy cơ mà sao bằng anh đây,hô hô!!!
Cười khoái trá tôi nhận ra hôm nay tôi có vẻ vui hơn mọi ngày.không sao.vui là tốt rồi.còn hơn tối ngày rầu rầu suy nghĩ lung tung. Dán khuân mặt lên trước con gấu,thế là xong..
-Hình như còn thiếu thiếu gì đó!!!-xoa cằm suy nghĩ,tôi cứ nghĩ mình như một nhà thiết kế thời trang đứng trước một bộ đồ.
Búng tay cái chóc tôi chạy lên phòng ngủ tầng 2 lôi ra một cái nón kết, đội vào,và bây giờ thì nhìn đẹp hẳn ra.Tiếp theo đến công cuộc quan trọng rồi đây.phải thử xem công lao của mình có lừa đươc bọn zombie này không đã. Nhẹ nhàng mở cánh cửa sau,tôi vác chiếc ghê ra rón rén đi từ từ lên.cầm chiếc ghê che trước mặt tôi,thẳng tiến đến phía cổng.bọn zombie vẫn thế đang nằm trong trạng thái nghỉ.có lẽ bọn chúng chưa thấy được.tôi quyết định đưa chiếc ghế lên gần thêm.ánh nắng chói chang+ tâm lý căng thẳng làm tôi ra mồ hôi nhiều.
-“Liệu có thành công không???”-tôi thầm nhủ.
Khi chiếc ghế cách cổng còn khoảng 2 mét,có lẽ bọn chúng đã nhận ra.nhưng tôi thấy chúng không gào thét điên loạn như hôm qua,có phản ứng nhưng không có vẻ gì là thiết tha lắm. à âm thanh,đúng rồi bọn này cần âm thanh để kích động.suy nghĩ ra tôi lùi ghế lại và để ở gần cửa sau.phóng nhanh lên phòng ngủ tầng 3 nơi tôi ngủ.ở đó có một chiếc đồng hồ điện tử nhỏ chạy bằng pin,vẫn còn sử dụng tốt loa cũng đủ xài,không quá vang vong nhưng đủ to để thu hút bọn trong hẻm.tôi cầm lên và đặt lại báo thức.bây giờ là 12h trưa tôi đặt báo thức liên tục sau khoảng 30p,thế là đủ để tôi chuẩn bị.đổi lại âm thanh báo thức là tiếng chim cúc cu là chuẩn rồi.đi xuống nhà tôi nhẹ nhàng đặt cái đồng hồ lên ghế,và lại nhẹ nhàng đặt chiếc ghế lại vị trí cũ rồi nhanh chóng lui lại.
Rồi công đoạn một đã xong.tiếp theo tôi cần phải xem xét để vượt tường.xé nhỏ mấy bộ áo somi tôi tìm được,quấn quanh bàn tay để tránh phải mảnh kẽm gái trên gờ tường.tôi mang một chiếc ghê đặt bên hông bức tường.rồi tôi đứng lên rướn người lên để nhìn qua căn nhà bên cạnh.
-Trống,tốt rồi!!!-thở phào tôi ngồi xuống.
Mọi thứ đã xong.bắt đầu hành động.mang balo vào kiểm tra lại mọi thứ đầy đủ.nào lên đường thôi.
-À,suýt quên!!!
Tôi vạch quần xả stress ngay góc tường,những lúc căng thẳng thường hay mắc.cứ xả trước đi kẻo lát khó chịu mất tập trung.tất cả đã sẵn sàng.bây giờ chỉ việc đợi tiếng chuông vang lên.ngồi ở cửa sau.tôi đang mất dần kiên nhẫn.đúng là khi chờ đợi một điều gì đó thời gian trôi thật chậm.
-Thế éo nào lại lâu thế hay mình đặt sai nhỉ???-bực mình tôi quát thầm.
Vừa tính dợm người bước ra xem thì chuông báo kêu lên.ngay lập tức bọn zombie quay ngay vào cồng nhìn vào con zombie vào ghét điên loạn với tay qua cổng hòng túm lấy mà xâu xé.trông chả khác nào fan cuồng là mấy chỉ khác.
-Đến lúc rồi!!!-một câu thể hiện quyết tâm tôi lao ngay đến chiếc ghế và lập tức đứng lên lấy cán ngọn giáo tự chế mà đập vỡ lia qua đống mảnh chai.
Tạo một khoảng trống đủ rộng tôi vội rướn mình lên hàng rào.nhìn qua bên kia.không có gì cả.thật tốt.quay qua phía cửa, bọn zombie vẫn bị thu hút.tôi nhẩy xuống hàng rào một cách nhẹ nhàng nhất có thể.
-Huỵch!!!-rất cố gắng nhưng vẫn tạo ra một tiếng động hơi to một tẹo.
Vừa kịp đứng dậy nhìn ra cửa tôi như chết điếng mình.
***************
Tập 4: Vượt Tường
Tôi như chết điếng mình khi ngước mắt lên.Cánh cổng căn nhà kế bên này vẫn đang còn mở.Nếu lúc này đây lũ zombie bên kia nghe được tiếng động và chạy sang thì tôi chết là cái chắc.Tự rủa thầm mình thế nào mà lúc nãy nhìn không thấy cánh cửa.Ngay phút này đây tôi phải có một quyết định nhanh chóng:hoặc là chốt cánh cửa hoặc là im lặng và đi tiếp.Tôi nhanh chóng đưa ra quyết định của mình:
-Đằng nào lát nữa cũng phải đi qua đường này để quay lại,phải chốt cửa lại thôi không lát nữa lỡ đâu có con nào đi lang thang vào thì khốn!!!
Tôi quyết tâm phải chốt cánh cửa lại.Cố gắng đi một cách thật nhẹ nhàng đến cánh cửa,tôi rón rén như một con mèo đang rình chuột. ánh mắt bỗng nhòe đi,vội trở mu bàn tay vuốt qua,mồ hôi đang vã ra như tắm,tôi có gắng bình tĩnh hết sức có thể.Vào lúc này bỗng mọi âm thanh tôi tạo ra bỗng nhiên thật to lớn:tiếng tim đập thình thịch,tiếng bước chân trên nền sân,tiếng thở của tôi....khoảng cách chỉ 5 mét đến cánh cổng mà sao thật xa vời.tôi cố gắng chậm thật chậm đi lại gần cánh cửa.Còn cách cánh cửa khoảng nửa mét,những tiếng đập thình thình và gào thét của bọn zombie ngày càng rõ hơn.
-“vậy là con bù nhìn vẫn còn tác dụng!!!”- tôi thầm nghĩ.
Đẩy tay vào cánh cửa,rất từ từ chậm rãi nhẹ nhàng để khép cánh cửa lại.có lẽ do cánh cửa nằm thế đã lâu,mỗi lúc tôi đẩy dù rất nhẹ vẫn phát ra âm thanh “két.....két...” như cứa vào tim. Tay tôi nhẹ nhàng hết sức có thể,như là đang nắm trong tay một viên thủy tinh dễ vỡ.Vừa chạm vào cánh cửa còn lại.tôi vội vàng chốt ngang qua ngay.Nghiêng người qua góc tường ngồi bết xuống thở phào,lấy tay vuốt mồ hôi,lúc này bỗng mệt nhoài người ra.Nhếch mép cười đểu,tôi tự nghĩ:
-“có tý thế này đã mất bình tĩnh thế thì lúc khác chắc tè ra quần mất!!!”
Ngồi nghỉ 5p cho hồi sức tôi đứng đậy và liếc qua cánh cửa,vẫn chưa bị phát hiện.vụt chạy nhanh qua cánh cửa đến bức tường tiếp theo.vậy là một căn.còn 4 căn nữa.để chắc chắn tôi nhìn tiếp xung quanh,đảm bảo sự an toàn.bức tường bên đây thì không có mảnh chai,mà chỉ là một hàng cọc sắt cách nhau thưa thưa.vậy là tốt không cần thiết tạo thêm tiếng động.vì ở đây từ cửa nhìn vào sẽ thấy tôi ngay.hi vọng không có con zombie nào nhàm chán mà ngó qua đây.lấy tấm gương ra gắn vào đuôi chiếc giáo,tôi đưa lên và nhìn qua gương khung cảnh bên kia.
-Không có ai!!!- nói nhỏ trong miệng,tôi thấy tự tin hẳn,không quên lia sang để nhìn cánh cửa cổng bên đó.cánh cổng đã rào khóa kĩ lưỡng rồi.
Tôi nhẹ móc chiếc ba lô vào đầu mũi giáo và đưa vượt qua tường thả qua bên kia.
-Bịch,cong cong!!!- tiếng mấy lon đồ hộp va vào nhau,âm thanh không lớn.nhưng tôi vẫn im lặng để xem có biến gì xảy ra không.
Sau khoảng vài giây thấy mọi thứ vẫn như kế hoạch,bọn zombie vẫn bị thu hút tôi vội vàng quăng ngọn giáo qua bên kia. Lùi lại một khoảng để lấy đà,dùng hết sức tôi nhảy lên và nắm lấy 2 cái cọc sắt.Gồng mình hết sức tôi rướn người lên cố đu một chân lên.
-Hự!!!- tôi vuột tay té xuống.không ổn sức tay tôi không đủ để rướn người lên đủ cao để đưa chân lên.
Phun một bãi nước miếng,tôi lầm bầm rủa thầm:
-biết thế ngày xưa năng tập tạ thì đỡ khổ!!!
Phải tìm cách để vượt qua bức tường này.chui vào căn nhà này tìm chỗ đứng thì tôi không muốn phần vì không biết cách nào để phá khóa cửa phần vì tốn thời gian.thật là khó khăn kế hoạch quên mất đi phần vượt tường này.ngồi xuống cho thể lực hồi lại đồng thời nghĩ cách để vượt qua,tôi nhìn chăm chăm vào bức tường.vài phút sau một ý nghĩ lóe lên.Tháo giày ra và quăng qua bên kia.tôi lại tiếp tục lấy đà và đu lên lần này mọi chuyện dễ dàng hơn,nhờ bàn chân bám dính vào tường hơn so với giày+với gồng mình của cánh tay tôi đã đu lên được bức tường.nhìn qua bên kia một lần nữa,đồng thơi quay lại nhìn lũ zombie,mọi thứ vẫn đúng như kế hoạch.
Nhẩy xuống phía bên căn nhà tiếp theo.tôi mở khóa balo.bỏ đôi giày vào trong,đi chân trần thì vượt tường dễ hơn mà.vậy là còn 3 căn nhà nữa thôi.tôi đoán khoảng thời gian vừa qua khoảng từ 15p đến 20p.tôi nhớ là chuông báo thức vẫn còn có thể báo thêm nếu đúng như tôi dự tính.nhanh chóng tôi chạy đến bức tường.lần này dễ hơn hẳn,nhờ kinh nghiệm 2 lần trước tôi làm rất nhanh quy trình:kiểm tra-quăng đồ đạc-leo tường.có cảm tưởng mình là một tên trộm kiệt xuất rồi đấy.tôi vượt qua 3 ngôi nhà còn lại không khó khăn gì.
-Phù,sau bức tường này là thiên đường đây!!!- thở phào một hơi,tôi lẩm nhẩm.
Hít mạnh vài hơi,tôi quăng đồ đạc qua bên kia sau khi đã kiểm tra kĩ càng.Lần vượt tường này cũng đơn giản vì tôi đã có kinh nghiệm.thế nhưng trong một phút bất cẩn lúc nhảy xuống,tôi đã bị thương.có một vết rạch nhỏ khoảng vài cen ở má chân do khi bay qua bên tường chân tôi chạm vào ngọn giáo quăng xuống lúc trước.sai lầm của tôi lúc là coi vết thương nhỏ,với lại hứng thú trước kho tàng-tiệm tạp hóa làm tôi bỏ qua ngay.Ngay cái lúc mà vết thương xuất hiện,một sự thay đổi trong đám zombie.Trong lúc ấy tôi vẫn không hề hay biết.hí hửng vội vàng tôi đeo ba lô lên và cầm ngọn giáo đi vào.Căn nhà tạp hóa này thì cánh cửa cổng không được chắc chắn như những căn nhà khác.nhưng bù lại nó còn một lớp cửa kéo ở phía sau,và tôi biết chắc là đằng sau cánh cửa kéo này là cơ man bánh kẹo đồ ăn mà tôi đang rất thèm muốn.Nhìn ra cánh cửa cổng tôi thấy mọi thứ vẫn bình thường. đi nhanh đến cánh cửa kéo,tôi lấy ngọn giáo gõ vào trong cánh cửa và áp tai lắng nghe-mọi thứ vẫn bình thường và im lặng.để chắc chắn tôi tiếp tục gõ mạnh thêm một chút nữa-vẫn im lặng.
-Vậy là trong nhà này không có zombie!!!-tôi nghĩ thầm.
Nhìn quanh tôi thấy có một cái khóa cửa ở dưới-chỉ cần phá cái khóa này là tôi có thể mở được. Tôi lấy ngọn giáo gõ mạnh vào khóa cửa,vẫn không mở.khá là khó khăn rồi đây.
-Làm sao đây!!!-nhăn mặt lại tôi bực mình,đúng là tiền trước mắt mà không làm gì được.
Xung quanh thì không có gì để mở được cái khóa này cả.bây giờ nếu không mở được không lẽ bó tay.tôi bèn vòng quanh ngôi nhà.hi vọng có cánh cửa khác.nhưng căn nhà này thì lại chỉ có một lối vào.
-Thằng nào thiết kế cái nhà như cứt,làm nhà thế này thì hỏa hoạn chạy bằng mắt à!!!- bực mình tôi chửi đổng một mình.
