Thời gian hiện tại: 15:26 - 22/12/2024
Công cụ & bài viết hay
Lần hoạt động
Ngày hôm qua...đã từng - Chap 31
Trời dần về tối..quán bắt đầu thắp đèn...Những chiếc đèn lung linh làm quán của nó cũng lung linh tuy nhiên khu vực giữ sân còn khá tối vì dc trồng thêm 1 số cây...nó đứng dậy gọi thêm 2 anh bạn phục vụ..
- 2 anh đi phụ em làm cái này
Đi vào kho nó lục kiếm mấy cái dây đèn chớp với cái bóng đèn có hình trụ tròn ngta hay cắm trên hàng rào, tìm thêm 2 thanh hàng rào màu trắng còn dư...kiu 2 ổng đem ra ngoài...tay đau, thôi thì đành phiền người khác vậy.Lại cầu dao tổng nó tắt điện khu E vì giờ này khu E ko có khách...ông Kha đứng trên lầu la làng
- Đưa nào tắt điện khu E bây
- Em...cho xin nửa tiếng
- Mày lại bày trò nửa hả..nhanh mày!
Sau đó nó cùng 2 anh phục vù bắt tay “bày trò” Đóng hai thanh hàng rào giữa đám cây mới trồng. Dùng băng keo trong cố định 2 cái đèn lên trên thanh hàng rào. Sau đó nó cho kéo điện từ khu E trãi dài trên tường men theo con suối ra chỗ mấy cái cây, xong cho quấn vài vòng lên cây dừa kiểng gần đó....Nói thì nhanh nhưng 3 anh em hùng hục làm cũng cả tiếng mới xong...tay nó đau nên chỉ có thể đứng chỉ cho mấy ổng làm. Có mấy người khách nước ngoài thấy vậy cũng tò mò đứng xem, chụp hình, có ông còn nhau vô phụ căng dây điện nửa chứ...cũng đỡ, ổng cao...kéo dây đèn lên mấy ngọn cây cao cao dc
..Cuối cùng cũng xong...nó bật điện lên...Khu vực giữa sân đang tối om bổng sáng lên nhưng ánh đèn lấp lánh, ko quá sáng nhưng cũng vừa đủ để khách trong quán thích thú nhìn về phía giữa sân...mấy người nước ngoài vỗ tay nhất là ông tây phụ nó kéo dây. Ôm via bá cổ nó với 2 ông phục vụ chụp hình chí chóe mặc dù họ nói nó nghe tiếng dc tiếng ko @@. Nhìn về phía bàn con nhỏ...con nhỏ chỉ nhìn cười cười...thấy ảnh mắt nó hương về lập tức con nhỏ ngưng cười, đứng dậy đi vào phía bếp...Xì cười đẹp thì cứ cười đi...sao cứ phải làm mặt lạnh theo nó chi cho khổ..con nhỏ ngốc thiệt...Nói vậy nó cũng chẳng quan tâm chi nửa...Cụng ly với mấy người khác nước ngoài xong...nó quay ra nói với 2 ông phục vụ...
- Làm tạm...mai anh chạy kiếm xưởng cơ khí kiu nó đúc giùm 2 cái đế đỡ cái 2 cái đèn...Bửa nào rảnh anh em mình kéo đèn chớp trên đầu khắp quán luôn....Thôi 2 anh đi làm việc tiếp đi
Xong xuôi nó gom mớ dây đèn, dụng cụ đem vào kho cất rồi trở ra đi lòng vòng xem xét...ban đêm dễ phát hiện mấy khu vực bị quá tối...thêm 1 tí đèn màu vào sẽ làm quán đẹp hơn, khách sẽ thích ngồi khu vực phía ngoài hơn là ngồi trong mấy khu vực có mái che. Muốn vậy phải tăng cường trồng thêm nhiều cây to to để làm bóng mát mới dc....đầu nghĩ ngợi về mấy ý tưởng làm đẹp thêm cho quán thì con nhỏ đứng lù lù sau lưng.
- Lại đây...đi lung tung hoài!
Rồi con nhỏ quay lưng đi về phía bàn cũ, nó cũng im lăng đi theo...tới bạn con nhỏ bắt nó ngồi xuống rồi đi trở vô bếp...khoáng 5 phút thì mang ra tô cháo đặc biệt như mọi ngày với 1 ly nước lọc....Hix thật bó tay, quán ngta thực phẩm đều có sổ sách hết mà nhỏ cứ nhàu vô nấu đồ ăn tỉnh bơ đem cho nó..hix ko biết ông Kha kiểm tra sổ sách sẽ trừ lương nó bao nhiêu đây @@. Con nhỏ đặt chào xuống bàn, đặt ly nước và cả hộp thuốc trước mặt nó rồi nói
- Ăn cháo rồi uống thuốc. Tới giờ mà cứ đi lung tung.
Ngày hôm qua...đã từng - Chap 32
Hok thèm chờ nó nói câu nào con nhỏ quay lưng đi...Nó lắc đầu thở dài cầm muỗng lên nuốt cho hết cái tô cháo đặc trưng của con nhỏ..Thi thoảng vẫn ngưng ăn nhìn quanh...Con nhỏ giờ đang cặp tay sau lưng đi lòng vòng ngoài sân, nơi mới dc trồng cây và kéo đèn. Giờ mới nhìn kỹ đồ con nhỏ mặc hôm nay. Một chiếc quần jean đen bụi bụi, 1 cái áo loại mỏng màu nâu nâu, lại còn cách điệu bằng cách xăng ống quần lên giữa ống chân, áo cột lên hở bụng và đôi giày cao gót màu đen...Hix con nhỏ cứ như đang biễu diễn thời trang trước bao nhiêu cặp mắt nhìn của khách ấy. Vậy mà vẫn cứ vô tư như chỗ ko người chẳng để ý tới ai...đã vậy còn cuối cuối xuống nghịch mấy cái dây đèn trên cây làm lộ nguyên cái eo thon trắng nõn nà dưới ánh đèn....Nhìn mà muốn nổi điên...Chợt....nó giật mình...hix...sao tự nhiên hôm nay có nhã hứng ngồi ngắm con nhỏ kỹ đến vậy nè trời...mọi khi có thèm quan tâm đâu...Chắc bệnh quá hóa rồ rồi...tự cốc đầu mình nó tiếp tục sự nghiệp với tô cháo.
Ăn no...uống thuốc...nó lại lặng lẽ ngồi ngắm nhìn xung quanh...Quán của nó làm khá đẹp, tuy nó ko biết gì để thiết kế ra một quán café như thế này trên bản vẽ...nhưng nó vẫn có thể tự sắp xếp từng chút từng chút để phù hợp và làm tăng lên cái kiểu kiến trúc và phong cách của quán...Ít nhất từ lúc nó bày đặt mấy thứ ở đây, vẫn chưa có ai chê hay ý kiến gì nhìu...ngồi nghĩ mà mí mắt cứ sụp xuống...thiệt tình...hận thằng bác sĩ.
- Nè đi về! Coi cái mặt ngủ tới nơi rùi kìa!
Con nhỏ ở đâu xuất hiện đứng khoe nguyên cái bụng trước mặt nó. Chẳng thèm nghĩ nhìu, nó gật đâu...đi ngang ra cổng nó vỗ vai ông Kha
- Em về nghen
- Ờ mai qua hok
- Dạ cũng lành rồi, qua làm chứ anh
- Ờ coi dc thì qua ko cứ ở nhà
- Dạ
- Về hả em....
