Bao lần mẹ nói dối, chỉ mong con được vui. Mẹ âm thầm dành hết những vất vả, thiếu thốn, chỉ mong sao con được hạnh phúc, đủ đầy.
Mẹ ơi! Thỉnh thoảng con vẫn nói dối mẹ…
Lúc đang dạo phố với bạn, mẹ gọi điện, con nhanh nhảu: Con đi mua sách mẹ ạ.
Ngồi chuyện trò cùng người ấy bên bờ hồ, mẹ gọi, con nhỏ nhẹ: Con đang ôn bài trên thư viện!
Hết tiền ăn vì lỡ mua cái áo đắt tiền, con buồn thiu gọi về: Ở ngoài này ăn uống đắt đỏ quá mẹ ơi!…
Con hổ thẹn thú nhận vẫn hay nói dối mẹ như vậy đó và chẳng bao giờ nghĩ mẹ giấu con điều gì cả.
Cho đến bây giờ, trưởng thành hơn, con đã nhận ra một điều…mẹ cũng hay nói dối.
Là mẹ nói dối con: Ở nhà mẹ vẫn khoẻ, vẫn đi tập dưỡng sinh với các bác hàng xóm khi chân mẹ bong gân, sưng nhức mấy ngày liền không đi lại được.
Là mẹ nói dối con: Sáng nay mẹ đi chợ mua thức ăn trong khi một mình mẹ chỉ đĩa dưa cùng vài con mắm, dành tiền gửi cho con.
Là mẹ nói dối con: Đàn gà nhà mình đẻ nhiều lắm. Từng quả trứng tròn mẹ gói cho vào hộp, góp lại chờ có người về, gửi cho con gái yêu.
'Chắc ở ngoài ấy nó ăn uống khổ lắm, làm gì được ăn quả trứng thơm ngon thế này', mẹ thở dài, vào ra mong ngóng tiếng gà cục ta cục tác.
Là mẹ nói dối con: Ở quê cũng ít mưa gió, chỉ thương con đường xa đi học ướt mưa. Vậy mà… dịp nghỉ lễ con về thấy mẹ rải xô chậu hứng nước mưa rỏ tong tong khắp nhà.
Là mẹ nói dối con: Áo ấm của mẹ còn nhiều lắm, mặc đã hết đâu, con dành tiền mua cái nào đẹp mà mặc. Thế nhưng, suốt 3 ngày tết chỉ thấy mẹ tươi cười trong chiếc áo len hồng mặc từ hồi chưa nghỉ hưu.
Là mẹ biết con đang nói dối lúc nghe điện thoại của mẹ nhưng vẫn dịu dàng: Ừ, học bài rồi nghỉ sớm nghe con, thỉnh thoảng ra ngoài dạo chơi với bạn bè cho thoải mái đầu óc con ạ!
Bao lần mẹ nói dối, bao điều mẹ giấu diếm chỉ mong được nghe tiếng cười trong vắt của con. Mẹ âm thầm dành hết những vất vả, thiếu thốn, cô đơn chỉ mong sao con được hạnh phúc, đủ đầy.
Sao mẹ cũng nói dối con, hả mẹ?