Xem ra phải phá khóa mà vào thôi,không còn cách nào khác.Tôi lấy hết sức bình sinh dùng ngọn giáo đập vào cái khóa,cũng đã tính đến việc phá cánh cửa nhưng tôi không dám vì sẽ tạo âm thanh rất lớn.5 lần 10 lần,cái khóa vẫn như cũ,có chăng là vùng đất xung quanh đã be bét,dựa vào ngọn giáo tôi thở hồng hộc.
-Tao không tin không phá được mày!!!-tôi rít lên trong tiếng thở.
Nếu mà vẫn tiếp tục đập tôi chắc rằng đây không phải cách,đập đến mai chưa chắc đã gãy,chưa kể là tay tôi đã rã rời.tôi thay đổi cách.để chiếc ba lô làm điểm tựa.tôi chọc ngọn giáp xuyên qua cái khóa và dùng hết sức bình sinh tôi ấn mạnh ngọn giáo xuống.
-Beng!!!
Trượt theo đà tôi đã oạch xuống,thân đè xuống ngọn giáo đau điếng.Tôi cười sung sướng quên đi cơn đau quay lại nhìn.cái khóa vẫn còn y nguyên,nhưng đầu móc dính dưới đất đã rỉ sét từ lâu nên bung lên theo lực đẩy.cười ha hả một mình,tôi vội vàng kéo cái balo ra và đi giày vào,cầm ngọn giáo chắc trong tay,nhẹ từng chút tôi kéo cánh cửa lên cách mặt đấy khoảng chừng 30cm.tiếng ồn ào cánh cửa tạo ra theo từng nhịp kéo của tôi.một khoảng tối đen trong đó,tôi thận trọng cầm ngọn giáo gõ vào bên trong vài cái.rút ngọn giáo ra ngay lập tức tôi làm thủ thế,sẵn sàng xuyên táo bất cứ thứ gì ló ra.vài phút trôi qua.mọi thứ vẫn im lặng.tôi với tay đẩy mạnh cánh cửa lên đồng thời nhảy lui lại vài bước.Không có con zombie nào đồng thời một kho tàng hiện ra trước mắt tôi.đủ các loại bánh kẹo,còn có sữa này,mì tôm này,thuốc lá này.....
Chưa kịp mỉm cười hạnh phúc tôi đã nghe thấy tiếng gào thét ngay gần đây.quay phắt người lại tôi vẫn không thấy gì.nhưng trực giác cho tôi biết những tiếng gào thét mà tôi nghe đang rất gần và có vẻ ngày càng gần.liều mạng tôi chạy cánh cửa cổng và nhìn nghiêng về phía bên căn nhà của tôi.bọn zombie đang đi qua bên này.không nhanh.nhưng rõ ràng chúng nó không còn bị lừa nữa.Lo lắng,tôi không biết làm thế nào mà bọn nó không bị lừa.rõ ràng là bọn nó đang đi qua bên đây và bọn chúng biết có người-là tôi ở đây.
Ngay lập tức tôi chạy vào trong tiệm tạp hóa.kéo cánh cửa xuống.tôi biết là cánh cửa cổng bên ngoài không chịu được sự đè ép của bọn zombie,quan trọng là bao lâu trước khi nó sập. tiệm tạp hóa tối mù.lục tìm trong balo tôi tìm cái bật lửa.
-Xoẹt....xoẹt.....phụt!!!-ánh lửa vàng vọt nhỏ nhoi lúc này là tất cả những gì tôi có .
Vội vã tìm quanh,tôi tìm được mấy cây nến trong tủ.đốt ngay 2 ngọn nến trước khi cái bật lửa quá nóng.tôi nhanh chóng thắp lên.có ánh sáng tôi tìm cách đẩy những cái tủ ra phía cánh cửa kéo.Ngoài kia,bọn zombie bắt đầu đập lên cánh cửa cổng rầm rầm như đòi nợ thuê...Tôi gom hết những thứ có thể chắn ngay lại trước cánh cửa kéo.đây sẽ là pháo đài phòng thủ cuối cùng của tôi.Cánh cửa kéo đã được che chắn bởi 2 chiếc tủ mà tôi đẩy kịp cộng với vài cái ghế.
-Chưa đủ!!!-tôi nói trong sự lo lắng.
Chạy thẳng vào trong nhà.tôi kéo một chiếc bàn gỗ nặng ra,vào lúc này tôi hầu như không cảm thấy mệt,mà nếu có cũng cố mà quên đi.tiếp tục chạy vào nhà tôi lấy hàng loạt thứ thập cẩm mà tôi chạm vào mang ra quăng ngay vào bức tường tự tạo.
-Rầm!!!-Bọn zombie đã phá cánh cửa cổng và lao vào đập phá cánh cửa kéo.
Tôi lùi lại cầm chắc ngọn giáo.Nhưng cánh cửa kéo khá dẻo dai+ với bức tường tôi tạo ra,có lẽ bọn nó sẽ không phá được.Thế là hết.Tôi đã mắc kẹt trong căn nhà này.ít ra thì không chết vì đói được trong một khoảng thời gian.
Nằm dài ra,tiện tay với lấy hộp sữa fristi bên cạnh,chọc vào và hút,ánh mắt nhìn lên trần nhà:
-Tại sao bọn nó lại biết mình ở đây????
Ủng hộ còn bạn up tiếp nha
Tập 5: Bế Tắc
Bên ngoài những tiếng đập cửa,gào thét của lũ zombie vẫn chưa dứt.Bọn này thật không biết mệt hay sao.Chán chường tôi vứt hộp sữa fristi rỗng đi,với tay lên cái hộp tủ rút lấy một gói mèo.Cũng đã lâu lắm rồi không có một điếu thuốc nào,lo “sống” quên mất thú vui tao nhã này.Bình thường thì chỉ cần đụng vào điếu thuốc,là ba mẹ và người yêu tôi la tôi tới tấp rồi. còn bây giờ thì....Rít mạnh một hơi,tôi nghĩ về gia đình:
-“lúc này họ ở đâu?liệu có an toàn không hay là...? bé Vy liệu có sao không nó mới lớp 2,còn em nữa,liệu em có thoát khỏi cái hỗn loạn ấy không?”
Vắt tay lên trán,tôi nhớ về gia đình về em về mọi thứ.lại rít tiếp một hơi.điếu thuốc đỏ hồng lên trong cái không gian đặc quánh chỉ có le lói vài ngọn nến.Lắc mạnh đầu tôi cố gắng loại bỏ cái sự ảo não trong đầu mình ra,tránh để mình suy nghĩ quá nhiều.Nhìn quanh giờ thì lương thực đầy đủ cho tôi ăn uống phè phỡn cả tháng trời.Nhắc mới nhớ,không biết căn nhà này nước có còn không,hay bị cúp mất rồi,phải vào kiểm tra thôi.Rít mạnh hơi cuối,tôi dụi điếu thuốc xuống đất.vừa đứng lên tôi nhìn xuống dưới chân,vết thương lúc nãy vẫn chưa đóng vảy mà lại còn to thêm tẹo ra,máu vẫn chảy ra nhỏ giọt.
-ủa sao kì vậy?sao không có khô máu?ờ chắc bữa giờ có lẽ ăn uống thiếu chất nên thế!!- tôi nói một mình,tôi biết chứ,ăn uống thế này thì sao mà lành sớm.tôi nhớ không nhầm thì thiếu vitamin K thì cũng làm gan giảm sinh ra mấy chất đông máu.ít ra thì học cái nghành sinh học này cũng có chút tác dụng lúc này.
Với tay lấy một chai nước khoáng,vặn nắp và ngửa cổ tu gần hết nửa chai.nửa còn lại tôi dùng để rửa vết thương thôi.Rửa sạch sẽ tôi bèn rút lấy 2 điếu thuốc vạch ra để đổ sợi thuốc vào vết thương,ngày xưa chơi bời đứt tay ba tôi toàn dùng cách này để cầm máu tạm thời.xé tạm một mảnh vải nhỏ kế bên,tôi buộc tạm vào chân.Dợm người bước vào nhà,tôi chợt khựng lại:
-tại sao bọn zombie không bị thu hút nữa?tại sao chúng lại chạy qua bên đây một cách chắc chắn như thế?tiếng động ư?không thể nào nếu xét về tiếng động,thì rõ ràng bên đó thu hút hơn.họa hoằn thì cũng chỉ vài con chui qua thôi chứ,đằng này cả đám lại dồn hết qua và có vẻ còn điên loạn hơn khi bị mình dụ.tại sao???
Hàng loạt câu hỏi dồn dập đổ về khiến tôi đứng sững lại và suy nghĩ.rõ ràng. có thứ gì đã thu hút bọn chúng.một thứ gì đó khác những thứ mà tôi biết.tôi phải tìm được câu trả lời nếu tôi muốn sống sót bây giờ và sau này.Lại ngồi thụp xuống rút một điếu thuốc châm lửa và rít một hơi.Làn khói mờ mịt trong không gian vốn đã đặc quánh làm tôi có phần khó thở.Nhưng tôi không quan tâm lắm,tôi đang có một vấn đề cần giải quyết. ánh mắt dán vào cánh cửa kéo rung lên từng hồi. tại sao? tại sao? Tại sao.dấu chấm hỏi to tướng quay vòng vòng trong não tôi như thách thức trêu ngươi tôi.Một ý nghĩ bỗng lóe lên trong đầu:
-Máu!!!-Tôi hét nhẹ lên.
-Phải rồi,lúc khi ở căn nhà 3 tầng mình không hề bị chảy máu ra,dù có bị thương ở chân nhưng không chảy máu.rõ ràng sự thay đổi này liên quan tới máu của mình.Vậy là bọn zombie này ngửi thấy máu.đây chắc chắn là lí do hợp lý nhất.Nhưng sao lại kì lạ thế,sao bọn chúng có nhiều con cũng chảy máu,sao lại không bem nhau nhỉ?Và nếu ngửi được thì tầm phát hiện bọn này là bao nhiêu?-Tự mình suy luận tự mình trả lời, điếu thuốc cháy gần hết lúc nào không hay,đến khi thấy nóng ở ngón tay. tôi dụi nhanh điếu thuốc xuống.
Vậy là tạm thời đã có kết luận về việc bọn zombie này bị mình thu hút.Việc bây giờ là nếu cầm máu để máu đông có làm bọn chúng hết điên loạn hay không? Cái này đành đợi vậy.leo mình trên cánh tủ bên góc tường,tôi nhìn qua khe thông gió.đếm sơ sơ thì vẫn là 7 con thì phải có lẽ hơn 1 vài con núp ở đâu đó mà tôi không biết.Như thế tầm ngửi thấy mùi máu bọn này khoảng 20 đên 30m là cao nhất.có thể ngay từ lúc mình bị thì bọn nó đã ngửi thấy.
-Vừa là zombie lại còn vừa ngửi máu giống dracula,thôi gọi bọn mày là zodra vậy!!!- Cười khoái chí vì đã đặt tên được cho bọn này,kêu zombie thì giống người khác quá mà.
Đứng dậy vươn vai lắc người cho đỡ mỏi.thế là thắc mắc đã thông bây giờ đợi kết quả thôi.suy nghĩ nhiều nhức não lắm.Với lấy ngọn giáo và cây nến.tiện thể lấy vài cây nhét vào túi quần.tôi bắt đầu đi khám phá căn nhà này.Lò dò đi trong bóng tối,tôi kiểm tra kĩ hết tất cả tầng 1 : phòng khách,phòng ăn,phòng vệ sinh và một phòng ngủ.an toàn hết không có gì cả.rút 1 cây nến ra tôi thắp lên,một cây phòng ăn.Căn nhà này thì không có cửa hậu nhưng lại có một cửa kính ở phòng ăn.nếu mà để bọn zodra này lang thang nhìn thấy thì lại mệt rồi.tôi vào phòng ngủ.rút lấy tấm bra trải giường xé toạc ra một mảnh lớn và nhét vào cửa sổ,vậy là được.Vặn vòi nước,tốt rồi.nước vẫn đầy đủ.trở ra,tôi đốt một cây nến nữa và để ở đầu cầu thang.
Để chắc chắn hơn tôi chạy ra ngoài cửa lấy vài cái thùng vài ly thủy tinh để vào ngoài cửa phòng khách,gặp trường hợp xấu nhất nếu bọn zodra phá cửa thì tôi sẽ biết được.tình hình này nghe bên ngoài vẫn ầm ầm.có lẽ chúng vẫn ngửi được mùi máu.vừa nhìn qua cánh cửa tôi vừa lầm bầm:
-mũi thính hơn mũi chó nữa!!!
Tay phải cầm chắc ngọn giáo,tay trái cây nến tôi từ từ đi lên tầng 2.phòng này có 3 phòng.tôi đi vào căn phòng đầu tiên:trống.đi vào căn phòng thứ 2,đập vào mắt tôi là một ban thờ.vậy đây là phòng thờ gia đình này.dù gì cũng là nhà người ta mình ăn nhờ ở đậu thôi thì thắp nén hương cho phải đạo.để chắc chắn tôi khóa cửa lại.cầm lấy 3 nén nhang tôi đốt cho đỏ,cầm lấy và khấn:
-Con thành khẩn xin lỗi vì đã vô phép vào nhà,đây là sự tình bất đắc đĩ.xin các ngài thứ tội.Nếu có mạo phạm xin các ngài rộng lượng bỏ qua cho.
Vái 3 vái tôi cắm ba nén nhang vào lư hương và cúi đầu từ từ lui lại ra cửa.Một ngọn gió lạnh sống lưng từ đâu thổi qua.Có lẽ các ngài không vừa ý chăng.rối rít tôi vội vàng chạy lại chắp tay:
-Nếu có gì khiến các ngài không vừa ý xin rộng lượng vị tha nhân từ bỏ qua cho con.cũng chỉ là bất đắc dĩ con mới phải vào nhà.con hứa sẽ ra đi trong thời gian sớm nhất có thể.tội con lắm ạ!!-chả biết nói gì đành cố gắng vậy thôi.