Ông Kha quay qua cười với con nhỏ...nhưng tội nghiệp ổng, con nhỏ chỉ gật đầu rồi đi ngang qua ko thèm nhìn mặt ổng 1 cái (ai bỉu lùn quá chi con nhỏ làm biếng cuối xuống nhìn là phải =)))...Nó nhìn ổng cười trừ ra vẻ thông cảm với tâm trạng của đàn anh rồi đi theo con nhỏ. Ngồi trên xe con nhỏ mà mắt cứ híp cả lại...thiệt là bác sĩ này chơi ác quá cho thuốc uống toàn thuốc ngủ hay sao ấy. Tới nhà nó chẳng nói chẳng rằng bò vô chỗ nằm xuống ngủ luôn mặc con nhỏ làm gì thì làm...
Khuya...nó khát nước nên thức dậy, chẳng đi đâu xa ly nước con nhỏ rót để sẵn chỗ cái quạt máy, còn con nhỏ thì đang nằm thu lu 1 góc bên cạnh nó...Hix ngốc thiệt sao ko chịu về nhà ngủ mà nằm chi co ro ở đây...Nghĩ ngời tí cũng đoán ra lí do con nhỏ ko chịu về nhà ngủ...haizz...chắc là sợ nó lại sốt giống đêm qua đây mà.Nó lắc đầu uống xong ly nước, kéo cái gối duy nhất chèn lên đầu con nhỏ, kéo cái mền đắp lên người nhỏ rồi đứng dậy cầm điện thoại kiểm tra xem có gì ko...có hơn 40 cuộc gọi...26 cuộc gọi là của chị, anh Phong 15 cuộc và 1 số cuộc gọi linh tinh của bọn trong lớp....Thôi chết, chắc hồi sáng ở trong bệnh viện nên con nhỏ để chế độ im lặng cho dt của nó, lo làm linh tinh cả ngày đâu có hay chị với anh Phong gọi....Bấm số anh Phong vì cuộc gọi gần nhất là của anh, chắc anh chưa ngủ
- Alo anh nghe nè M sáng giờ em làm gì sao ko nghe máy....chết em rồi nhóc ơi
- Dạ dạ sao vậy anh, sáng em đi khám với thay băng rồi ghé quán em làm, dt trong bệnh viện em tắt chuông nên ko hay anh gọi
- Vậy hả...chết em rùi, Phương làm ầm lên từ chiều giờ đây nè lúc chiều Phương có qua nhà em ngồi đợi lâu lắm, call em ko được...Phương giận rồi...chiều giờ dt hành bắt anh phải kiếm em cho bằng dc nè.
- Hix hix em sorry...giờ chị ấy sao rùi anh
- Năn nỉ mãi hổng chịu ngủ kìa, em coi điện thoại năn nỉ đi...
- Dạ dạ
Nó bấm số của chị...tiếng nhạc đồng thoại vang lên da diết...chị bắt máy...nhưng chẳng nói gì..im lặng...
- Alo...chị...chị nhox xin lỗi...chị có đó hok
Bên kia vẫn im lặng, mặc cho nó nói gì, mặc cho nó xin lỗi giải thích...đang sắp bó tay toàn tập thì chị nói 1 câu duy nhất
- Hứ...đang giận!
Xong cúp máy...nó chưng hửng...thui thủi gọi cho anh Phong cầu cứu
- Anh ơi..giận ghê lắm...em nói quá trời chị nói có 1 câu đang giận xong cúp máy rồi..sao giờ anh
- Haha uhm vậy em ngủ được rồi...để anh call cho Phương...đừng lo...bà cô đó chắc chịu ngủ rồi..chịu trả lời em là chịu xiu lòng chắc luôn.
- Vậy hả...phù vậy may quá..đau tim thiệt
- Haha em còn phải đau tim dài dài với bà cô này. Mà nè em cho anh địa chỉ quán em đi có gì mai anh qua uống café anh em mình nói chuyện.
- Dạ số”.....” đường...”...” vậy em ngủ đây...g9 anh nhá
- Ok em
Ngày hôm qua...đã từng - Chap 33
Cúp máy...nó cố gắng nhắn 1 tin cho chị “chi nhox xin loi ma nghi gian di nha”...bên kia chỉ send lại 1 tin duy nhất “ngu roi”. Nó bật cười uống nốt miếng nước còn lại rùi đi nằm xuống cạnh con nhỏ...Cho đến lúc đó...nó vẫn chưa thử dám so sánh giữa chị và nhỏ...nó chỉ biết rằng..cả hai người đều thực sự từng bước trở nên quan trọng trong lòng nó. Thật vui vì giữa đất SG...đã tìm dc những người để mình quan tâm và quan tâm mình. Kéo đỡ chiếc áo khoác đắp lên ngực...nó lại chìm vào giấc ngủ...bên cạnh nó một cơ thể căng tràn sức sống mà bất cứ người đàn ông nào cũng muốn ôm lấy đang ngủ ngon lành như thiên thần say giấc.
Gần sáng...nó tỉnh giấc bởi sự đụng chạm...nếu ko bị tác dụng của thuốc thì nó rất dễ tỉnh ngủ. Con nhỏ ko biết dậy từ lúc nào phát hiện nó dành trọn cái mền cho nhỏ nên đang rúc người sát vào nó, con nhỏ gối đầu lên ngực nó, kéo cái mền đắp lên 2 đứa rồi vòng tay ôm chặt lấy nó ngủ ngon lành...Coi vậy mà cũng ngoan dễ sợ...Nó chỉ cười nhẹ mặc cho con nhỏ muốn làm gì làm rồi chìm trở lại vào giấc ngủ.
Trời sáng, ánh nắng hắt qua cửa sổ chiếu vào mặt làm nó tỉnh ngủ...nhìn quanh thì nghe tiếng lục đục trong nhà vệ sinh...Lò dò đi vào thì phát hiện con nhỏ đang đứng đánh răng lau mặt...càng sững sờ hơn khi con nhỏ sử dụng cái bàn chải đánh răng duy nhất của nó...đánh xong con nhỏ rửa bàn chải, quẹt thêm miếng kem vào rồi đặt lên tay nó tỉnh bơ đi ra ngoài lau mặt bằng cái khăn của nó....Quái...xem như nhà mình chẳng bằng...lại còn sài bàn chải của nó nửa chứ...ngang quá...nghĩ là nghĩ vậy, nó cũng oánh răng đại, con nhỏ hok ngại chẳng lẽ nó sợ bệnh răng miệng sao...người đẹp vậy chắc an toàn mà ha
..Đánh răng thì dc nhưng mà màn rửa mặt mới khổ...tay ko dc đụng nước...vậy là kê cái mặt vô vòi nước...tay đau..lỡ dại mở quá đà..nước xịt cái ào bắn thẳng vô mũi...sặc nước...mắt mũi cay xè...với tay hoài ko thấy cái khăn đâu...thôi chết con nhỏ trưng dụng mất cái khăn rồi...vậy là mắt nhắm mắt mở đi ra ngoài kiếm cái khăn...hổng thấy đường...đầu nó đụng vô tường cái kinh...con nhỏ ở đâu quay lại nhìn nó...cười khúc khích
- Gì vậy
Nó nhăn nhó
- Cái khăn..sặc nước nè!
Con nhỏ ráng kìm giọng cười...đi lại gần tự tay lau cho nó xong bỏ nguyên cái khăn trên mặt nó quay đi dắt xe ra ngoài....Trời SG sáng bình yên, đầy sức sống...người nó cũng tươi tỉnh hẳn ra...Thay đồ (thay đồ 1 mình dc rồi nhé) xong nó vắt theo cuốn giáo trình chuẩn bị cuốc bộ lên lớp...hix tay vẫn còn đau, dưới quê chạy xe buông tay dc chứ trên này leo lên dốc cầu xong đổ xuống dốc mà buông tay ko thắng dc thì có mà ôm đầu xe tải...