Đứng im chừng một phút không thấy có hiện tượng gì,tôi vái dài 3 cái rồi cúi đầu lui lại.có lẽ các ngài chịu rồi.thôi mai cứ xuống lấy hộp bánh với chai nước cúng cho chắc chắn.bước ra khỏi phòng tôi rùng mình:
-”zodra thì sợ nhưng ít ra còn thấy mà chạy,gặp ma thì xác định luôn rồi.”-tay vuốt mồ hôi.
Hít một hơi dài để lấy lại tinh thần,tiến tới căn phòng thứ 3.Căn phòng này khép cửa hờ hờ,ngoài cửa phòng bề bồn đủ thứ.có một thứ cảm giác bất an khi tôi nhìn vào căn phòng này,cái cảm giác mà tôi không hề có khi đi kiểm tra những nơi khác .không sợ nhất vạn,chỉ sợ vạn nhất-đây là câu nói tôi rất thích,và trong tình huống này phù hợp.rút ngay ra 3 4 cây nến tôi đốt lên và cắm xung quanh,phòng trường hợp nến tắt không có ánh sáng thì....Cắm một cây nến lên gần đầu ngọn giáo.tôi thận trọng hết sức lách qua những vật rơi vung vãi trên sàn,cố không tạo một tiếng động.lấy ngọn giáo đẩy cửa một cách hết sức nhẹ nhàng,tôi như nín thở.
Cánh cửa mở ra kèm theo tiếng kẽo kẹt nho nhỏ do nằm lâu ngày tại một điểm.tôi bước chân chậm rãi vào căn phòng.ánh nến vàng vọt nhưng đủ để soi sáng căn phòng cho tôi nhìn.đảo mắt từ trái qua phải.căn phòng bừa bộn và ngổn ngang,có cái mùi ngây ngây bốc lên. Giật mình.cuối góc phòng có một cái bóng đang đứng quay lưng vào tường,lắc lư lắc lư.tôi dám chắc đây là một con zodra,và nó chưa phát hiện ra tôi.mồ hôi đổ ra như tắm.giờ thì tôi có thể nghe rõ tiếng gầm gừ nho nhỏ mà nó phát ra.tôi từ từ lui lại lui lại.nó mà quay lại thì tôi chết chắc.đây là lần đầu tiên đối mặt với zodra trong khoảng cách gần thế này,và tôi vẫn chưa tự tin rằng mình có thể giết được nó.Do quá tập trung và căng thẳng.cán ngọn giáo đã vô tình đập vào cái đèn ngủ nằm trên chiếc bàn kế bên cửa.
-Choang!!!-cái đèn ngủ rớt xuống vỡ tan tành.
Ngay lập tức con zodra quay ngay lại.mái tóc dài quá vai. đôi mắt đầy máu hằn lên trong đó là nỗi thù hận,là một thứ quái quỷ gì đó không phải là người.nó-con zodra gào lên một âm thanh thật khủng khiếp và nhào tới tôi.
Quá luống cuống vì sợ,khi lùi lại,tôi vấp phải đống đồ hỗn loạn ở cửa phòng và ngã ngược ra sau,ngọn giáo trong tay thì đã văng ra khi tôi ngã xuống.và giờ tôi tay trắng chống lại con zodra.khoảng khắc đó mắt tôi mở to.tôi cố gào thét lên trong đầu rằng chạy đi,nhưng chân tay không còn nghe lệnh tôi nữa,chúng như đông cứng lại.mọi thứ dường như quay chậm lại.con zodra đang lao vào tôi,há cái miệng đầy nước miếng và máu gào thét lên.trong cái ánh nến vàng vọt này.tôi ngửi được rõ cái mùi hôi thối mà nó phát ra,đồng thời cảm nhận một cách đáng sợ rằng tôi sắp chết.à mà không có lẽ sẽ thành đồng loại của bọn nó.
-Thế là hết!!-sợ hãi nhắm tịt mắt lại.đấy là ý nghĩ cuối cùng trong đầu tôi.
**************
Tập 6: Kẻ Hèn Nhát hay Người Có Tình
Tôi nhắm tịt mắt lại chờ đợi cái kết cục đã được định sẵn của mình.Bỗng một âm thanh vang lên:
-Uỳnh.....!!!- tôi mở hé mắt ra nhìn.
Con zodra bị bật ngược lại như có một sức mạnh vô hình kéo ngược lại.Không kịp nghĩ ngợi gì tôi vội vã trượt lùi lại một cách nhanh nhất có thể.Khi lùi xa ra khỏi căn phòng,tôi rút ngay con dao bên hông ra cầm chắc trong tay.Nỗi sợ vẫn còn hiện trên mặt tôi,tim tôi đập thình thịch,mồ hôi đổ ra ròng ròng,và dám chắc là mặt tôi giờ tái mét,tôi vẫn không tin mình thoát chết.Nhìn về phía con zodra,đến h tôi mới để ý rằng nó bị xích vào chân ở góc phòng,may mắn thay.Nó-con zodra đã bật dậy và gào thét lao ra lại nhưng vẫn bị sợi xích giữ lại. Nó gào thét cào mạnh xuống sàn từng tiếng két két nghe chói tai.mắt nó long sòng sọc nhìn thẳng vào tôi như chất chứa một nỗi căm hờn.Nhưng chắc nó sẽ không thể ra đây được,sợi xích to thế mà
-Mẹ kiếp!!!-tôi bật lên tiếng chửi thề.
Nhìn lại bàn tay cầm dao vẫn còn run run.Tôi bỗng giận điên người một sự tức giận bùng phát lên như ngọn lửa trước gió,tôi giận không phải vì suýt bị nó giết,không phải vì rằng tôi có thù oán gì với nó,mà vì tôi bất lực.Tôi bất lực nhìn con người phía trước gào thét mà không có cách nào cứu được,tôi bất lực vì trong cái thế giới này,rằng trong cái nơi này hiện tại tôi chỉ còn mình tôi,không biết gia đình thế nào,họ hiện giờ ra sao,tôi cô đơn.Gục người xuống tôi lấy tay lau nhẹ giọt nước mắt vừa chảy ra.đưa con dao lên,trong ánh đèn vàng vọt,tôi thấy mình trong đó,cảm giác mất mát một chút gì.Cầm con dao đứng thẳng lên,tôi đưa ánh mắt nhìn nó,có lẽ tôi cũng giống nó lúc này trong ánh mắt tôi đầy sự căm thù,không phải căm thù nó.mà căm thù sự bất lực của mình.Tôi đi từ từ chậm rãi đến cửa căn phòng,con dao vẫn lăm lăm trong tay.Con zodra vẫn gào thét cố gắng lao đến,nước dãi hòa vào máu chảy xuống sàn nhà nhìn thật kinh tởm.Tôi ngồi nhẹ nhàng xuống,với tay lấy ngọn giáo,nắm vào cán giáo tôi giật mạnh ra và lui lại.
Đứng thẳng dậy cách con zodra khoảng một mét.tôi nhìn chằm chằm vào con zodra,siết chặt ngọn giáo,gào lên một tiếng:
-Aaaaaaaaaaaaaaaaaa........!!!- đâm mạnh ngọn giáo vào đầu nó,tôi muốn nó phải chết.
Ngọn giáo dừng lại cách đầu con zodra vài cen,tôi cố hết sức nhưng vẫn không thể đâm được.xem trong phim có vẻ dễ dàng là thế.lui lại lấy đà,hít mạnh một hơi tôi tự lẩm nhẩm:
-Mình phải giết nó,không thì nó sẽ giết mình,đúng mình phải giết nó.cứng rắn lên. Minh, mày làm được mà!!
Tôi hét mạnh một tiếng lao đến,nhưng kết quả vẫn như cũ vẫn không thể xuống tay được.quá yếu đuối tôi ngồi phệt xuống.làm sao có thể dễ dàng giết đồng loại của mình,cho dù biết rằng thật sự thì đó không phải là con người,hay chính xác là đã đánh mất bản chất con người.miệng đắng chát.tôi vẫn không thể nào xuống tay,tôi không dám giết nó.Tôi sợ,một nỗi sợ có nỗi niềm riêng của nó,tôi đã xem nhiều phim tôi biết,nếu tôi quá xa đọa vào giết người,tôi sẽ chìm vào nó,bị nó nhấn chìm trong máu trong sự tàn ác đó,và tôi sẽ lấy đó làm niềm vui.tôi không thể như thế.Tôi sợ mình sẽ quen tay,sẽ thẳng thừng giết chóc không cần biết lý do.Tôi sẽ không giết nó vì ít nhất bây giờ nó không gây hại cho mình.
-Mình không giết nó,nó không làm gì được mình!!!-tự biện minh cho mình cái lý do để tránh đi sự bất lực.
Ngồi bệt xuống,tôi quay sang nhìn nó:tóc dài ngang vai,gương mặt có thể nói là xinh, có vẻ không có vết cắn nào cả.có lẽ là bị nhiễm bệnh do thuốc rồi.có lẽ trước kia là một hotgirl nào đó,khéo trước kia tôi có lần xem hình mà nhỏ nước miếng rồi ấy chứ.rút một điếu thuốc trong bao thuốc châm thuốc vào,rít mạnh một hơi.Mặc kệ rằng có thể lúc nào đó bất chợt con zodra sẽ bung được xích mà bay vào,tôi mặc kệ,tôi chán cái cảnh phải sống một mình ở cái nơi quỷ quái này rồi.đã bao lâu rồi tôi không nói chuyện với ai?đã bao lâu rồi tôi chưa gặp mặt một ai đó?có lẽ lâu rồi.rít mạnh một hơi thuốc,thở nhẹ ra tôi nói với con zodra hay có lẽ là cho chính mình:
-Mày biết không? tao chán lắm rồi,cái không gian cô quạnh này,tưởng như cả thế giới này biến mất hết,tất cả im lặng đáng sợ,không khí thì đầy cái mùi ngây ngây hôi thối.thật buồn cười nhưng bây giờ tao thèm lắm cái cảm giác được nghe bất cứ một âm thanh gì bình thường,một tiếng xe chẳng hạn,hay một tiếng nói ngoài những tiếng gầm gừ quái dị của lũ zodra chúng mày,gì cũng được miễn là đừng im lặng thế này.cảm tưởng như là mình bị bỏ rơi.lúc đầu tao cứ tưởng là tao may mắn vì trốn thoát,nhưng rồi giờ tao lại thấy đấy giống như một hình phạt.nhiều đêm tao cứ giật mình thức dậy,cứ mong đây chỉ là một giấc mơ thôi.cứ thế này có lẽ tao nên giải thoát cho mình quá sống kiểu này điên mất thôi,nếu không phải vì lời nói của ba tao có lẽ tao đã tự mình đâm mình một phát hay quăng mình xuống từ trên nóc nhà.buồn cười thật,mày thấy tao nói đúng không??liệu bên trong mày còn chút gì của con người không vậy!!!
Quay mặt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt méo mó dữ tợn của con zodra hi vọng tìm được một chút gì cảm xúc con người trên đó.nhưng không,hoàn toàn là một con thú mang thân hình con người. chán nản, tôi đứng dậy,hít mạnh một hơi lấy tinh thần,vứt bỏ đi cái sự yếu đuối này,tôi quăng điếu thuốc xuống sàn lấy chân dập đi.nhìn con zodra lần nữa.tôi lấy ngọn giáo cố gắng móc vào cánh cửa để kéo ra đóng lại,nhưng cánh cửa vẫn đứng im như trêu ngươi tôi.bóp trán suy nghĩ:
-Giết nó thì không được,mà không giết thì phải đóng cửa,bung xích thì khéo làm chồng nó trong này luôn!!-dù mạnh miệng không sợ bung xích nhưng mà lòng tôi vẫn lo.
Tôi trở ngược cán giáo,ấn mạnh vào đầu nó cố ép cho nó lùi lại để có thể lại gần cánh cửa,nhưng nó khỏe quá,sàn nhà thì trơn trượt lại không có điểm tựa.cố gắng thêm vài lần tôi thấy không có tác dụng.đầu nó lại lắc lư liên tục,lỡ mà trượt tay bổ nhào vào nó thì gọi là chơi ngu lấy tiếng rồi.tôi bực mình:
-Tao mà thua mày à!!!
Trở ngược ra tôi quay ra quay lại nhìn quanh.không có gì.tôi chạy xuống dưới lầu,kiếm được một cái bàn nhựa,đẩy hết những thứ ở dưới trên bàn xuống tôi vác ngay lên lầu.lấy chân quơ hết những chướng ngại vật kẻo trượt chân mà té vào nó thì quả đây là cái chết nhàm nhất quả đất.lấy cái khăn vẫn đeo ở cổ tôi bịt nhanh lên mũi,miệng.lỡ dính máu hay nước miếng thì xui.cẩn thận vẫn hơn.lùi lại tôi đưa cái bàn lên ngang mặt,hét lên một tiếng lấy can đảm tôi lao thẳng vào con zodra.
-Rầm!!!
Con zodra bắn ngược ra phía sau,tôi cũng rung 2 cánh tay do lực phản chấn.nhanh như cắt,quăng ngay cái bàn vào trong phòng tôi kéo cánh cửa đóng cái rầm lại.bên trong nghe tiếng gào thét của con zodra,tiếng nó cào móng vuốt lên sàn nghe buốt cả răng.bấm khóa cánh cửa lại.nhưng vẫn chưa an tâm tôi chạy sang căn phòng thứ nhất.khệ nệ kéo chiếc bàn nhỏ ra và chắn trước cánh cửa.thế này thì con zodra này có nước chết đói trong đó thôi.
mọi thứ xong rồi tôi mới cảm thấy mệt mỏi và khát nước.chạy ngay xuống dưới nhà.mở ngay 1 chai lavi ra mà nốc hết sức,rồi đổ lên đầu.lắc mạnh đầu cho tỉnh táo.lúc này tôi chợt dấy lên suy nghĩ:
-Tại sao lại có một con zodra trong nhà này?và tại sao nó lại bị xích nhỉ?hay là lúc nó phát bệnh người nhà này xích nó lại?
Hàng loạt thắc mắc nổ ra khiến tôi khó hiểu về con zodra ở trên nhà.chép miệng:
-Thôi kệ nó nghĩ làm gì mệt óc!!
Và giờ phút này là lúc để tôi xõa,nguy hiểm đã qua,đi dạo qua hàng tạp hóa cứ như một ông chủ thực thụ.tôi với ngay lấy một gói mì lẩu thái với vài cây xúc xích,à thêm lon coca cho tiêu.tôi đi vào nhà để đó.có lẽ thế thôi chưa đói lắm.giờ nghĩ lại cảnh cái mồm đầy máu con zodra là thấy muốn ói rồi ăn uống gì được nữa.
ngoài cửa bọn zodra vẫn còn đập cửa,trên nhà cũng vậy nhưng âm thanh thì có vẻ không dồn dập nữa.không có gì để làm.tôi quyết định đi khám phá căn nhà biết đâu tìm được thứ gì đó hay ho,hoặc có lẽ là để quên đi cái cảm giác buồn chán.Tôi chạy vào căn phòng ngủ tầng một để khám phá.lục tung mọi thứ.tôi đã tìm thấy báu vật.Một chiếc điện thoại 1080 thần thánh trong hộc tủ nhỏ.cảm giác như tôi đã tìm được một hòm đầy kim cương vậy.bấm bật máy lên mà lòng tôi cứ thầm nhảy dựng lên:
-Lên đi em!!! Lên đi em!!!
Tèn ten,tiếng nhạc vang lên đôi bàn tay bắt vào nhau đúng kiểu nokia.tôi hú hét cứ như thể rằng mình là Colombo tìm được Châu Mĩ vậy:
-Đầy pin, đầy pin!!tao yêu mày qua!!!
Hun tới tấp vào cái điện thoại.lòng tôi chợt nhộn nhạo lên.cột sóng đầy ắp.có lẽ mình nên....cái điện thoại của tôi đã rớt mất lúc nào không hay.tôi đã mất thứ liên lạc với gia đình và giờ đây là lúc tôi thấy cảm giác gần với người thân nhất.tay run run tôi bấm dãy số điện thoại của ba không cần nghĩ ngợi.Chần chờ trước phím gọi,tôi sợ,sợ cái cảm giác không có trả lời chỉ có tiếng tút tút vô hồn,nhưng rồi tôi cũng bấm:
-Thuê bao quý khách vừa gọi........
Tôi quay ra bấm số mẹ,số của em.nhưng tất cả đều là như thế.chán nản.tôi đành tự an ủi mình rằng thôi có lẽ điện thoại họ hết pin.tôi gọi hết đủ mọi số mà tôi biết hay thậm chí bấm bậy đại một số bất kì.nhưng tất cả đều là thế.chán tôi không thèm gọi nữa mà nghịch chiếc điện thoại cầm chiếc điện thoại tôi như khám phá một thế giới mới.chạy ngay ra khóa cửa phòng ngủ lại.quay lại, lao đến nằm xuống chiếc giường,chăm chú nhìn vào chiếc điện thoại,cứ như sợ nó sẽ biến mất.và thế là tôi ngủ quên lúc nào không hay.có lẽ đây là giấc ngủ nhẹ nhàng nhất với tôi tính từ lúc Ngày Phán Xét bắt đầu...
Đã chỉnh sửa bởi Diggory (06.05.2016 / 19:01) [1]Tập 7:Con đường phía trước
Sáng hôm sau, tôi lục đục mò dậy dù đoán rằng giờ vẫn còn sớm. Cái bụng đói meo kêu gào,cũng phải thôi, tối qua ham chơi rắn săn mồi quá!!. Liếc mắt nhìn xuống cái điện thoại, tôi thở dài:
-Có nên thử gọi lại cho nhà không??
Cầm điện thoại lên bấm, dù biết là vô vọng, nhưng thà thế còn hơn là bứt rứt trong lòng khó chịu.Vẫn câu nói cũ lạnh lùng:”thuê bao.....” chán nản, quăng cái điện thoại lên giường tôi lò dò đi vào nhà vệ sinh.
10p sau,tôi bước ra phòng bếp, gói mì và mấy cây xúc xích vẫn còn nguyên,tôi bắc bếp lên để làm bữa sáng.Lòng nghĩ thầm:
- “ Đã bao lâu rồi chưa có miếng rau tươi vào bụng nhỉ!!”
Tôi biết lúc này mình xanh xao không khác gì một con quỷ đói.Phải nói là nếu bây giờ,nỗi đau khổ của tôi là đi vệ sinh, thiếu rau nên táo bón như một người thân.Tôi sẵn sàng đổi lấy vài hộp thịt lấy một bó rau,gì cũng được miễn là ăn được là tôi vui rồi.
Mì chín,tôi hít lấy hít để cái mùi thơm của gói mì,cũng đã khá lâu rồi chưa ăn.Ngồi xuống,với tay lấy cây xúc xích tôi bóc vỏ chấm vào nước mì,xì xụp ăn ngay cho nóng.Vừa ăn vừa suy nghĩ:
-Sống một mình chắc cũng dăm bữa nửa tháng rồi,nên tìm cách thoát khỏi vùng dịch này thôi!!
Nhưng hiện giờ muốn thoát khỏi đây tôi cần phải tìm cách cải thiện sức khỏe mình trước và vạch ra kế hoạch chi tiết.Nhớ lại lần trước vượt rào qua đây tôi rùng mình,thần may mắn đã ở bên tôi,nếu không có lẽ giờ này mình cũng đang gầm gừ giống bọn nó.Sụppppppp !!!!-Đưa bát mì lên húp hết nước,tôi thở phào một tiếng.Qủa thật trong cái thời khắc thiếu thốn này thì cái gì cũng quý cả.
Vươn vai đứng đây,lặc lè mang cái tô ra bồn rửa chén.Đúng là đói cũng khổ mà no cũng khổ!! Vừa rửa bát tôi hát ngêu ngao,lòng thầm nghĩ:
-giá giờ mà có một đứa con gái bên cạnh thì tốt phải biết,xấu mấy cũng được,mà chả phải trên lầu có 1 em đó thôi,lại xinh nữa....
Cười một mình, tôi lắc đầu tập trung nghe, ngoài sân đã vơi bớt hẳn tiếng động, trên gác cũng im lặng.Thế là an toàn,giờ là lúc suy nghĩ kế hoạch thoát thân khỏi chốn này và đến cam ranh.sức khỏe của tôi hiện tại có thể nói là khá hơn so với trước,nhưng chạy lòng vòng khoảng 15 phút thì cũng nằm mà phì phò mất thôi.
Tôi lên kế hoạch lấy lại sức khỏe trước,để lấy lại sức khỏe thì cần phải có rau cỏ,và luyện tập.Nghĩ mà buồn cười,giờ tôi mới để ý phim không bao giờ giống đời thực,diễn viên thì chỉ cần ăn đồ hộp cũng sống chục năm,bình thường thì đã ngáo ngơ ốm tong ốm teo rồi. Đối diện tiệm tạp hóa đang ở là một căn nhà khá đẹp và nhiều cây cối. Đến bây giờ tôi mới để ý rằng nó có một dàn mướp lủng lẳng trĩu quả.Qua cửa kính tầng hai tôi suy nghĩ cách để qua đó,tôi tin rằng ít nhất cũng sẽ lấy được một hai quả nếu qua được.Búng tay cái chóc.thế là tôi đã có được cách rồi.
Nhìn lên bầu trời,bên đây thì đồng hồ đã chết từ lâu nên tôi chỉ có thể xem giờ qua cách nhìn mặt trời.Mặt trời chưa lên cao,xem ra lúc này tầm khoảng 10h sáng là cùng.Đủ thời gian để chuẩn bị.Xuống nhà,lục tung tủ quần áo và xé rách chúng lại cột với nhau,tạo thành một sợi dây thừng đủ dài và chắc chắn.Chưa an tâm tôi làm thêm một sợi dây nữa để phòng bất chắc.
Xuống lầu lấy mọi thứ cần thiết,chỉ khác là bây giờ thì cái balo của tôi trống rỗng càng nhẹ càng tốt.và tôi cũng chỉ cầm theo 2 con dao mà thôi,cây giáo để lại.Việc mang nhiều đồ không cần lắm vì tôi sẽ làm thật nhanh và im lặng.mang nhiều thứ chỉ khiến tôi chậm lại,còn tạo ra tiếng động mà thôi.
Chạy lên trên lầu,qua cửa sổ tôi nhẩm tính thời gian,qua tính toán thì trong khoảng 10p thôi tôi sẽ làm được.Mọi việc có thành công hay không thì dựa vào con bù nhìn và tiếng chuông báo thức tôi đặt lúc ở căn nhà cũ.Kế hoạch là:khi tiếng chuống báo thức bên căn nhà cũ vang lên,bọn Zodra sẽ bị thu hút,và tôi sẽ có khoảng trống để chạy qua nhà đối diện,quan trọng nhất là cách chọn thời điểm để vượt qua.
Tôi quyết định rằng khi bọn Zodra đi đến gần căn nhà cũ thì mình sẽ chạy qua.tránh trường hợp bọn nó tập trung rồi có con nào buồn buồn quay đầu lại nhìn thấy thì hỏng bét.Khoảng cách tôi phải vượt qua tầm 20m mà thôi,và căn nhà bên kia thì cửa mở.Tốt thôi!! Tôi không phải vượt rào leo tường tiết kiệm được khối thời gian và cũng an toàn hơn.
Lấy tay che mắt lại,tôi tập trung nhìn qua căn nhà bên kia,quan sát thật kĩ để đảm bảo không có bất ngờ nào trong căn nhà đó.Có vẻ an toàn,mọi thứ đã ổn,bây giờ chỉ cần ngồi đợi tiếng chuông vang lên là hành động.Nhìn xuống dưới tôi đếm số Zodra lại để chắc ăn,có khoảng 9,10 con,do cái ban công che nên không thấy hết được,nhưng tôi đoán cũng chỉ hơn 2,3 con so với lúc đầu,có thể là ngoài đường lớn chạy vào,hoặc đâu đó trong những căn nhà kia.Có vẻ như thời gian trôi qua hơi chậm tôi uể oải vươn vai ngáp dài.Xuống lầu lấy cây xúc xích ăn cho đỡ buồn vậy.
Đi xuống ,tôi nhìn qua căn phòng có con Zodra bị cột xích,vẫn là im lặng.kèm theo suy nghĩ trong đầu:
-Bọn này không ăn cả vài tháng sao không chết đói???năng lượng đâu mà chúng hoạt động được???lại còn mấy vết thương nhìn phát gớm!!!
Xé vỏ cây xúc xích,vừa nhai vừa xoa cằm,râu lại lún phún mọc ra rồi,lát về lại phải cạo thôi.Với tay lấy điếu thuốc,tôi châm lửa và rít một hơi,phải rồi có điếu thuốc lúc này thì quả là tuyệt vời.
-Renngggg!!!
Dù không quá to,nhưng trong không gian tĩnh mịch này thì nó đủ để tôi nghe được.Vùng dậy tôi chạy nhanh lên trên lầu.Nhìn qua cửa sổ,bọn Zodra đã bị thu hút,chúng quay đầu ra cửa đi chậm chậm về phía căn nhà cũ.Tôi cố gắng dìm nén sự phấn khích để không mở cửa ra vội.Phải kiên nhẫn đợi bọn Zodra ra khỏi cửa đã.Tầm khoảng vài phút sau bọn Zodra đã đi hết ra cánh cổng.Tôi mở cửa sổ nhẹ nhàng,cột vào một chấn song ban công sợi dây đã chuẩn bị sẵn,sau khi kiểm tra kĩ càng,tôi cột tiếp sợi thứ 2 cách đó không xa,cho chắc chắn để phòng trường hợp dây đứt.Nhìn ra cánh cửa đổ nát,cái bóng con Zodra cuối cũng đã khuất. tiếng gầm gừ của bọn Zodra có vẻ xa,bên kia tiếng chuông vẫn vang lên,tôi phải nhanh lên kẻo chuông tắt ngóm thì công cốc.Kéo sợi dây vài lần để kiểm tra,tôi đứng trên ban công nhìn xuống xung quanh,xem có con nào đứng núp bóng ở đây chơi ú tim không?
Mọi thứ an toàn tôi vội tuột xuống dưới,cũng không khó khăn lắm vì cái trò này tôi cũng đã từng làm vài lần rồi.Hơi chậm do sợi dây không phải dây thừng chính hiệu,nhưng tôi đã tiếp đất an toàn bằng chân chứ không phải mông.Rút nhang con dao ra,tôi cầm và chậm rãi đi đến cửa.Tôi không quá căng thẳng lắm vì ít nhất chuyện này cũng đã làm một lần rồi.Rất từ từ tôi áp sát bờ tường,tránh đạp lên cánh cửa đổ.Rút chiếc gương ra và soi nhẹ nhàng.Tốt rồi,không có con nào gần đây.
Hít mạnh một hơi lấy tinh thần,tôi nghiêng người nhìn nhanh ra cổng,an toàn,bon chúng đang đi về phía căn nhà cũ,quay lưng về phía tôi.Không bỏ lỡ một giây,tôi phóng vù qua căn nhà kế bên,áp sát vào bức tưởng ở cổng ngoái lại nhìn ra đường,vẫn không bị phát hiện.