Đang tèn tèn cuốc bộ...con nhỏ chạy xe lên ngừng trước mặt nó
- Lên xe đi
Nó đứng tần ngần một hồi, nghĩ tới cái cảnh đi bộ thêm nửa tiếng nửa cũng hơi ngán...thôi kệ...sợ gì ko lên. Nó ngồi trên xe, con nhỏ lẳng lặng chạy ào đi chẳng thèm cho nó đội nón bảo hiểm. Mà nghĩ lại cũng hổng có gì lạ, với sắc đẹp của mình, công an mà bắt thì cũng chẳng nỡ làm gì con nhỏ. Đến trường....nó giờ cứ như em trai được chị gái xinh đẹp đưa đi học vậy, nó bước xuống xe giữa ánh mắt ngạc nhiên của mấy đứa xung quanh, vài tiếng trêu chọc, vài tiếng xì xầm...cả tiếng của mấy anh chàng trầm trồ trêu ghẹo con nhỏ nửa. Con nhỏ chẳng thèm để ý tới mấy lời tán tỉnh đó quay qua nói với nó
- Đứng đây chờ chút!
- Gì nửa
- Chờ chút đi
Con nhỏ phóng xe đi...nó đứng im chờ. Xung quanh mấy đứa quen quen nó tụ lại hỏi han
- Ê nhỏ nào bén quá mậy
- Thằng này lù lù kiếm đâu ra chân dài đưa đi học vậy bây
- Chắc chị em gì đây
- Haha làm mai cho tau đi
Mặc cho đám đó ôm vai bá cổ đứng chém gió....nó cũng chỉ gật đầu, im lặng. Tính nó là vậy kể từ ngày vào học...nó cũng chưa làm quen thân gì với ai...mấy đứa cũng có vẻ rất coi thường nó...nhất là bọn con trai...về sau nó càng ít dc lòng bọn con trai trong lớp hơn bởi vì đơn giản dù tính nó bất cần lạnh lùng nhưng chẳng hiểu sao lại nhận dc sự ưu ái của chị em nhiều hơn....và cũng vì có quá nhiều chuyện ko hay xảy ra...dòng đời xô đẩy nó lên SG học và nhận dc nhiều tấm lòng tốt từ bên ngoài...nhưng lại đưa nó vào nhầm một lớp học mà ở đó...khó tìm được một người bạn thân thực sự.
Đứng dc một tí con nhỏ quay lại dúi vào tay nó 1 hộp bánh cuốn và 1 ly sữa đậu nành, nhỏ lấy gói thuốc lựa ra 2 viên thuốc bỏ vào túi áo nó.
- Ăn xong nhớ uống thuốc, 2 viên này ko dc uống mất công uống rồi ngủ gục trong lớp
Nghĩ lại cảnh ấy chẳng khác nào mẹ chăm sóc con. Con nhỏ đi rồi...nó lặng lẳng đi vào lớp giữa những tiếng xì xào...rõ ràng sự xuất hiện của con nhỏ đã thay đổi 1 chút cách nhìn của mọi người trong lớp về nó. Chui vào góc giảng đường, nó lấy đồ ăn ra ăn, uống thuốc xong là cũng vừa kịp lúc vào học.
Ngày hôm qua...đã từng - Chap 34
Hôm nay có sinh hoạt lớp 2 tiết đầu thì phải. Mèn ơi học cả tháng trời rồi tới hôm nay mới dc gặp lại cô giáo chủ nhiệm.. Cô bước vào..sinh hoạt, bầu bán linh tinh gì đó nó chả quan tâm...cuối cùng hổng hiểu sao bà cô nói cái gì tự nhiên cả lớp quay lại nhìn nó đắm đuối..bà cô nói thêm câu gì đó...cả lớp vỗ tay rần rần...thằng kế bên khều khều lôi nó lên bục đứng kế cô..bà cô quay ra bắt tay nó
- Cô hy vọng em sẽ giúp cô hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình cũng như đưa lớp ta đạt được nhiều kết quả học tập tốt hơn nửa trong thời gian sắp tới. Mời các bạn cho bạn “...” thêm một tràng vỗ tay để cổ vũ tinh thần...
Lớp nó lại vỗ tay..chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì hết, nảy giờ lo ngồi nghe nhạc chứ biết quái gì đâu. Nghỉ giữa tiết 5 phút. Có mấy con nhỏ nghe đồn là cùng tổ với nó (nào giờ có quan tâm gì hoạt động của lớp đâu) tụ lại hỏi han lung tung...nó nhắm vô con nhỏ nói giọng dễ nghe nhất hỏi
- Ờ cho M hỏi...vụ gì mà tự nhiên tui bị kéo lên đó rồi bà cô nói gì hok hiểu
Cả đám cười rần
- Trời ai biểu toàn làm gì đâu ko
Nó gãi gãi đầu. Con nhỏ có vẻ xinh xinh giọng bắc tiếp luôn
- M dc cô chọn làm lớp phó học tập đó...hihi mai mốt phải làm gương cho cả lớp với bọn này nha
- Đúng rồi đúng rồi nhìn vậy mà học ghê quá ha
Nó vẫn chưa hiểu, nó có đăng ký đắng kéo, có giơ tay ứng cử hay có đứa nào đề cử gì tới nó đâu mà tự nhiên lôi đầu nó lên làm lớp phó học tập.
- Ơ...M...có biết gì đâu mà làm...sao tự nhiên cô chọn M vậy
Mấy đứa cười khúc khích
- Đúng là thờ ơ quá...chức lớp phó học tập nè, văn thể nè, lao động nè, kỹ luật nè là dựa vào cái bản tự khai hôm trước và điểm thi vao trường của tụi mình đó.
- Hihi M cao điểm nhất mình lun đó
Sax sữa...có lộn hok vậy trời thi tèn tèn vậy cũng cao điểm nhất ta (sao mới biết cái trường này lấy điểm cũng ko cao lắm). Thôi xong....một sự sai lầm lớn nhất trong đời của cô chủ nhiệm...giao trứng cho ác...Nó mà kể vụ này cho tụi bạn thời cấm 3 chắc tụi nó cười lủng ruột. Lúc còn học sinh đồng ý là nó làm lớp trưởng có, lớp phó văn thể mỹ có, bí thư đoàn có bởi vì khả năng cầm đầu bày trò quậy trong mấy dịp lễ lộc nên dc bà con tin tưởng...chứ vụ làm lớp phó học tập nào giờ làm gì tới lượt nó =)) trả bài còn phải mượn tập người khác nói gì là giúp đỡ bạn cùng lớp học tốt...Học chuyên ban A nhưng lại thi ĐH khối C mới ghê, cũng nhờ là sở trường nên điểm cũng khá khá..ai ngờ....đâu bị lọt vô cái tròng của cô chủ nhiệm...hix hix. Tìm cô..giải thích, xin xỏ..cô đều gạt đi..đơn giản vì theo ý các bạn...nó có vẻ nghiêm chỉnh, ít nói..lẽ ra phải để nó làm lớp trưởng nhưng mà lớp nó có rất nhiều thành phần khác nhau, độ tuổi cũng đa dạng 80-85-83 cũng có cho nên...cô chọn anh Kiệt to cao, học lực khá và nhất là anh sinh năm 85 để làm lớp trưởng....Tuy nhiên nhờ sự kiện này nó cũng bắt đầu dc chú ý nhiều hơn, lớp cũng nhớ ra sự tồn tại của nó và là một bước ngoặc đưa nó hòa đồng hơn với hoạt động của lớp....Thôi kệ tới đâu hay tới đó..dù sao..cũng quyết tâm chăm học một lần cho tụi bạn cũ biết mặt mà =))..tời tết họp lớp còn có cái để vỗ ngực “tau là lớp phó học tập” nửa chớ
Ngày hôm qua...đã từng - Chap 35
Tan học...bụng đói cồn cào giờ lại lười về nhà vì sợ nóng...Đứng tần ngần suy nghĩ 1 hồi thì có điện thoại. Là anh Phong
- Em đang ở đâu?