Quay mặt vào,tôi thở phào,nắm chắc cán dao tôi từ từ đi vào,dàn mướp ở sân sau.Nhưng kinh nghiệm mách bảo tôi phải thận trọng,có trời mới biết được sẽ có gì ở đây.Một cách hết sức cẩn thận.tôi dò từng bước đi vào sân sau.Đến giàn mướp tôi nhìn quanh,mọi thứ đều ổn không có gì bất thường cả.Nhanh chóng đặt balo xuống,tôi rứt nhanh những trái mướp xuống,cây cối thật tốt tươi.đúng là không có con người động vào thì thiên nhiên phát triển thật tốt,mặc dù có những vết sâu cắn loang lổ nhưng chả sao cả,có ăn là may rồi.
Không quên cảnh giác vài phút tôi lại quay lại nhìn ra cánh cửa phòng bất trắc.Hái xong khoảng 5 6 trái mướp tôi quyết định dừng,hái nhiều quá thì cũng không ăn hết để lại hư mất,thôi cứ để trên giàn sau ra lấy tiếp cũng được.Bước nhanh đến luống rau bên cạnh,tôi rứt vôi các loại rau thơm mà nhiều loại tôi cũng chả biết tên,thôi cứ nhặt đi về rồi phân loại sau.
Sau khoảng 5p cật lực tôi đã có 1 balo rau đầy ắp,đủ để nuôi ăn tôi 4 5 ngày.Xách ba lo lên tôi đeo vào vai và quay lại cánh cổng.
Ma xui quỷ khiến thế nào làm tôi nhìn qua cửa sổ căn nhà này và lướt qua ánh
mắt tôi là một thứ không thể cưỡng lại được.Qua cánh cửa sổ,tôi nhìn thấy ở phòng khách căn nhà này có treo một hàng kiếm nhật trên tường.Tôi biết loại này vì trước kia đã từng đi thăm nhà bạn cùng ba tôi.Ông chủ nhà đã từng nói rằng loại kiếm treo tường có hai loại:một loại không có lưỡi chỉ để trưng bày và một loại đúng xịn kiểu nhật.Không biết trong căn nhà này là loại nào,có lẽ là loại giả.Dù tỉ lệ lấy được hàng xịn không cao nhưng nó thật hấp dẫn,tôi không thể bỏ qua,có lẽ nên vào kiểm tra một chút.
Băn khoăn lúc này là vào làm sao,tôi suy nghĩ ,phải làm thật gọn,im lặng và nhanh chóng.Vứt balo xuống tôi tháo cái áo ngoài ra và quấn lên khủy tay,phương pháp phá cửa im lặng và không đau học trên phim giờ là lúc thực hành.Vuốt mồ hôi trên trán,tôi nhìn ra cửa chính,tôi đang mạo hiểm.Bất kì một con Zodra nào nhìn thấy tôi cũng chỉ cần vài giây để lao vào cắn xé tôi vì tôi đang ở ngay cửa chính,chỉ cách cửa cổng vài mét mà thôi.Liệu có đáng để mạo hiểm không.Tôi lầm bầm để tạo thêm động lực:
-“đáng lắm chứ,có hàng ngon thì anh bửa chúng mày chết hết,cứ như chém hoa quả nhé!!!”-Dù tôi biết nói là một chuyện còn dám không thì là chuyện khác.
Dồn hết sức tôi gõ mạnh vào cửa kiếng,cánh cửa không xi nhê còn tôi thì đau điếng mặc dù đã quấn một lớp áo.Tôi rủa thầm,vận hết sức mạnh cả về tinh thần lẫn vật chất gõ mạnh vào cửa.
-Xoảng!!!
Một âm thanh chói tai vang lên nhưng nghe sao vui tai. Tôi vội móc tay vào và vặn chốt
-Chết tiệt!!
Không thể được,cánh cửa bị khóa ngoài,vặn thế nào cũng vậy mà thôi.Bực mình tôi đạp quay ra đạp vào cái chậu hoa bên cạnh.
-Crốp !!!-cái chậu hoa đổ sập xuống và một ánh sáng lóe lên.
***************
Tập 8 : Sự Sống Và Cái Chết
Phía dưới chậu hoa là một chiếc chìa khóa nho nhỏ. Mừng như bắt được vàng,tôi chộp lấy cái chìa khóa,sợ là chỉ chớp mắt thì nó biến mất. Phần vì lúng túng,phần vì căng thẳng tôi cúi xuống nhặt cái chìa khóa mà rớt mất 2 lần.
Tra chìa vào ổ nghe lách cách mà lòng rộn ràng hẳn lên, tôi quay lại nhìn ra cửa cổng lần nữa để chắc rằng không có con Zodra nào. Mở vội cánh cửa,tôi lách vào,đóng cánh cửa ngay lại. Cầm chắc con dao trong tay,nhìn một vòng để chắc chắn không có gì bất thường ở đây. Không khí bốc lên một cái mùi cũ kĩ,nơi này rõ ràng lâu rồi không có người. Tự tin, tôi rảo bước nhanh đến chỗ bức tường, nhìn lên ba thanh kiếm bám đầy bụi treo trên tường, tim tôi đập thình thịch vì phấn khích. Nhìn quanh, với tay ngay lấy một cái ghế đẩu, tôi kê sát vào tường. Đảo ánh mắt một vòng và liếm môi, tôi dám chắc giờ đây nếu có ai nhìn thấy thì sẽ đảm bảo tôi sẽ là một thằng ăn trộm.
- Mình rõ ràng là đang đột nhập trái phép đây mà,không phải ăn trộm thì là gì!!!
Cười khà khà,tôi leo lên ghế,vươn mình với lấy thanh kiếm ngắn nhất và gần nhất. Hít mạnh một hơi, tôi vuốt nhẹ thanh kiếm, thật nhẹ như sợ nó bị trầy. Bao kiếm thật mát lạnh,tôi có thể nhìn rõ những hoa văn họa tiết trên bao kiếm. Chậc lưỡi, chép miệng tôi lẩm bẩm:
-Cảm giác còn phê hơn nắm tay gái xinh nữa!!!
Đến lúc quan trọng, phải kiểm tra xem có phải là hàng thật không. Thật ra thì lúc cầm thanh kiếm tôi đã có cảm giác là hàng thật rồi, khá nặng, cũng tầm 1 kg đấy, mà lại là thanh nhỏ nhất nữa. Rút nhẹ chuôi kiếm ra, rất nhẹ nhàng chứ không khó khăn lắm, ánh sáng phản chiếu của lưỡi kiếm thật mê hồn, kéo đến đâu tôi mê mẩn đến đó.
-Hàng thật rồi, hàng thật rồi....!!!- Liên miệng lảm nhảm,tôi như quên hết mọi thứ xung quanh.
Quả thật không phí sức khi mà tôi mạo hiểm để chui vào căn nhà này. Thật sự là quá đã mà,rút toàn bộ thanh kiếm , tôi bỗng cảm thấy mình giống như một sammurai chính hiệu, cứ như là được tăng 150% các chỉ số,giống kiểu cắn thuốc lắc trong game vậy. Lúc này đây, tôi muốn lao thẳng ra ngoài 1 vs 10 ngay với lũ Zodra, tả xung hữu đột như một vị thần. Cầm thanh kiếm tôi múa đủ chiêu mà mình có thể nghĩ ra. Múa may quay cuồng, chặt chém lung tung để thử độ bén của thanh kiếm, sau khoảng một lúc, mệt phờ người ngồi dựa vào ghế, liếc ánh mắt trìu mến sang thanh kiếm, tôi cất lời :
-Hảo a hảo kiếm, đã thành kiếm của ta thì hãy để ta đặt cho ngươi một cái tên!!
Nghĩ ngợi một chút,tôi quyết định và hùng hồn giơ thanh kiếm lên nói to :
-Được từ nay gọi mi là Masamune!!!- Tôi thích cái tên này, vì tôi biết đây là thợ rèn kiếm giỏi nhất nhì trong lịch sử Nhật Bản. Cứ có cảm tưởng là thanh kiếm sẽ sáng lên như hiểu ý tôi như một thanh thần kiếm trong truyện hay phim. Thiếu điều tôi còn định cắt máu nhỏ giọt nhận chủ nữa, cũng may là chợt nhớ đến bọn Zodra, tý nữa thì chơi ngu có thưởng.
Sự sung sướng không thể hoãn lại,tôi với tay lấy 2 thanh dài và vừa xuống,cũng suy nghĩ để đặt tên nhưng rắc rối quá nên thôi ngắn gọn 1 tên Masamune thôi, kiếm nào mà chả là kiếm,miễn chém Zodra được là tốt rồi.
Dù biết là vác cả ba thanh kiếm theo thì quả là khổ ải vì nặng, tổng cộng lại cũng 6, 7 kg chứ không ít, nhưng làm sao mà có thể bỏ lại được.Cắn răng, tôi kéo khóa balo ra và nhét 2 thanh kiếm 1,3 vào trong,ép đống rau quả vào một góc, chỉ đệ lộ cán kiếm ra ngoài, cầm thanh kiếm Masamune 2 lên, đeo balo vào, khá nặng, cũng tầm trên 10kg chứ không ít.
Thật là khổ hết biết,một thằng con trai ốm yếu như tôi thì làm sao mà có thể giống như những diễn viên vai u bắp thịt 6 múi mang vác cả đống đồ chả xi nhê gì. Nhưng bỏ lại những thanh kiếm này thì không bao giờ, tôi cá là thằng nào cũng làm như tôi thôi, không bỏ dù chỉ một thanh cũng không được. Còn để lại ở đây mai mốt qua lấy, nủa muốn nửa không, tôi tự tạo ra một lý do đơn giản:
-Từ đây qua đó cũng chỉ vài mét, bọn Zodra thì ở bên kia rồi, cứ mang hết đi. Không sao đâu!!!
Xốc lại balo để củng cố tinh thần, tôi bước lại phía cửa quan sát. Hiện giờ thì tình hình vẫn không có gì gọi là bất thường. Vặn khóa, tôi mở cửa ra, chạy nhanh ra áp sát bờ tường rào. Nghiêng đầu nhìn qua bên phía lũ Zodra, bọn chúng vẫn ở căn nhà cũ, nhưng do không còn tiếng chuông nên có vẻ như chúng không quá khích nữa. Tình hình này dễ bị phát hiện nếu tôi chạy qua,nhưng không qua thì chết đói ở đây à. Khoảng cách 20m với đống đồ trên lưng, dự tính là chỉ khoảng trên dưới 10s là tôi sẽ chạy qua mà thôi. Quyết định trong đầu,tôi cúi xuống cột chặt dây giày, cầm chặt thanh kiếm nhưng không lấy kiếm ra, vẫn để trong bao,phòng trường hợp lỡ mà quơ lung tung hay bất ngờ té đụng phải thì đúng là chết không nhắm mắt mà.
Nhìn lại lần cuối, tôi phóng vù qua bên đường, cảm giác như cánh cổng bên kia xa rất xa. Chỉ vài giây thôi tôi đã đã đến cổng, nhưng do chạy nhanh nên tý nữa đụng vào cánh cửa sập,cũng may là né kịp qua. Liếc mắt nhìn qua cửa,tôi thấy bọn Zodra đã có 1 2 con nhìn về phía bên này,còn đang có vẻ muốn đi qua. Có thể chúng nhìn thấy tôi vụt qua nên đã phát hiện ra chăng??
Tôi bỗng đơ mặt ra khi nhìn ra phía giữa đường. Thanh kiếm dài nhất đã rớt khỏi balo và nằm ngay giữa con đường, có thể do lúc tôi chạy sốc mạnh quá nên nó bay ra. Thật là đen quá đi mất, nghiêng người nhìn lũ Zodra, đã có 2, 3 con lừ lừ tiến qua đây, giờ mà chạy ra là coi như chơi ngông rồi. Bỏ lại thanh kiếm, không đời nào, tôi có thể nghĩ ra hàng tá lý do để không bỏ lại thanh kiếm. Hít mạnh, tôi lầm bầm:
-Được ăn cả, ngã về không!!!
Quay ngay người lại, chạy đến sợi dây thừng tự tạo, tôi cột ngay cái balo vào một đầu sợi dây, siết chắc đầu nối, tôi ngay lập tức rút 2 thanh kiếm ra và quăng lên trên ban công tầng 2, để cái balo ở dưới đất, tất cả mọi việc được làm rất nhanh và gấp rút. Trong đầu đã hình dung được kế hoạch,cứ theo đó mà tôi làm. Mồ hôi đổ ròng ròng,sau khi đã xong, tôi quay ngay lại áp sát vào bức tường, nhìn qua khe cửa. Bọn Zodra còn cách tôi khoảng chừng 25 đến 30m gì đó. Rõ ràng là bọn nó bị thu hút bởi tiếng động và có lẽ là thanh kiếm rớt ở giữa đường.
Tôi cúi người lấy thế, nhìn lại lần cuối, phóng vù ngay ra chỗ thanh kiếm, trượt người trên mặt đường tôi với tay lấy ngay thanh kiếm. Lập tức dừng lại tôi bật người chạy ngược về phía cổng đồng thời quay đầu ra nhìn, lũ Zodra đứng sững lại vài giây như ngạc nhiên. Những tiếng gào vang lên như ngay lập tức, lũ Zodra bạo loạn lao ngay về phía tôi như mấy thằng F.a thấy gái đẹp, và giờ đây là cả một đám chục con chứ không phải 2 3 con nữa.