- Dạ em mới tan học
- Uhm em qua quán chưa, anh đang lái xe gần tới quán em nè
- Dạ vậy anh ghé quán trước đi em đi bộ từ từ qua
- Ủa xe em đâu
- Dạ tay còn đau chưa chạy xe dc
- Trường em ở đường nào...
- Dạ số....đường....
- Uhm đứng đó đi anh tiện đường ghé chở em qua quán cũng dc
- Thôi a xin em..đứng đó đi..
- Sao vậy (ủa mắc gì phải xin nó ta)
- Đây là lệnh em với anh hổng cãi dc đâu....vậy nha chờ chút
Rồi hiểu luôn...nghe câu này là biết ai đang đi chung với anh Phong rồi đó.Đứng đã...nó chuyển sang ngồi..rồi lại đứng...công nhân một chút của 2 người này mà cả nửa tiếng rồi chẳng thấy mặt đâu....Cuối cùng xe anh Phong cũng dừng lại....nó bước lên xe ngồi băng sau. Chị ngồi khoanh tay trước ngực, mặt hổng thèm nhìn qua nó. Nó cười hỏi anh Phong...
- Vụ gì vậy anh
- Hỏi Phương đi em – anh P quay lên lái xe đi
Nó quay qua chị chọt chọt vô vai chị
- Nè sao tự nhiên gặp nhox mà mặt bí xị vậy...
- Đang giận
Sax...tới giờ còn giận...bó tay luôn
- Hix giận hoài dzậy
- Im đi..đang giận
Nó suýt phì cười...cũng may cố ghìm lại được...Thôi đành ngồi im..chút tính sau chứ có a P ở đây cũng khó mà trêu chị dc....Xe dừng ở quán...chị với với xuống trước để anh P đậu xe. Nó đi trước...chị đi sau, vẫn cái kiểu khoang tay trước ngực mặt bí xị...Lần này...đến lượt chị là trung tâm chú ý của mọi người trong quán....Đơn giản nói thật nếu so với con nhỏ, chị đẹp và cao hơn...con nhỏ bỏ giày cao gót ra cũng chỉ nhỉnh hơn nó khoảng 1 ngón tay cái, còn chị bỏ giày ra vẫn hơn nó hơn nửa cái đầu....Giữa trưa..khách cũng đông, chủ yếu là dân văn phòng vào ăn trưa và bàn công việc...Nó chào ông Kha một tiếng, ổng chẳng thèm trả lời vì giờ ổng đang bận ngắm chị @@ với mấy lão phục vụ khác.(bao nhiêu phục vụ có máu dê của SG chắc gom hết vô cái quán nó rồi )
- Trời nóng lên gác có phòng ngồi cho mát nha chị
Chẳng thèm trả lời chị đi thẳng lên gác...nó lắc đầu đứng ở chân cầu thang để chờ anh P...anh Phong vừa bước vào quán..lập tức cũng dc làm sự chú ý vì chiều cao vượt trội và vẻ mặt khá nam tính, anh để mái tóc kiểu hàn, tóc nâu cuộn cuộn như sóng biển vậy, lần này đa số người nhìn là...con gái...Thiệt là giờ nó mới biết chị em cũng thích trai đẹp lắm chứ.
Anh Phong kéo ghế ngồi đối diện chị, còn nó cũng ngồi xuống kế bên chị...nhìn chị cười cười rồi hỏi anh P
- Anh uống gì em gọi lun
- Trời nóng quá chắc uống dừa lạnh cho mát
Nó mượn cuốn oder của nhỏ phục vụ đứng kế ghi vào 1 dừa tươi, 1 cacao sữa đá đúng món chị thích, còn nó..sân nhà..trà đá dc rồi. nhỏ phục vụ vừa quay lưng đi thì ông nội Kha đứng lù lù ngay cầu thang...miệng nói nhỏ thành hình..nó cũng đoán dc là “ai dzậy”...nó cười lấy tay chọt chọt vô mũi chị nhìn ổng nói nhỏ “ bạn em”...Bổng cái cốp...là chị “cốc” lên đầu nó vì cái tội dám khi quân phạm thượng.
- Hứ làm gì dzạ...
Quê quê..nó quay qua cười trừ...
- Thôi hết giận đi..bửa giờ còn giận nửa hả
- Đỡ đau chưa...
- Rồi...khỏe mới đi học đi làm dc nè...
- Xí..cho chết..sao hok chết lun đi
- Hehe chết rồi lấy ai dê chị...
Vừa nói nó vừa làm mặt dê với chị...
- Ghét..đi vòng vòng chơi đây
Ngày hôm qua...đã từng - Chap 36
Rồi chị dứng dậy đi xuống cầu thang...nhìn theo cửa kính, chị tung tăng đi vòng vòng khắp quán để xem xét...chắc là tò mò đi coi quán của nó làm ra sao đây mà...lúc đi chơi nó có khoe tùm lum về quán....Còn nó với anh Phong...uống một ly trà..anh Phong mĩm cười vừa nói vừa nhìn ra ngoài cửa theo hướng chị
- Phương đẹp quá ha M.
- Dạ...em cũng hok ngờ dc làm em của ng đẹp vậy nửa đó
- Ừ..anh chơi với Phương từ nhỏ nhìn quen mà còn thấy đẹp nửa là em.
- Vậy anh....với chị ấy...có phải là.....
- À...ko...a chỉ đơn giản là bạn thôi..anh...
Câu chuyện bị ngắt giữa chừng bởi anh phục vụ mang nước lên....Phục vụ đi rồi...anh Phong uống một ngụm dừa tiếp lời luôn
- M...em cảm thấy thế nào khi gặp Phương
- Dạ...em cũng ko biết nửa...nhưng em vui...chị ấy coi vậy mà...dễ thương..chịu giỡn quá...lần nào gặp chị..em cũng thấy thoải mái lắm.
- Anh...ít khi nào thấy Phương vui như vậy lắm – anh Phong ngả người ra ghế cười buồn.
- Sao vậy anh..bộ có chuyện gì à
- Phương...ko như bề ngoài em nghĩ đâu....Phương trải qua nhiều chuyện đau lòng...Phương tội nghiệp lắm em à..Lâu rồi anh mới thấy Phương dc vui vẻ như vậy đó....cho nên...anh....
- Anh cứ nói đi em đang nghe...
- Anh muốn em...hãy tiếp tục bên cạnh Phương như vậy nhé...đừng bao giờ làm Phương phải buồn...
- Dạ..chuyện này thì tất nhiên rồi, em cũng ko muốn làm chị buồn...Nhưng có chuyện gì sao anh
- Uhm..từ từ rồi em cũng sẽ biết thôi. Anh đang lo lắng nhiều cho Phương lắm..sợ Phương sẽ chịu ko nổi mọi chuyện rồi..chẳng ai quan tâm Phương thật lòng hết...Giờ phát hiện ra em...anh cũng mừng....vì...lâu lắm rồi anh mới thấy Phương lo lắng, giận dỗi, cười nói cãi nhau như con nít với một người...cũng kỳ lạ...đó là em.
- Dạ..em cũng chưa biết nhiều về chị...chỉ là muốn chị vui nên cãi nhau với chị...cãi riết quen rồi..ủa mà làm như anh sắp đi xa thì phải...
- Ừ...anh còn phải đi du học lấy bằng thạc sĩ...Nhưng Phương cứ gặp nhiều chuyện ko vui...anh vẫn phải bảo lưu chần chừ chưa yên tâm để đi dc..Anh nghĩ nếu dc thì một time nửa anh sẽ đi
- Vậy...chừng nào anh đi..hix em còn nhỏ vậy...ko biết có làm dc gì nhiều cho chị ko nửa
- Đừng lo....anh quan sát em cả ngày hôm trước...rùi thái độ của em và Phương đối với nhau..anh nghĩ 2 người sẽ làm chị em tốt mà...chắc em sẽ ko bỏ rơi Phương đâu.
- Ko đâu anh...chừng nào chị còn chơi với em..thì em sẽ xem chị là chị ruột mà...
- Vậy thì anh yên tâm rồi...Vậy thì từ nay tới lúc anh còn ở đây anh em mình sẽ cố gắng hết sức làm Phương vui nha
- Tất nhiên rồi..có gì anh cứ kể với em hết về chị...
- Uhm...cái đó còn thời gian dài mà...nhưng tới lúc anh đi rồi em phải tự một mình làm Phương vui đó....nếu em làm Phương buồn...anh sẽ rất giận em
- Ok....em hứa...luôn bên cạnh chị mà...chị của em..sao bỏ dc anh J
- Quyết định vậy đi cố gắng lên chàng trai...
Nó với anh cụng tay nhau như những người đàn ông. Cả hai đều nhìn về phía chị mỗi người một suy nghĩ..Chị đẹp quá, lâu nay nó đều cảm thấy có gì đó ngại ngại khi tiếp xúc với chị....nhưng sau cuộc nói chuyện này...nó cảm thấy càng thương chị nhiều hơn, muốn giang đôi tay nhỏ bé của nó để bảo vệ chị nhiều hơn...chẳng biết nửa..từ lâu cảm giác của nó là chị có nhiều tâm sự lắm. Giờ anh Phong nói chuyện nghiêm túc, nó càng thấy quý chị nhiều hơn...Sẽ phải cố gắng hiểu chị, hiểu hết những chuyện chị đang trải qua. Nó đứng dậy nói với a Phong.
- Em ra với chị tí..anh ngồi uống nước nhé
- Uhm..em gọi anh quản lí em kể lên nói chuyện với anh cho vui.\
Ngày hôm qua...đã từng - Chap 37
Nó đi xuống dưới nói 1 tiếng với ông Kha rồi chạy lại sau lưng đứng ngắm chị. Phát hiện có người nhìn trộm mình (thực ra nảy giờ có cả chục cặp mắt nhìn trộm chị chứ phải mình nó đâu)...chị quay lại nghinh nghinh cái mặt lên...
- Ra đây chi...2 anh em mấy người có vẻ hợp nhau quá ha..quan tâm ra với tui chi dzạ
- Hì hì..thấy chị nghịch quá..ra nghịch chung
- Nghịch hồi nào..ta có phá quán của nhà ngươi đâu
- Hok phá..nhưng đi qua đi lại hoài..lại đẹp ai mà chịu nổi
- Cảm ơn nghen, đồ nịnh đầm
- Nịnh đâu nói thiệt
- Xì...khỏi cần chị của nhox đẹp sẵn rùi cưng
- Tự tin ớn lun
- Haha đẹp phải tự tin chớ...mà tay sao rồi
- Đỡ đau rùi...giờ đang chờ lành vết thương thôi
- Uhm..nhớ uống thuốc chị mua đó nghen...hôm qua làm chị lo muốn chết luôn
- Sory mà, tại trong bệnh viện đâu có mở chuông DT được.
- Xí ngồi đợi cả buổi ngoài đường....lo cho nhox muốn điên luôn.
- Biết rồi..biết chị thương nhox rùi...vui lắm..ráng khỏe cho chị vui nè.
- Uhm..nhớ đó...mai mốt hứa với chị..đừng bao giờ tắt dt...dc ko...luôn trả lời khi chi gọi...được ko
Chị bống nhiên nghiêm túc lại, mắt nhìn thẳng vào mắt nó..Nó nhìn thấy trong ánh mắt ấy...là cả một tâm hồn đang bị tổn thương..có vẻ nó quá đa cảm..nhưng..nó nghĩ vậy..rõ ràng theo lời anh Phong...cũng đúng như vậy. Nó đưa tay lên má chị vuốt nhẹ
- Uhm...nhox hứa
- Kể cả lúc chị giận nhox, hay nhox giận chị...ghét chị..nhox cũng sẽ trả lời chị nha
- Uhm...nhox hứa
- Cho dù có chuyện gì...nhox cũng sẽ tin chị nha
- Uhm...nhox hứa
- ...... – chị im lặng nhìn nó
- Vậy..cụng mũi chứ
- Uhm..cụng...
Chị mĩm cười nhắm mắt lại đưa đầu sát vào đầu nó....nó khẽ chạm mũi mình vào mũi chị...chợt có vị mặn rớt trên môi....chị rời nó ra...ôm lấy nó...hình như chị hơi xúc động
- Cảm ơn nhox...cảm ơn cả Phong nửa...
Mọi thứ lặng lẽ diễn ra...cứ như một đoạn phim ngắn vậy...Nó cốc đầu chị...
- Lớn rùi...toàn khóc nhè thui
Chị cười xấu hổ
- Kệ chị J...
Chị chạy lên lầu kéo anh Phong xuống đi về...
- Về Phong...nhox con cứ chọc Phương hoài chịu hết nổi rồi
Anh Phong vừa bỏ tiền lên tay người phục vụ đứng gần đó vừa giơ tay chào nó
- Về nha..gặp em sau.
Nhìn bóng chị đi khuất rồi...nó mĩm cười quay trở lại với công việc..sớm hơn mọi ngày so với ca làm của nó. Hôm nay lại biết thêm dc nhiều điều về chị....Nữ hoàng băng giá!...Điều duy nhất nó vẫn thắc mắc...vì sao...chị lại đối xứ đặc biệt với nó trong khi nó và chị cũng chỉ gặp nhau 1 vài lần...
Ngày hôm qua...đã từng - Chap 38
Chiều tối...con nhỏ lại đến quán như mọi ngày. Hôm nay mặc đồ giản dị đến lạ lùng...quần jean, áo sơ mi trắng....Tuy nhiên...nhờ mang đôi giày cao gót....con nhỏ vẫn giữ dc phong độ của một cô model trẻ...Con nhỏ hôm nay ko ngồi chỗ cũ nửa mà chọn chỗ khác ngoài sân...gần 2 cái trụ đèn nó lắp đặt hôm qua, lúc nảy nó cũng mới kê thêm 3 cái bàn ở khu vực đó.Thoáng thấy con nhỏ...nó cũng chẳng lại gần làm gì...Nó đi thẳng vào trong quầy pha chế..oder 1ly cam vắt tự tay bỏ thêm tí muối vào rồi nhờ một phục vụ bê ra cho con nhỏ....Hôm nay quán khá đông..tay nó tuy còn đau nhưng quán đông ko lẽ đòi về...vậy là ở lại làm, ko bưng bê dc thì làm oder cũng ok. Làm việc lại bình thường...nó lại như cũ chẳng ngó ngàng gì tới con nhỏ nửa. Chỉ có ông Kha thi thoảng chạy qua chạy lại rồi ghé ngồi nc với con nhỏ sẵn tiện nghĩ chân luôn. Quản lí thì còn được nghĩ chân chứ còn phục vụ thì ko dc phép, đứng 1 chỗ cũng ko dc mà ngồi càng ko xong. Thực ra ông Kha cũng chỉ dễ tính với nó và 1-2 người khác thôi chứ còn phục vụ bình thường thì cực kỳ khó nhưng hễ có gái đẹp vào là thằng nào ổng cũng đối xử y chan nhau. Vừa làm vừa quan sát cách quản lí quán để học hỏi...thời gian trôi qua nhanh chóng...mới đó mà gần 10h đêm...Nó cũng hơi mệt..dù sao mới khỏi sốt hôm qua thôi mà. Có nhỏ phục vụ đưa nó miếng giấy vỏn vẹn 2 từ “ lại đây”. Cầm miếng giấy mà cứ muốn nhai nuốt luôn cho rồi, cứ như bà ngoại nó ấy. Nghĩ thì nghĩ nhưng chân vẫn bước lại bàn con nhỏ.