Ba chân bốn cẳng chạy nhanh hết sức có thể đến sợi dây, tôi cầm thanh kiếm quăng mạnh lên trên ban công. Nắm lấy sợi dây thừng có cột cái balo,tôi dùng hết sức để trèo lên. Những tiếng gào thét ngày càng gần, ngoái đầu lại nhìn, những con Zodra đầu tiên đã lao đến cổng. Có lẽ do chạy quá nhanh,một vài con mất đà lao ầm vào bờ tường, hoặc té lăn lộn. Không còn thời gian suy nghĩ viễn vông, tôi quay ngay lại tập trung trèo lên, nhưng có lẽ do không giữ được bình tĩnh tôi ngày càng mất thằng bằng, mặc dù sợi dây đã có cái balo cột ở dưới nhưng vẫn không đủ sức nặng để giữ cho sợi dây đứng im vì bên trong toàn là rau củ mà thôi.
Sợi dây cứ lắc lư lắc lư,tôi dù cố gắng nhưng giờ đây trèo chậm hẳn lại. Chỉ còn khoảng cách một cánh tay nữa là tôi với được cái lan can của ban công.
-Gào..... bộp!!!
Thật sự không thể tin được, một con Zodra đã nhẩy lên và chụp được vào cổ chân tôi. Cổ chân tôi nhói lại vì bàn tay như thép nguội nắm chặt lại. Cố nén sự đau đớn lại tôi lấy chân còn lại ra sức đạp vào tay con Zodra mong nó bung ra,nhưng dù rất cố gắng tôi cũng không làm cánh tay bung ra mà còn làm nó siết chặt hơn. Lũ Zodra đã tràn ngập phía dưới, vung vẫy những cánh tay xương xẩu, há hốc cái mồm đỏ lòm đầy răng và máu, gào lên những tiếng nghẹn đặc.
Tôi biết nếu giờ rớt xuống thì đến xương cũng chẳng còn, nhưng sức nặng của con Zodra kia làm tôi hầu như không thể trèo lên thêm được một chút nào.
-Không lẽ mình chết một cách ghê tởm thế này sao!!!- Một ý nghĩ thoáng qua.
Tôi gào lên :
-Cút mẹ chúng mày đi, tao không chết, đừng hòng giết được tao!!!
Gồng hết sức mình ở tay, từng đường gân nổi lên,tôi chậm rãi trèo lên. Từng chút từng chút một tôi đang ngày càng gần ban công hơn, tôi sẽ được sống. Bỗng nhìn lên phía đầu nối sợi dây,nó có vẻ sắp tuột ra. Mặt tôi tái nhợt, gồng mình hơn nữa,quên hết đi sự đau nhức của bàn chân và cả đôi tay như sắp gẫy ra,cố gắng trèo thật nhanh.
Sợi dây tuột ra từ từ có thể thấy rõ trong mắt tôi,phía dưới là 1 lũ Zodra đói khát. Với cánh tay lên tôi cố gắng chụp lấy ban công, nhưng không đủ. Ngón tay tôi cố bấu lấy thành ban công, nhưng rồi lại tuột ra, tay tôi nhiều mồ hôi quá nên quá trơn. Đột nhiên tôi trùng mình xuống, liếc mắt ra sau, đã có thêm một con Zodra bám vào con đang bám lấy tôi, sức nặng tăng gấp đôi.
Đôi tay tôi mỏi nhừ,từng đường gân nổi to rõ lên như có thể dứt ra bất kì lúc nào,mồ hôi đổ ra ướt đẫm cả người.
- “Tôi không muốn chết”- Đó là ý nghĩ duy nhất hiện hữu trong đầu tôi lúc này.
-Aaaaaaaaaaaaaaaa...!!!
Hét lên một tiếng tôi tung mạnh lên chụp ngay lấy thành ban công, cùng ngay lúc sợi dây đã tuột ra. Tôi tạm thời chưa chết , nhưng ngay khi cúi xuống nhìn sợi dây đang rơi xuống,tôi thấy ngay con Zodra thứ 2 đang trèo lên con thứ nhất để tiếp cận tôi. Dù có sự trượt lùi hay mất thăng bằng nhưng việc bắt lấy tôi chỉ còn là vấn đề thời gian. Sức nặng ngày càng tăng cao do 2 con Zodra và sự mệt mỏi ập đến. Tôi không biết mình có thể cầm cự được đến bao lâu. Kể cả có cầm cự được thì mọi thứ cũng kết thúc nếu con Zodra kia leo lên được. Tôi có thể chọn lựa buông tay chết ngay hay thêm vài giây chịu đau đớn.
-“ Thế là hết!!!”
Đã chỉnh sửa bởi Diggory (06.05.2016 / 19:09) [1]Tập 9: Chuẩn Bị
Tôi hầu như tuyệt vọng, những tiếng gầm gừ như sát ngay bên tai. Có lẽ mọi thứ kết thúc thật rồi.
Ngay vào cái lúc cận kề cái chết, bỗng một ánh sáng phản chiếu của mặt trời lóe lên làm mắt tôi nheo lại. Ngước mắt lên,cách bàn tay tôi chỉ hai chấn song là một cán kiếm lấp ló. Nó chính là cứu cánh của tôi. Tinh thần hồi phục,tôi như tìm được ánh sáng cuối con đường hầm. Quay đầu lại nhìn liếc qua. Chỉ còn một chút nữa là con Zodra thứ 2 có thể cắn nát bàn chân tôi mất, tôi phải nhanh lên. Cố gắng quên hết đi sự mệt mỏi đang ùa tới. Tôi cố gắng đu người qua,vừa làm mất thăng bằng con Zodra, vừa để áp sát lấy thanh kiếm.
Đung đưa giữa một hoàn cảnh không mấy tốt đẹp này quả thật là có một không hai. Nhưng không có thời gian để cười đùa, qua hai lần đung đưa tôi đã chuyển qua thêm một chấn song nữa đưa khoảng cách tôi và thanh kiếm thêm gần lại.
Lúc này đây, nỗi trở ngại lớn nhất của tôi không phải là lũ Zodra phía dưới hay con Zodra đang áp sát tôi từ từ mà là thể lực. Cả hai cánh tay tôi như có hàng ngàn con ong chích, từng cơn đau cứ nhói lên, tôi còn cố gắng được đến lúc này quả là kì tích.
Dù biết rằng mình đang đến giới hạn của bản thân, nhưng tôi thà nằm liệt vài ngày hay tuần còn hơn là chết trong tay lũ này, hoặc có chết thì cũng phải chém chết vài con đã.
Đu mình lần nữa qua bên chỗ thanh kiếm,tôi với tay cố gắng chụp lấy,nhưng chỉ kịp chạm vào vài ngón tay. Thử lại lần nữa tôi cố vận sức toàn thân quăng mình mạnh hơn,ngón tay tôi chạm vào cán kiếm,nhưng lại làm nó dịch ra xa hơn. Con Zodra chỉ còn cách bàn chân tôi một cái đầu và sẽ nhanh thôi nó sẽ cắn ngập hàm răng ghê tởm vào đó.
Tôi cố gắng trong tuyệt vọng,thanh kiếm đã xa nay còn xa hơn. Lần cuối hét mạnh một tiếng :
-Hâyyy...aaaa!!!
Tôi với lên,ngón tay chạm vào cán kiếm, không để sai lầm lặp lại, tôi níu chặt lấy. Nhưng ngay lúc đó.Con Zodra kia đã áp sát được đủ tầm để cắn lấy chân tôi. Thời gian-Không gian như quay chậm lại. Tôi thấy rõ hàm răng đỏ lòm những máu đó há to hết cỡ hướng vào bàn chân của mình. Không kịp suy nghĩ, tôi tung ngay chân còn lại vào mặt nó. Con Zodra ngay lập tức cắn mạnh vào.
-Xong rồi !!!- Đó là ý nghĩ thoáng qua ngay lúc đấy.
Không biết do số tôi hên hay do tôi ăn ở tích đức tích công mà tôi sống. Con Zodra cắn ngay vào chiếc giày. Tôi có thể cảm nhận từng chiếc răng đang ngập vào chiếc giày. Chiếc giày sẽ giúp tôi cầm cự thêm môt chút. Quay ngay lại, ngón tay tôi cố kéo cán kiếm lại gần đủ để lôi hẳn ra, nhưng sự mệt mỏi đè ập xuống, mỗi lần miết ngón tay kéo thanh kiếm ra là giống như kéo cả một con tàu khổng lồ.
Từng chút, từng chút, cây kiếm chậm rãi xích lại gần theo từng đợt miết vào của ngón tay,vẫn chưa đủ để tôi có thể nắm lấy mà rút kiếm. Con Zodra đang ngậm chặt chiếc giày nhay nhay muốn xé tung nó ra,tôi không biết chiếc giày chịu được bao lâu nữa. Nhưng tôi biết là sắp rồi,vì tôi có thể cảm thấy hàm răng đang siết thật chặt vào, chỉ một vết rách, mọi thứ sẽ kết thúc. Tôi đang đua với thần chết, tập trung hết ý chí tôi gồng thân hình kiệt sức của mình lên, cố gắng miết thật nhanh ngón tay vào cán kiếm.
Ngay vào cái lúc mà chiếc giày sắp sửa bị xé rách, tôi đã nắm lấy được thanh kiếm, rút thanh kiếm ra nhanh hết mức có thể tôi quay ngay người lại chém ngang một phát thẳng vào con Zodra. Lưỡi kiếm bén đến mức chia đầu con Zodra ra làm 2 phần. Máu bắn lên tung tóe, thậm chí một phần não con Zodra còn văng lên quần tôi. Con Zodra đổ ập xuống đám phía dưới, lũ chúng nó gào thét lao vào con Zodra bị tôi chém như bầy sói lao vào xác con nai. Không có thời gian nghỉ, tôi gồng chân mình lên,kéo con Zodra đang nắm chặt chân kia của tôi để có thể giết nó. Nhưng nó quá nặng còn tôi thì quá mệt, vung thanh kiếm, tôi chém ngay vào cánh tay nó.
-Phịch!!!- Con Zodra rớt xuống vào ngay giữa đám Zodra đang xé xác đồng bọn,và nó cũng chung số phận với con kia dù cố gắng phản kháng lại.
Lũ Zodra gào thét xé xác đồng loại,chúng hầu như quên đi sự hiện diện của tôi,chỉ có vài con vòng ngoài không chui vào được là còn ngước lên gào thét nhìn tôi. Máu me bung bét khắp nơi.Rùng mình vì sự tởm lợm,quay ngay lại tôi quăng thanh kiếm ngược vào ban công.
Đã không còn sức nặng của 2 con Zodra, dù mệt mỏi, nhưng tôi vẫn có thể leo lên ban công được. Vừa leo lên, tôi ngồi bệt xuống thở hồng hộc. Nhìn bàn tay con Zodra vẫn còn bám chặt lấy chân,tôi chán ghét nhặt đại lấy mảnh vải kế bên cố gắng rứt nó ra và quăng ngay xuống.
Dường như lúc này mọi thứ mệt nhọc căng thẳng ùa đến, tôi quay thẳng ra nôn thốc nôn tháo xuống phía dưới lũ Zodra. Sau khi nôn xong tôi lại ngồi phịch xuống,nhìn người toàn máu là máu, thậm chí tôi còn không cảm nhận được mình có bị thương ở đâu không. Cố gắng đứng dậy,lê lết thân mình giống như một con Zodra, tôi đi xuống dưới nhà.
Bước vào phòng tắm,tôi cởi ngay bộ đồ đang mặc quăng ngay vào cái thùng rác ngoài cửa. Xối nước liên tục để xóa đi cái sự nhơ bẩn của lũ Zodra. Dòng nước mát xối thẳng vào mặt làm tôi suy nghĩ:
-Hôm nay quả là một sai lầm, quá tham cái lợi mà tý nữa chết, sau này mày phải cẩn thận hơn Minh ạ, nếu mày muốn sống mà gặp gia đình!!!
Xối cho sạch thật sạch thân mình, tôi tắt vòi nước rồi nhìn bộ quần áo và đôi giày,đành phải bỏ thôi dù rằng đây là bộ tôi rất thích. Trong trạng thái nude 100% tôi mặc kệ bước ra,quay ra nhìn quầy tạp hóa, tôi không muốn ăn gì hết ít nhất là vào lúc này,mùi tanh tưởi hôi thối của lũ Zodra vẫn còn thoảng thoảng đâu đây dù rằng tôi đã cố tắm rất sạch.
Bước tới quầy tôi rút một chai nước khoáng và tu hết hơn nửa chai. Lê cái thân nặng nhọc tôi bước về phía phòng ngủ,không quên với lấy 1 cây nến. Đóng sập của phòng lại,tôi đốt nên lên cắm ở bàn ngủ,quăng mình lên giường mặc kệ không thèm mặc đồ. Dù sao cũng chỉ có mình tôi ở đây. Nghiêng đầu nhìn ánh nến vàng nhảy múa, tôi tự hỏi:
-Mọi người giờ có ổn không????
Tôi chìm vào giấc ngủ,một giấc ngủ thật sâu,không ác mộng không gì cả.Có lẽ giống như sự tưởng thưởng cho chính mình sau khi thoát khỏi tay Thần Chết.
Hôm sau, khi thức dậy, tôi thấy cơ thể mình giống như bị chia cắt nhiều phần. Toàn thân nhức mỏi đến vô lực, nằm im trong khoảng 30p tôi quyết định phải ngồi dậy, nằm mãi thế cũng chả phải cách. Lò dò ngồi dậy, tôi vặn mình một cái, những tiếng crop crop vang lên như tôi đang bẻ gãy xương của chính mình. Cố gắng đứng dậy,lảo đảo thân mình vài cái tôi mới giữ thăng bằng được, đi từ từ đến tủ quần áo, tôi lấy tạm một cái quần đùi mặc vào.
Mở cửa phòng, tôi nghe ngóng, vẫn còn đó tiếng gừ gừ nghẹn đặc của lũ Zodra ở cả ngoài cửa và trên lầu,nhưng cũng đã bớt rồi. Mò mẫn trong bóng tối xen lẫn vài ánh sáng từ khe cửa sổ,tầm giờ này chắc trưa rồi. Tôi lê bước đến chỗ quầy tạp hóa, lấy chai nước tối qua uống dở tu hết phần còn lại. Thò tay vào tủ kính tôi móc 2 cây xúc xích ra và cắn đứt đầu ăn nhồm nhoàm ngay có thể.
Với 1 cây nến tôi tìm tòi trong quầy tạp hóa xem có miếng cao dán nào không.
-Rõ lú lẫn,tạp hóa có phải tiệm thuốc đâu, bị bọn nó hành riết ngu rồi!!!- Vỗ trán bôm bốp tôi nói.
Cầm nến,tôi đi vòng vòng căn nhà tìm tủ thuốc cá nhân,hi vọng có. May mắn thay,tôi đã tìm thấy,đủ các loại thuốc và có cả cao dán,phải đến hai hộp. Lấy ngay ra một hộp,tôi dán hết những chỗ mình đau nhức, à mà chính xác là nguyên người. Cái chân bị con Zodra bám lấy bầm tím ngay mắt cá,tôi phải lấy dầu mà xức vào. Hên một điểm là tôi không bị chảy máu ở đâu,chứ khéo rách ra rồi dính máu thì thành bọn chúng mất thôi.
Tạm ổn về mặt thân thể,tôi châm một điếu thuốc và từ từ đi lên tầng 2. Đi từ từ ra ban công, không khí trong lành hơn và ánh sáng mặt trời chiếu rọi cả căn phòng làm tôi thấy thoải mái hơn. Vẫn có cái mùi của lũ Zodra nhưng đỡ hơn hôm qua nhiều.
Ngoài ban công,3 thanh kiếm vương vãi, thanh kiếm dài nhất cứu tôi hôm qua vẫn còn nằm bệt trên sàn,xung quanh vương vãi vài giọt máu. Với tay nhặt lên, tôi vung vẩy vài cái rồi nhìn, kiếm xin có khác, không thấy vết máu trên kiếm, tra vào vỏ, tôi nhặt nốt 2 thanh còn lại.
Tính quay lưng bước đi nhưng tôi sực nhớ. Quay lại nhìn xuống dưới sân, đống rau quả trong chiếc túi của tôi giờ đã be bét dưới sự dẫm đạp của lũ Zodra,phen này lại ăn mì dài dài rồi.
Phun một bãi nước miếng xuống lũ Zodra- bọn nó vẫn mải mê bu vào 2 cái xác, tôi giận dữ nói:
-Chúng mày đợi đấy,quân tử trả thù 10 năm chưa muộn!!!
Quay vào nhà, tôi mang 3 thanh kiếm đi lau chùi một cách kĩ lưỡng. Sau đó chưng ở ngay bàn phòng khách.
Ra quầy tạp hóa tôi xách ngay 2 gói mì và mấy cây xúc xích vào. Phải nạp năng lượng đền bù cho ngày hôm qua. Trong lúc đợi nước sôi, tôi vào phòng ngủ lấy ngay chiếc điện thoại ra,pin vẫn còn được 2 cục.
Tay chậm rãi bấm hàng số quen thuộc,tôi nín thở áp vào tai sau khi bấm gọi.Vẫn là câu nói cũ:” Thuê bao....”chán nản tôi quăng điện thoại lên bàn cái bốp chả thèm nhìn. Nó mà hư thì sao gọi là Nokia nồi đồng cối đá.
Mì chín, tôi xì xụp ăn như thằng chết đói lâu ngày, đúng là khi đói thì món nào cũng là sơn hào hải vị.
Ăn no nê xong, ngồi phè phỡn,ngửa cổ nhìn trần nhà, tôi nghĩ:
-“ Đã đến lúc mình ra khỏi đây rồi!!!”
******************
Chương 2: Những kẻ sống sót.
Tập 1: Tôi không đơn độc
Đã 1 tuần trôi qua,mọi thứ đã ổn định hơn. Chân tôi đã không còn màu tím nữa mà là màu xanh, đùa thôi, nó đã bớt hẳn rồi. Một tuần qua tôi đã ổn định được cơ thể mình. Sức khỏe đỡ hơn rõ rệt, cách đây mấy ngày tôi lại tiếp tục trốn qua căn nhà đối diện để hái rau xanh và mọi chuyện đều trôi chảy, dù cái chân đau nhưng tôi đã rút kinh nghiệm nên không còn bị hố giống lần trước nữa. Mấy ngày qua, nhờ có rau và lương thực đầy đủ, tôi hầu như không còn bị táo bón. Mỗi ngày tôi đều dậy sớm và vác balo lên chạy từ trên nhà xuống dưới nhà hơn 10 vòng, tất nhiên là balo đã được tôi nhồi nhét đầy đủ vào công thêm 2 thanh kiếm nữa.
Sức bền lên rõ rệt, tôi tập làm quen với 2 thanh kiếm, đủ mọi tình huống tôi có thể nghĩ ra và cách đối phó. Ngay lúc này điều tôi muốn là bung ngay ra khỏi cửa và lên đường đến Cam Ranh. Nhưng tôi biết,điều đầu tiên là phải kiếm được một chiếc xe hơi. Cũng may ngày trước ba tôi có dạy tôi đi trên chiếc xe cũ của nhà. Không thì lại thêm một cái khó nữa khiến tôi phải đau đầu.
Chướng ngại đầu tiên phải vượt qua là lũ Zodra quanh đây. Cầm điếu thuốc, lê bước ra ban công, tôi ngồi bệt xuống và nhìn mông lung xa xôi, đầu óc trống rỗng. Bỗng ngoài kia một cái gì đó làm tôi chú ý.
Rõ ràng tôi đã thấy một bóng người ở đó, cửa sổ căn nhà đó và tôi chắc rằng mình không hề nhìn nhầm. Nheo mắt lại, tôi cố nhìn thật rõ, để củng cố thêm quan điểm của mình. Đứng thẳng dậy,mặc kệ có thể bị lũ Zodra nhìn thấy, tôi lấy tay che ánh mặt trời lại và nhìn tập trung vào cửa sổ căn nhà đó. Bóng người đi ngang qua trong tích tắc,không phải kiểu đi của Zodra. Lấy tay dụi mắt vài lần, dạo này ở trong điều kiện thiếu ánh sáng quá nên có lẽ tôi cận mất thôi
Tôi ngồi phịch xuống đầy thắc mắc:
-Có vẻ là con gái, nhưng không biết có là người không hay là....
Bỏ dở giữa chừng câu nói, tôi chợt thấy rùng mình,như có một cơn gió lạnh thoáng qua làm tôi sởn gai ốc, dù đang ngồi giữa ban công đầy nắng gắt. Trong cái lúc mà dương suy âm thịnh thế này, những điều ma quái xảy ra, nhưng do vật lộn với sự sống,tôi bẵng quên đi,hoặc có lẽ tôi cố tình không để ý đến mà thôi.
Rít mạnh một hơi, tôi quăng tàn thuốc đi :
-Mình chả làm gì sai cả, việc gì phải sợ!!!
Giờ tôi chăm chú nhìn vào căn nhà đó, băn khoăn xem liệu mình có nên đến đó không. Cái cảm giác cô độc một mình thật sự khiến con người ta phát điên, còn đáng sợ hơn hàng trăm con Zodra. Quyết định rồi!!! Tôi sẽ đến căn nhà đó xem thử, dù chỉ là một chút hi vọng. Dù sao thì trước giờ chưa gặp ma, nếu có thì gặp thử một lần cho biết vậy.
Căn nhà này ở đối diện căn nhà tôi đang ở. Cách tầm khoảng 100m theo phán đoán của tôi. Và điều tôi lo là lại phải leo rào vượt tường, nếu không leo rào vượt tường thì không lẽ đường hoàng đi ra đường cái mà đi như không có gì. Lòng bực mình, ít nhất tôi phải vượt qua khoảng hơn 5 6 căn nhà. Nghĩ lại:
- Trước kia mình cũng vượt qua được,hơn nữa bây giờ sức khỏe hơn đồ chơi lại nhiều hơn, sao phải xoắn nhỉ!!!
Quyết định chắc chắn,nheo mắt nhìn mặt trời, viêc đầu tiên tôi quyết định là phải dẹp loạn lũ Zodra ở căn hẻm này.
Nhìn xuống dưới cánh cổng đổ,tôi bỗng nảy ra một suy nghĩ. Hơi mạo hiểm nhưng nếu làm được tôi sẽ giải quyết được hoàn toàn lũ Zodra trong cái hẻm này. Nghĩ là làm, tôi quay sang nhìn bên phía căn nhà bên kia, như cũ bọn Zodra lại bị thu hút qua bên căn nhà cũ. Nhìn xuống dưới. 2 cái xác Zodra còn trơ xương bốc mùi tởm lợm, một cái đầu Zodra vẫn còn trợn trừng mắt,hàm răng liên tục phát ra những tiếng cạp cạp ghê rợn.
Quay ngược vào nhà,xuống lầu, tôi cầm lấy thanh Masamune dài nhất đeo vào người. À thời gian rảnh tôi cũng đã làm thêm vài sợi dây cột để đeo mấy thanh kiếm cho gọn. Lần này tôi không đeo bao tay vào, nhưng mang theo balo chưa vài chai nước và gói thuốc. Tiếc nhất là cái balo của tôi thì không còn,trong căn nhà này thì kiếm chả có cái balo nào duy nhất chỉ còn một cái hello kitty màu hồng. Thế đấy, nhưng đành chịu thôi ngoài ra tôi cũng không còn cái nào khác cả. Chạy xuống nhà kho, tôi lục tìm được môt cái xẻng nhỏ, nhét vào balo cẩn thận, tôi tính quay di, chợt nhìn xuống bàn,lưỡng lự, tôi cầm thanh kiếm ngắn nhất lên băn khoăn liệu có nên mang theo không?
Chép miệng,tôi giắt thanh kiếm vào bên hông balo, có lúc biết đâu lại cần, cứ cầm theo cho chắc chắn. Đội nón bảo hiểm và đeo cái khẩu trang tự tạo vào,lúc này đây tôi tưởng tượng mình cứ như một Sát Thủ, thật ngầu, tất nhiên là đừng để ý đến cái balo là được.
Cười khà khà,cũng may tính tôi vốn lạc quan, không thì có lẽ tôi sớm phát điên mất. Cuộc sống mà,phải biết tận hưởng những điều nhỏ. Kiểm tra chắc chắn mọi thứ, tôi chạy lên ban công tầng 2 và chuẩn bị để trèo xuống. Vẫn còn một sợi dây mà trước tôi đã treo làm sợi đề phòng,giờ đã phát huy tác dụng.
Trèo cẩn thận qua lan can,tôi bám vào sợi dây và tụt xuống từ từ. Gần xuống tới đất,tôi tung mình né khỏi chỗ hai cái xác,lỡ đây cái đầu kia cạp trúng mà rách chân thì...
Nhẩy 1 phát gọn nhẹ xuống đất,dù đã đeo khẩu trang kín nhưng cái mùi hôi
thối đặc trưng của xác người khiến tôi muốn ói. Quay mặt đi, tôi cố quên đi sự tởm lợm. Đứng dậy,chậm rãi bước tới cánh cửa,tôi nhìn qua,lu Zodra vẫn bên kia. Chợt nhìn lại cái đầu con Zodra,tôi mông lung suy nghĩ.
Rút thanh kiếm ra,tôi đi đến chỗ cái đầu:
-Hóa kiếp cho mày vậy....
Một nhát kiếm đâm thẳng vào thái giữa mặt,chỉ thấy máu ộc ra, và đã không còn những tiếng cạp cạp nữa. Lau kiếm xuống bãi cỏ,tôi bỏ lại vào bao kiếm,quay đi không muốn nhìn nữa.
Lúc này tầm khoảng 1h, nắng cháy da, nhưng tôi không quan tâm. Nâng một bên cánh cửa lên, nặng ghê gớm,nhưng tôi vẫn cố được.Tôi kéo lê cánh cửa sang bên bức tường, tiếng lạo xạo khi tôi kéo cánh cửa qua sân, mất tới gần 5p tôi mới kéo được cánh cửa đủ xa để tạo khoảng trống. Lại ngó qua căn nhà cũ,mọi thứ vẫn trong dự tính của tôi.Chạy sang cánh cửa bên kia, tôi lại tiếp tục kéo vào bên bức tường.Hoàn thành, tôi vòng ra phía sau căn nhà,lôi chiếc ghế đá ở sân sau lên, thật sự rất mệt,chiếc ghế cày một đường dài trên mặt sân. Kéo chiếc ghế ra giữa khoảng trống cánh cửa,tôi đẩy chiếc ghế nằm ngửa ra và quay lại lặp lại quy trình với chiếc ghế còn lại. Với lấy chai nước trong balo, tôi tu một hơi dài,phần còn lại tôi đổ hết lên người để chống cái nóng thiêu đốt trên đầu.
Lấy cái xẻng kiếm được,tôi bắt đầu đào một cái rãnh nhỏ dài bẳng với cánh cổng. Cứ cách một khoảng thời gian,tôi lại chạy ra nhìn ra cánh cửa để chắc chắn không có con Zodra nào lang thang qua đây. Có lần quá chủ quan mà tý nữa tôi ló đầu ra để bọn nó phát hiện, cũng may tôi nhanh núp kịp.