- Bớt khách rồi, ăn cháo đi còn uống thuốc nửa
Con nhỏ đẩy tô cháo ra trước mặt nó. Phù..ra là gọi lại để ăn. Chẳng nói gì, nó ngồi xuống ngoan ngoãn ăn cháo. Cũng đúng lúc, hồi chiều nó mải sắp xếp thêm bàn ghế quên đi ăn, làm nảy giờ cũng đói nên ăn cháo rất ngon miệng. Con nhỏ thì ngồi lựa thuốc ra để sẵn lên bàn rồi đi rót thêm 1 ly nước lọc cho nó...Ăn hết tô cháo nó uống thuốc xong là con nhỏ lên tiếng luôn
- Lấy đồ nghĩ sớm đi. Chờ ngoài cổng!
Chẳng thèm chờ nó lên tiếng từ chối hay đồng ý, con nhỏ đứng dậy đi thằng luôn ra cổng. Thở phì 1 cái, nó cũng đứng dậy đi vào trong lấy cái áo khoác, cuốn giáo trình kiếm nói ông Kha một tiếng rồi ra cổng lên xe cho con nhỏ chở về. Giữa đường con nhỏ dừng lại bên 1 sạp bán hàng đêm..hí hoáy tìm cái gì đó xong đi trở lại xe chìa tay ra trước mặt nó
- Mượn điện thoại coi
- Chi
- Thì đưa đây
Nó móc điện thoại ra cho con nhỏ, cầm dt nó con nhỏ quay lại cái sạp hàng ngồi tiếp tục hí hoáy làm gì chẳng biết. Nó cũng ko quan tâm, ngồi trên xe đưa mắt về phía đường ngắm dòng xe qua lại...Sài Gòn đêm gần khuya rồi mà ngta vẫn chở nhau cặp cặp ngoài đường, ôm nhau sát rạt...Tự nhiên cảm thấy mắc cười, nảy giờ nó cũng đi 1 cặp với con nhỏ xinh đẹp quá trời đi chứ...có điều...người ngồi sau là nó và cũng chẳng có cái màn ôm sát rạt...phì...^^. Đang suy nghĩ thì con nhỏ ở đâu xuất hiện giơ cái điện thoại của nó lên trước mặt. Trời à thì ra con nhỏ ngồi lựa móc gắn điện thoại, cái dt của nó giờ dc gắn 1 cái móc hình chữ T sau đuôi có đèn chớp báo sóng. Đặt dt lên tay nó con nhỏ đề máy xe chạy tiếp. Quái thật, bày đủ thử trò, nghĩ sao dt của nó mà con nhỏ đi gắn cái móc hình chứ T, nó tên M mà =.=...hix nghĩ một hồi nó cũng chợt thông minh ra...mèn..con nhỏ tên Thy @@.
Về tới nhà, con chạy xe thẳng vào nhà luôn...nó ngạc nhiên nhìn con nhỏ
- Hok về nhà hả
- Hok
- Sao vậy
- Ko thích, ngồi xuống đó đi
Nó lắc đầu ngao ngán ngồi xuống..phù làm việc cả buổi trời giờ mới dc ngồi...cái chân mõi nhừ...Con nhỏ gác chống xe đóng cửa nhà lại, sau đó lôi trong cốp xe ra cái hộp màu trắng có dấu chữ thập đỏ. Chắc là hộp dụng cụ y tế. Ngồi xuống cạnh nó con nhỏ lấy trong hộp ra nào là bông băng, kéo, kẹp và thuốc sát trùng nửa.
- Đưa tay đây
- Làm gì – nó tròn xoe mắt hỏi
- Thay băng – con nhỏ tỉnh rụi
- Hả...biết thay ko
- Biết
- Sao biết
- Học
- Ở đâu học hùi nào
- Học sáng giờ bên trung tâm y tế ấy. – hèn gì bữa nay mặc đồ giản dị lịch sự quá.
- Hix làm dc hok đó
- Thử mới biết – thôi rồi...tự nhiên thành vật thí nghiệm cho con nhỏ....chết chắc.
Con nhỏ lấy kéo cắt băng rồi tháo từ từ ra...đến những vòng băng cuối thì nó bắt đầu cảm thấy đau và rát, cũng phải thôi, băng, bông dính vết thương nên lần nào thay băng mà ko bị đau. Dường như sợ nó đau, con nhỏ chỉ dám gỡ nhè nhẹ, vừa gỡ vừa dùng miệng thổi vào tay nó. Gỡ băng xong con nhỏ dùng kéo kẹp miếng bông chế oxygià vào rùi thấm chùi vết thương của nó, hôm trước bị động nhiều nên vết thương vẫn còn bị rỉ máu nên khá đau...Nó cũng ko nhìn vào tay làm gì, để con nhỏ làm gì thì làm, mắt nó đang chú ý vào mặt của con nhỏ...một gương mặt chăm chú, bộc lộ đầy đủ cảm xúc khi lần đầu tiên ngồi thay băng cho nó...Nó mĩm cười, con nhỏ ngẩng lên nhìn nó trề môi
- Đồ điên..đau mà cười!
Ngày hôm qua...đã từng - Chap 39
Nó ko nói gì, con nhỏ lại cặm cụi với bàn tay còn lại của nó...kết thúc bằng việc băng 2 cục lên bàn tay của nó, cũng ko tệ, tuy băng có hơi xấu nhưng lần đầu như vậy là tốt lắm rồi. Con nhỏ chuyển sang vai của nó, vai hôm trước bị chị đạp trúng nhiều, tất nhiên nó đau nhiều hơn, mồ hôi tuôn ra ướt cả mặt nó...Cố gắng lắm mới giữ dc nụ cười trên môi để con nhỏ bớt lo lắng...Phù cuối cùng cũng xong cực hình, lần nào thay băng cũng đau rát kinh người. Dọn dẹp xong, con nhỏ lấy luôn cái quần xà lỏn cộng với cái áo thun của nó đi vào nhà vệ sinh tắm....Tự do tự tung tự tác tự tiện đến thế là cùng >.<..Dám giành tắm trước nó nửa mới ức chứ....ngồi nghịch điện thoại cả nửa tiếng con nhỏ mới chịu bước ra...Nó há hóc miệng đứng nhìn con nhỏ...mặc đồ con trai nhìn dễ thương cực kỳ, có vẻ ngố ngố nửa. Nó nhỏ con, nên cái áo của nó cũng nhó nên con nhỏ mặc rất vừa, ôm trọn bầu ngực với vòng eo của con nhỏ, đôi chân dài, thon đặc trưng của người mẫu tuy bị cái quần xà lỏn của nó làm ngắn đi đôi chút nhưng nhìn giống như cầu thủ đá banh ấy...cá tính thật. Thấy nó nhìn đắm đuối con nhỏ thảy cái khăn trùm lên đầu nó...
- Tắm đi nhìn gì mà nhìn!
Nó ngẩn ngơ đi vào phòng đóng cửa lại tắm. Công nhận bị thương tắm cũng tiết kiệm nước thiệt, cũng may hôm trước nó có đi mua cái ống xịt nước về tự lắp thêm 1 đường ống bên cạnh vòi hoa sen nên giờ chỉ cần cầm ống xịt bóp nhẹ là tắm dc mà ko bị ảnh hưởng tới vết thương....Tắm xong nó cũng đánh răng đi ngủ luôn, hix cầm cái bàn chảy còn ướt nước là đủ biết có người vừa sử dụng rồi...haizz...
Vệ sinh cá nhân xong bước ra ngoài, con nhỏ đang ngồi thu lu 1 góc vừa lau tóc cho khô vừa xem phim châu tinh trì cười khúc khích một mình...Thấy nó ra con nhỏ cũng hổng thèm để ý, vẫn châm chú nhìn vào màn hình, tiếng cười nhỏ hơn nhưng cũng đủ nghe thấy...Thì ra thích coi phim hài. Nó nằm xuống kế bên con nhỏ, xem thằng châu tinh trì nó diễn một hồi cũng buồn cười...nhưng ko có cười thành tiếng như con nhỏ...Thời gian cũng dần về khuya...nó bị thuốc hành nên ngủ chập chờn, hết phim, con nhỏ lặng lẽ tắt máy, với tay lấy cái dt nó bật nhạc lên rồi nằm xuống cạnh nó. Ban đầu cũng bày đặt nằm quay mặt vô tường giành đắp cái mền 1 mình...dc một lúc, thấy lương tâm cắn rứt vì nỡ bỏ nó nằm chèo queo hay sao mà cũng nhích nhích dần dần vào nó...dc vài phút thì lại kéo cái mền đắp dài qua người nó...vài phút nửa chẳng biết suy nghĩ sao...cuối cùng cũng nằm sát vào người nó, kéo cái mền đắp trọn vẹn lên người hai đứa, rồi rúc đầu vào ngực nó nằm im....Phần vì mệt, phần vì nó cũng kệ để xem con nhỏ làm gì nên nó chỉ nằm im cho con nhỏ tự do muốn làm sao làm...Quậy nảy giờ đã đời cũng chịu nằm yên ngủ...thiệt là...hết biết nói gì lun...bình thường ra vẻ lạnh lùng vậy chứ lần nào ngủ con nhỏ cũng như một thiên thần nhỏ bé hết...đó là 1 điều đáng yêu mà nó mới tìm ra ở con nhỏ...Mĩm cười, nó nhắn 1 tin nhắn chúc ngủ ngon cho chị rồi chìm vào giấc ngủ...
Sáng dậy...hôm nay nó dậy trước con nhỏ. Ngồi ngắm con nhỏ ngủ cho đã rồi call cho chị...call hoài ko ai bắt máy..chỉ nhận dc 1 tin nhắn “trat tu de yen cho ngta ngu”. Haha đúng là nữ hoàng có khác, ngủ lười thấy sợ. Mà nói đâu xa, con nhỏ nằm trong nhà cũng đang có dấu hiệu nướng chín cái nhà nó rồi nè....Ngồi nghĩ linh tinh cũng ko ích lợi gì, thôi đi vệ sinh cá nhân cho xong rồi còn lếch lên trường đi học nửa chứ...Thay đồ xong ngồi nghịch mãi con nhỏ cũng ko chịu dậy... đành thu âm, khóa cửa nhốt con nhỏ trong nhà tiếp....Sáng, ngta chạy bộ, tập thể dục rần rần, nó cũng cuốc bộ lên trường...xem như tính luôn cho khoảng siêng năng chăm tập thể dục bất đắc dĩ vậy...Đang long nhong giữa đường thì có tiếng xe thắng kít lại...Đứa nào sáng sớm tính kiếm chuyện hay sao nhỉ....chưa kịp nói gì nhỏ đó giở bịt mặt ra, cũng khá xinh, hình như trong đám hôm qua tụ lại nc với nó.
- Nè sao đi bộ thế cho có giang nè.
- Uhm thôi đi từ từ cho khỏe
- Hihi sợ bạn gái ghen chứ gì – á con này nhiều chuyện
- (...cười) – nó đi thẳng ngang qua chẳng nói gì nửa
Nhỏ đó hơi bực vì thái độ của nó...dzong xe chạy thẳng. Đã nói là ko dính dáng gì đến con gái trong lớp mà...Lại tiếng xe thắng kít sau lưng...bực mình thiệt, mọi khi đi học đâu có ai gặp nó là thắng xe kít kít vậy đâu, chắc tại cái vụ bà cô đưa nó lên giữa lớp show hàng nên mặt nó nhiều đứa biết đến chứ đâu.
- Hi lớp phó lên anh chở cho lên trường
À thì ra là anh lớp trưởng thì phải....Ngập ngừng một hồi, ổng cũng lôi nó lên xe phóng đi...Thôi kệ, cũng mõi chân rồi, mà đi bộ thì một hồi phải nhảy qua cái thanh chắn giữa đường quốc lộ, tay đang đau mà trượt 1 cái là nằm dưới container như chơi....mặc cho ông lớp trưởng nói gì thì nói...nó cũng im lặng ậm ừ cho qua...Hix lại khổ đời tới nơi, trưa bị bắt ở lại họp ban cán sự chuẩn bị kế hoạch đón 20-10 và thi văn nghệ thể thao hôm 20-11 nửa....Đi xe máy thì nhanh,thoáng chút là tới trường...Lần này nó lên lớp ko còn dc bình yên như trước nửa rồi, vài thằng ôm vai bá cổ làm quen, mấy đứa con gái có vẻ ko dạn dĩ bằng bới ánh mắt cúa nó khá lạnh, chỉ đứng túm tụm nhìn nhìn bàn tán...Làm cán sự của cái lớp hơn trăm con người...đúng là công việc dở hơi nhất mà nó từng biết.
Ậm ừ cho qua chuyện, nó lại chui vào cái góc lớp ngồi. Nói tính ra học kỳ đầu đi học, nó là thằng đúng gương mẫu cho lớp, mang giày trắng, quần jean áo trắng bỏ thùng, chải tóc cực kỳ công tử =))...hoàn toàn khác xa với phong cách của mấy thằng khác trong lớp khiến nó tự nhiên cũng lịch sự, nghiêm túc, có cái mả hợp với chức lớp phó và tất nhiên cũng thu hút dc ánh nhìn thiện cảm từ giáo viên và bọn con gái....Gần hết tiết 1....cô giảng mặc cô, ở dưới mạnh ai náy làm việc riêng, còn nó thì ngồi im gật gù ngủ, phải chi như hồi cấp 3 là nó nằm thẳng cẳng gối đầu lên đùi bất cứ nhỏ nào trong lớp và khò khò rồi..còn giờ đang rất dc sự chú ý của giáo viên bởi cái danh lớp phó học tập chết tiệt nên cũng phải ngồi thẳng lưng hết mức có thể...Cuối cùng cũng dc cong lưng ngồi cho thoải mái để nghe nhạc, hết tiết lớp như ong vỡ tổ. Nghe tiếng ồn ào xì xào ngoài cửa lớp, chẳng quan tâm, ngồi nhắm mắt nghe nhạc. Chợt có thằng bạn mới quen hồi sáng chạy vào kéo nó ra cửa
Ngày hôm qua...đã từng - Chap 40
- Ra đây cán bộ...có người thăm nuôi
Nó đi ra ngoài, chen ra khỏi đám đông...và chết điếng người tại chỗ...con nhỏ đứng lù lù ngay cầu thang lớp bên cạnh nhìn nhìn...chắc là đang kiếm nó. Vẫn cái mặt nghinh đời chẳng thèm để ý tới ai nói gì, ai nhìn gì, ai tán tỉnh gì kệ....hix con nhỏ mà hok đẹp chắc ăn mấy xe gạch lên đầu vì cái tính ngang đời như vậy quá (mà nghĩ lại nó còn bất cần hơn kia mà
)...Nó lặng lẽ bước lại sau lưng con nhỏ
- Nè đi đâu dzậy
Con nhỏ quay lại nhìn nó, đôi mắt tỉnh bơ...nhét vào tay nó 1 bọc trắng
- Ăn xong rồi uống thuốc cho đúng cữ! Đừng uống cafe đó!