Khoảng 20p sau, thành quả sau cố găng của tôi là một đường rãnh sâu khoảng 10cm. Tôi dừng ngay lại và ngồi thở phào. Sau đó tôi kéo lê cái cửa vào lật mặt lại để những mũi nhọn quay ra phía cửa. Tôi đẩy cánh cửa vào vị trí, nâng cửa dựa vào cái ghế đá sao cho những mũi nhọn nâng đúng tầm ngực lũ Zodra,và lấy sỏi kế vào để chắc chắn hơn. Tiếp tục với cánh cửa còn lại, tôi đã tạo được một bức tường thành và là một cãi bẫy chắc chắn để thịt lũ Zodra.
Mọi thứ đã chuẩn bị xong.Tôi hít một hơi dài,rút cây kiếm ra, tôi gào lên:
-Bọn kia chúng mày ngon lại hết đây, tao chấp hết!!!
Ngay khi vừa kết thúc tiếng gào, tôi có thể nghe tiếng gào thét của lũ Zodra,tiếng bước chân của lũ Zodra ùa đến.Vuốt mồ hôi, cầm chắc thanh kiếm,tôi gào to lên để thu hút lũ Zodra hơn nữa.
Chỉ một phút sau,những con Zodra đầu tiên lao ngay vào bẫy, mũi thép xuyên thẳng qua ngực,kéo theo máu thịt, và xương....Chưa kịp thì lũ Zodra còn lại lao vào gào thét,nhưng có hàng rào chặn nên bọn chúng bị mũi thép xuyên ngay qua kiểu như một mũi tên dính một nùi nhạn vậy.
Tôi dùng hết sức để giữ bức tường thật chặt. Nhưng tôi chỉ có một mình,lũ Zodra thì đông. Cánh cửa cứ lui dần dần lại, dù tôi đã cố hết sức. Cứ đà này,bọn chúng sẽ vượt qua mất, tôi biết bọn chúng có một vài con không bị xuyên qua mũi thép,nếu chúng vượt qua được thì tôi xong rồi.
Rút nhanh thanh kiếm,tôi đâm liên tiếp vào đầu từng con Zodra đứng đầu. Từng cái đầu gục xuống cũng làm áp lực giảm hẳn lại. Máu chảy thành dòng xuống cánh cửa.Tôi bỏ qua sự ghê tởm cố gắng tìm kiếm những cái đầu còn cử động và đâm liên tục vào.
Còn tiếp.....
*******************
Chương 2 tập 1 phần tiếp theo
Nhưng dù cố gắng, cánh cửa vẫn bị đẩy lùi lại từ từ. Có 2 con Zodra đã thoát ra và vòng sang phía bên phải và nhào vào tôi. Qúa nhanh quá nguy hiểm!!! Tôi vội vàng giật lùi ngay lại và quét ngang thanh kiếm vào con Zodra. Ngay lập tức đầu lìa khỏi cổ, cái đầu vẫn còn cử động rơi xuống đất lịch bịch, thân hình con Zodra ngay lập tức đổ ập xuống. Chưa kịp hoàn hồn, con Zodra thứ hai đã xông tới. Không kịp suy nghĩ nhiều tôi vội vã đâm ngay thanh kiếm thẳng vào nó, nhưng thanh kiếm không trúng đầu. Xuyên thẳng qua con Zodra một cách ngọt nhất,có lẽ với người bình thường thì đã chết ngay,nhưng đây là lũ Zodra. Mũi kiếm xuyên qua con Zodra và nó lao thằng vào tôi,cái mồm ngoác rộng hết cỡ tưởng như nuốt trọn được đầu tôi.
Tôi bị con Zodra ép lùi lại liên tục,vấp ngay phải cục đá tôi té ngay xuống,con Zodra nằm đè ngay lên ngực . Mặt con Zodra chỉ cách tôi vài cm, mùi hôi thối sốc ngay vào mũi làm tôi muốn ngất, nước dãi và máu từng giọt rơi xuống cái khẩu trang tự chế.
Tôi gồng mình nắm chặt thanh kiếm cố đẩy nó ra nhưng không thể. Càng lúc càng đuối sức,tôi hoảng loạn, điều này không hề có trong dự tính của tôi.
Trong lúc căng thẳng, tôi chợt phát hiện ra chiếc balo, thanh kiếm ngắn đang ở bên hông. Dùng hết sức bình sinh tôi nghiêng mạnh con Zodra về bên phải và đẩy nó ra. Ngay khi vừa thoát khỏi sức nặng,tôi vùng mình lên chụp lấy chiếc balo. Chỉ còn cách vài cm, con Zodra lại chụp ngay vào chân tôi và gào thét kéo tôi lại. Tôi đau muốn khóc lên vì nó chụp ngay vào cái chân đau vừa lành lại. Vừa đau vừa tức,quay người lại tôi lấy chân đạp ngay vào đầu con Zodra, ngay lúc nó lơi lỏng tôi rướn người lên chụp lấy thanh kiếm. Vừa lúc kiếm ra khỏi vỏ,con Zodra đã đứng dậy gào lên nhẩy vào tôi.
Không để sai lầm lặp lại lần 2, tôi đâm xuyên thanh kiếm qua đầu con Zodra. Xác nó đổ ập ngay vào người tôi, máu bắn từng dòng lên người tôi. Đẩy mạnh xác con Zodra qua một bên, tôi tháo ngay cái khẩu trang và thở dốc. Nằm gục xuống giữa bãi chiến trường,tôi rùng mình, tôi đã giết quá nhiều Zodra, không còn như lần đầu chập chững sợ hãi nữa.
Quay qua nhìn thấy cái đầu con Zodra nằm chỏng chơ vẫn còn gầm gừ nhìn chằm chằm vào tôi, một nỗi căm ghét xâm chiếm lấy tôi. Bực mình đứng dậy,tôi rút chiếc xẻng đang cắm kế bên, tung một cú thật mạnh vào cái đầu và quay đi, mặc kệ cho nó bay đi đâu đó.
Giờ đây không gian thật im ắng, không còn những tiếng gầm gừ quái đản của lũ Zodra. Nhưng không gian thật kinh khủng,mùi máu cộng với mùi hôi thối của lũ Zodra hòa quyện lại thành một thứ mùi mà tôi không thể quên được.
Nhìn xung quanh đánh giá thành quả của mình, tôi đi lại cái xác và 2 thanh kiếm ra,tiện thể chùi kiếm lên xác lũ Zodra.
Người tôi lúc này toàn máu và thứ mùi tanh nồng tởm lợm.Tôi xé ngay cái áo ra, và mở balo ra lấy một miếng vải nhỏ lau sạch người. Không còn cái áo nào khác, tôi quyết định cởi trần.
Đeo balo vào, dắt thanh kiếm ngắn vào hông, cầm thanh kiếm dài tôi kiểm tra lại lũ Zodra. Nhìn xuống cái chân vừa lành lại một tý đã bị con Zodra nắm đỏ cả chân,tôi điên tiết chém ngay vào một cái đầu gục xuống,bật lên tiếng rủa:
-Mẹ kiếp!!!
Thận trọng, tôi đảo qua lũ Zodra. Để chắc chắn tôi lấy kiếm đâm vào mỗi một con Zodra một cái . Hoàn thành tôi nghiêng người qua xác đám Zodra trên cọc, cầm chắc thanh kiếm tôi từ từ bước qua.
Vừa bước qua khỏi lũ Zodra tôi đảo mắt nhìn quanh, căn hẻm vắng hoe không một tiếng động.
Nhìn lại sau lưng, tôi cũng không biết mình nên vui hay buồn nữa. Tôi đã khác lúc xưa, đã trở nên chai lỳ,không còn sợ hãi như lúc đầu. Tôi đã dám một mình đối mặt với một lũ Zodra. Tôi đã khát máu hơn xưa, tất cả đều cần thiết. Ở cái thế giới này bạn phải nhẫn tâm vì nếu không đủ nhẫn tâm với nó bạn sẽ bị đào thải mà thôi.
Lúc này đây tôi trở nên buồn cười, 2 cánh tay thì bao bọc bởi lớp báo, người thì cởi trời khoe 1 dàn dao găm,đầu đội nón bảo hiểm,lưng với thanh kiếm và chiếc balo.....hello kitty màu hồng.
Tôi suy nghĩ một chút:
-“Nếu giờ qua bên đó không có gì mình sẽ phải quay lại ngay!!!”
Ngước mắt nhìn trời tôi nheo mắt lại ước đoán giờ, tầm này khoảng 2 đến 3h. Xốc mạnh balo tôi nhìn thẳng về phía trước mục tiêu mà tôi cần phải đến.
Tôi phóng đi thật nhanh về phía căn nhà đầu tiên. Trò chơi vượt rào chính thức bắt đầu.
Lần này tôi đã đơn giản dễ dàng vượt qua bức tường rào không khó khăn lắm. Công sức những ngày luyện tập cũng có tác dụng.
Mọi thứ đều dễ dàng cho nó. Tôi vượt qua một cách nhanh chóng các căn nhà. Chỉ ngoại trừ căn nhà cuối thì có một cái xác trơ xương nằm ngoài bậc cửa hướng vào căn nhà. Có lẽ người này đã cố chạy vào nhà nhưng không thể.
Quay mặt đi, tôi nhìn thấy bức tường cuối cùng để đến được căn nhà đó. Nhìn vào căn nhà đó, bỗng một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng tôi, nửa muốn đến nửa muốn không.
Tôi lao vào bức tường cuối, định lao sang một cách nhanh chóng nhưng tý nữa thì tôi phạm phải một sai lầm .
Ngay khi vừa lao lên bức tường, tôi đã thấy bên kia là một con hẻm nhỏ giống bên tôi và có hàng chục con Zodra đang đi vòng vòng. Ngồi thụp ngay xuống bức tường tôi thở dốc.
Bây giờ phải vượt qua lũ Zodra mới tiến tới được căn nhà kia. Lòng cồn cào tôi ngồi xuống, móc trong balo một chai nước ra và xối lên người gần nửa chai, tu hết số còn lại và vứt cái chai đi.
Bỗng một ý tưởng lóe lên trong tôi, chạy lại nhặt cái chai, tôi nhét vài hòn sỏi đá tìm thấy vào. Lấy thêm vài chai nữa và tìm thêm vài cái hộp rải rác quanh căn nhà, tôi làm y như thế.
Leo lên một cái ghế tôi nhìn quanh và tìm được một căn nhà không khóa cửa, cách căn nhà của tôi 2 ngôi nhà. Dùng sức và nhắm kĩ tôi quăng liên tiếp những cái chai hộp nhét sỏi vào trong sân căn nhà đó.
Tiếng động vang lên thu hút lũ Zodra, thành công nên tôi phấn khởi ném tiếp những chai còn lại vào. Lũ Zodra chỉ lo chạy vào nơi phát tiếng động, chúng ùa vào căn nhà đó.
Đợi khi con Zodra cuối cùng đi khuất sau cánh cửa tôi ngay lập tức tung mình lên bám vào bờ tường để lao qua.
Mắt tôi liên tục đảo về căn nhà, và luôn trong tình thế sẵn sàng.....chạy.
Vừa nhảy qua bờ tường, không kịp dừng lại thở dốc, tôi lao ngay thẳng vào cửa căn nhà đó. Cố gắng leo trèo thật nhanh, liếc mắt qua bên căn nhà kia, đã thấy bóng dáng một con Zodra lấp ló.
Do quá chú tâm vào lũ Zodra tôi bị trượt chân té cái uỵch.Nhưng không sao tôi đã vào được căn nhà đó.
Rút thanh kiếm ra,quay lưng lại kiểm tra cửa, đã khóa.
Tôi quay lại cầm chắc thanh kiếm và móc chiếc điện thoại ra bật đèn lên.
Lò dò bước lên bậc thềm tôi cố nhìn xem bên trong căn nhà, nhưng do quá tối nên tôi cũng không thấy rõ.
Vặn chốt cửa, cánh cửa đánh chốt một tiếng “Cạch”. Cửa hé ra từ từ, tôi chiếu rọi ánh đèn nhỏ của chiếc điện thoại để xem căn nhà.
Bước chậm rãi từ từ vào,giơ cao thanh kiếm, tôi thận trọng bước vào từ từ.
Ánh sáng từ ngoài sân chiếu le lói căn phòng càng làm nó thêm u ám.
-Cạch!!!
Tôi bỗng chạm vào một khung ảnh mờ nhạt, do hiếu kì tôi cúi xuống tính nhặt nó lên để xem.
-Đứng im tại chỗ cử động tao chém chết, vứt vũ khí xuống không tao giết !!!
Hình ảnh mang tính chất minh họa
Một cảm giác mát lạnh ngay cổ,tôi nuốt nước bọt đánh ực một cái. Hóa ra tôi đã bị theo dõi từ khi bước vào căn nhà này rồi. Con dao lạnh buốt và bén nhọn áp vào cổ làm tôi đau đớn.
Thôi rồi!!!
Có ai đọc không? -_- Too long, didn't read
# Loading... (06.05.2016 / 22:22)
Tiếp đi chủ top đang haytruyện đi share bên vozforum nó còn chưa viết bên này lấy gì đăng
Xin lỗi vì đã đào nhưng cho mk hỏi ai có link full truyện này k cho mk link vs
Đang đọc hay
# ♡Tiểu Công Tử♡ (30.01.2017 / 21:03)
Xin lỗi vì đã đào nhưng cho mk hỏi ai có link full truyện này k cho mk link vs
Đang đọc haymấy năm rồi chưa thấy viết tiếp
http://www.google.com.vn/url?q ... FYp0w Tổng số: 22
Cùng chuyên mục
Xem chủ để ngoại tuyến (Offline)Trong diễn đàn
Sắp xếp theo thứ tự từ trên xuống