Nói xong con nhỏ quay lưng đi xuống cầu thang. Cầm bịch đồ ăn mà người cứ ngẩn ra như trời trồng. Sắp vào học rồi ăn uống gì nửa...hix hix...quan tâm thì cũng vừa vừa thôi...chưa gì mà dám lên tới tận lớp kiếm nó rồi, cũng may cơ sở này chỉ có vài lớp chứ gặp cơ sở chính ko lẽ con nhỏ đi khắp cái trường kiếm nó.Tụi cùng lớp xì xào bàn tán cho đã rồi cũng kéo nhau vào lớp...nó đứng tần ngần ngoài cửa mà chẳng biết giải quyết sao, ko lẽ đem bỏ, cũng công sức con nhỏ mang lên cho nó mà....
- Vào đây ngồi ăn đi cháu
Tiếng một người phụ nữ giọng bắc nói với sau lưng. Quay lại thì ra là cô bán căn-tin đang đứng vẫy nó. Đi lại gần cô nắm tay kéo nó vào trong rồi đóng cửa lại
- Ngồi đây ăn cho xong đi rồi vào lớp, yên tâm cô giáo ko phát hiện ra đâu
Cô căn-tin nháy mắt với nó. Ngập ngừng một hồi, nó cũng lôi đồ ăn ra ăn, là cơm sườn bên trong có cả nước và thuốc.
- Con bé chu đáo quá ha. Chị cháu hả
Haha cũng đúng, đứng kế con nhỏ nó thấp hơn mà, với lại nhìn mặt con nhỏ dù sao cũng có nét già dặn hơn nó vì son phấn..à mà ...có biết con nhỏ bao nhiêu tuổi đâu....Nó gật gật với cô Xuân (sau này nó gọi là má Xuân).Vừa ăn nó vừa trả lời mấy câu hỏi của cô Xuân, toàn mấy câu làm quen xả giao như tên gì, quê ở đâu, đang trọ đâu, ăn uống sao...Càng nói chuyện cô có vẻ càng thích nó vì nó nói chuyện khá lễ phép và thiệt tình, dân Miền Tây nói tiếng chân chất thật thà mà..dạ thưa ngọt lắm =)). Nó cũng mang theo mình cái chất hai lúa trong người, bao năm qua vẫn chưa bị SG làm phai nhạt, thi thoảng vẫn bị chê khờ, hai lúa hoài chứ gì. Ăn xong nó cảm ơn cô rồi chui vào lớp...Nhờ lớp rộng, đông...tự nhiên dc sự bao che đặc biệt của mấy đứa ngồi bàn cuối nên nó lẻn vào lớp mà giáo viên ko phát hiện dc.
Nghỉ giải lao 25 phút. Lớp như ong vỡ tổ. Nó ngồi im góc lớp nghe nhạc, lấy điện thoại ra nt cho chị “ne ne lam gi do”...một lúc lâu sau mới có tin trả lời “cho ngu xiu nua dung pha chi ma huhu”. Sax...giờ còn ngủ...bó tay chị của nó luôn. Ngồi một chỗ cũng chán, đi vòng vòng ra ngoài hành lang cho mát, lớp nằm trên tầng 4, gió thổi mát phê người....Nhìn về phía can-tin, tụi sinh viên bu nghẹt, cô Xuân có một mình bán ko kịp xuể, mồ hôi nhễ nhại trên mặt. Cô đâu phải bán can-tin chuyên nghiệp, cô cũng là nhân viên của trường phụ trách chăm lo cho cơ sở dưới này cho nên trường bắt cô phải mở luôn 1 can-tin để phục vụ cho sinh viên ko dc học tại cơ sở chính như tụi nó...Chẳng chần chừ lâu, nó cố sức chen vào can-tin sẵn nghề phục vụ chuyên nghiệp của mình nó bắt tay vào phụ cô luôn. Mệt bở hơi tai, vì dù sao tay nó vẫn còn đau mà, nhưng ở đây bán cũng toàn lặt vặt nhẹ nên nó vẫn phụ dc chứ ko như ở quán phải bê 1 lần cả mấy chục ly trà, mấy ly nước đủ kiểu cách cao nhòng, nặng trịt thì cái tay nó ko chịu dc là phải....Dần dần căn-tin cũng thưa bớt vì đa số đều đã có thứ mình muốn, tản ra khắp nơi để ăn uống...Nó cũng thở phào ngồi phịch xuống ghế. Đưa cho nó chai nước suối cô Xuân cười
- Cảm ơn cháu...tay băng trắng hết cũng chạy vào giúp cô...
- Dạ có gì đâu cháu làm cũng quen mà
- Uống nước đi để cô bật quạt lên cho mát
- Cảm ơn cô
Nó nằm dài ra ghế uống ừng ực chai nước suối....Từ đó hễ căn-tin đông khách thì nó lại chạy vào phụ cô, chẳng đòi hỏi công cán gì cả, đôi khi nán lại để giúp cô dọn dẹp, thi thoảng chạy đi lấy hàng hoặc mua đồ đạc giúp cô...cho nên nó càng dc sự quý mến của cô Xuân, những ngày học 2 buổi cô bắt nó ở lại ăn cơm trưa, sinh viên bình thường thì phần 20-25k còn nó bùn thì quỵt còn thì vui trả tiền, có trả cô cũng lấy có 10k mà đồ ăn thì thích nhiêu ăn nhiêu, chuyện nó uống nước hay ăn trái cây cũng dc đặc cách vô tư, rồi cả nhưng hôm đi học trễ hay đi làm về trễ cô cũng gọi nó vào ăn cơm hoặc trốn giáo viên...Nó là vậy nhiệt tình, tự giác nên cũng thường nhận dc sự quý mến của mọi người, ở cấp 3 cũng vậy...can-tin đối với nó chẳng khác nào nhà, ăn uống thích trả tiền ko thì khỏi cần, về sau chuyển vể học cơ sở chính, nó cũng nhanh chóng dc đặc cách y như vậy trong can-tin trường.
Tan học. Nó phải ở lại bàn chuyện mừng 20-10 và thành lập đội thể thao, đội văn nghệ tập luyện chuẩn bị chào mừng 20-11 nửa...Cả đám ngồi bàn bạc, tranh cãi hăng máu, đứa nào cũng muốn chứng tỏ năng lực của mình. Chỉ riêng nó ngồi im lặng nhìn xuống dưới cổng trường. Con nhỏ đang ngồi trên xe ở dưới. Chắc là chờ nó về. Trước mặt con nhỏ là 3-4 anh chàng hình như của lớp bên cạnh đang đứng gần con nhỏ...nhìn đủ biết đang cố gắng xà rề để kiếm cớ làm quen chứ gì...Tự nhiên nó cười khì để xem mấy anh ấy làm cách nào cạy dc miệng con nhỏ nói chuyện. Tội nghiệp mấy anh chàng, cứ chạy xe vòng vòng, đùn đẩy nhau, có anh lại đứng gần gần nói nói gì với con nhỏ...hok biết làm ăn dc gì ko chỉ thấy con nhỏ ngồi im ru...đang cười khoái chí trong bụng thì ông Kiệt đập bàn cái rầm..giật mình quay qua...ổng mặt mày đỏ lét....chắc là tranh cãi bất đồng quan điểm đây mà.
Tổng số: 117
Cùng chuyên mục
Xem chủ để ngoại tuyến (Offline)Trong diễn đàn
Sắp xếp theo thứ tự từ trên xuống